Hàn Chấn vừa dậy đã chạy vọt xuống lầu lấy chuyển phát nhanh.
Kéo rèm, không trung xám xịt tựa như xoa một lớp phủ âm u lên nền đen trắng. Trên sô pha có đặt một cái thùng giấy to, bên trong đựng những viên kẹo cứng màu sắc rực rỡ.
Nói thật thì, Hàn Chấn vẫn hơi sợ mấy viên kẹo rau màu tím vị cà tím này.
Nhưng lại hơi hơi tò mò.
Cậu duỗi tay lấy một gói, hỏi hệ thống: “Mày có muốn ăn không?”
Hệ thống trợn trắng mắt, “Ngu mới ăn.”
Hàn Chấn chần chừ, “Nhưng mà phí quảng cáo của Tối Hảo Giai rất cao á.”
Hệ thống: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn với ăn. Tiền tiền tiền, cả ngày liền biết tiền với tiền.”
Hàn Chấn tủi, “Biết ăn là sai ư? Kiếm tiền là sai ư?”
Hệ thống tê dại: “Bạn không sai.”
Sai chính là thế giới tan vỡ này được chưaaaa!!
Cuối cùng, Hàn Chấn dùng hết can đảm chầm chậm mở ra. Cậu vê giấy gói kẹo màu tím sẫm, nhìn viên kẹo nhỏ bé xinh xinh có hình dạng như quả cà tím nhỏ, nuốt nước miếng.
Trên giấy đóng gói in một hàng chữ: Thịt kho tàu vị cà tím, đem đến mỹ vị tuyệt vời!
Hệ thống nói: “Hay thôi bạn đừng ăn?”
Hàn Chấn lắc đầu, mặt kiên định: “Không, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản tao kiếm tiền!”
Hệ thống im lặng.
Nó thật lòng muốn nói, bạn đã là ông xã của tổng giám đốc JJ, hà tất còn phải để mắt tới mấy vạn tiền quảng cáo……
Chỉ thấy Hàn Chấn nhét viên kẹo vị cà tím vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp……
!!!!
Cậu suýt nữa nôn bữa ăn tối qua ra, cả khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối. Cậu nhanh chóng chạy lên tầng súc miệng đánh răng, sau khi uống tới cốc nước thứ ba, bèn vỗ bụng tê liệt ngã xuống sô pha nói với hệ thống: “Tao đã tưởng tượng đến cảnh ba ngày nữa sẽ bị các độc giả trên mạng hội đồng.”
Hệ thống: “Hở?”
Hàn Chấn: “Tao thế mà lại làm trái lương tâm để pr cho loại kẹo này. Thống ơi, tao sa đọa thật rồi, tao đã không còn trong sạch.”
Hệ thống kinh ngạc, “Không ngờ bạn còn cảm thấy mình từng trong sạch?”
Hàn Chấn: “……”
Cơm trưa hôm nay là omurice Hà Cẩn Nhiên đã làm từ trước. Cơm bọc trong trứng căng mọng vàng rụm an ủi tâm hồn bị kẹo rau vị cà tím làm tổn thương của Hàn Chấn.
Cậu lẳng lặng giấu chỗ kẹo còn lại vào phòng để đồ, không dám cho Hà Cẩn Nhiên ăn.
Khát khao sống sót của cậu quá mạnh. Cậu sợ bị Hà Cẩn Nhiên làm chết.
Về phần lời nói tối qua, hãy để nó theo gió bay đi như rắm thúi ik!
Đàn ông mà, chút IQ này vẫn phải có.
……
Ăn cơm xong, Hàn Chấn nhân tiện cho AD Canxi ăn hai muỗng thức ăn cho chó và một bát sữa dê. Cậu ngồi trước máy tính, bắt đầu hầm thịt thơm ngon trong phiên ngoại.
Thực ra thì, cậu cũng không biết viết thể loại này. Quá xấu hổ, bằng trí tưởng tượng cằn cỗi cậu cũng không thể ảo tưởng ra những tư thế đáng sợ làm thay đổi tam quan.
May mà cậu còn có một hệ thống đa zi năng đã thẩm hết dâm thư trong thiên hạ, giờ nó đang tiến hành giáo dục giới tính cho cậu.
“@&(#[email protected]*@ – bíp – liên quan tới pháp luật, nội dung đã bị kiểm duyệt.”
Hệ thống vừa đọc, Hàn Chấn chèn thêm vài câu so sánh. Ngắn ngủi nửa tiếng, một phiên ngoại nước thịt nước văng tung tóe, ướt át đẫy mồm đã ra đời!
Người xem xong chắc chắn sẽ chóng mặt hoa mắt, phần con trỗi dậy.
Viết xong phiên ngoại, Hàn Chấn gửi nó cho Mã Hán Quốc. Cậu vừa định nghỉ ngơi một lúc, lại nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận marketing của A ha ha.
“Bên phía công ty chúng tôi đã thảo luận, thầy Sướng rên có thể viết riêng một phiên ngoại cho A ha ha không?”
Hàn Chấn trầm ngâm rồi nói: “Cũng không phải là không thể……”
“Giá cả thỏa thuận! Nghe nói sách của thầy Sướng rên sắp xuất bản, bên chúng tôi sẽ mua hai ngàn quyển đặt ở trụ sở công ty để hun đúc văn hóa doanh nghiệp. Ngài thấy thế nào?”
Hàn Chấn: “……”
Bỗng dưng sợ hãi.
Văn hóa doanh nghiệp??? Công nhân viên A ha ha đọc được phiên ngoại cậu vừa gõ liệu có bước vào con đường phạm tội không……
Hàn Chấn muốn từ chối, nhưng giám đốc đối phương còn tưởng rằng cậu chê ít, vội nói sẽ mua 5000 cuốn, khiến cậu sợ tới mức chỉ có thể nhận lời, thầm nghĩ không thể tiếp tục phá hoại những đóa hoa ngây ngô ở A ha ha.
Dập máy, cậu bắt đầu phác thảo phiên ngoại viết riêng dể quảng cáo cho A ha ha.
Gần đây vì nhận quá nhiều quảng cáo, kỹ thuật chèn quảng cáo của cậu đã luyện được thuần thanh tựa hỏa, êm ru không một kẽ hở.
Đại kết cục, công và thụ hạnh phúc sống bên nhau. Mà trong đống đồ ăn công vận chuyển từ hiện đại tới, thụ yêu nhất là AD Canxi.
Tuyết trắng sền sệt, uống trăm lần không ngán.
Còn công thì dựa vào buôn bán đồ ăn vặt đã trở thành nhà giàu số một ở cổ đại. Có một ngày, hắn nói với thụ: “Vợ à, yêm cuối cùng cũng cho vợ được sống cuộc sống giàu sang rồi! Cảm động không?!”
Thụ cười mỉa, “Ngươi là tên bủn xỉn, mỗi ngày chỉ cho ta uống đúng một lọ AD Canxi, thế mà gọi là giàu sang ư?”
Công: “Vậy vợ nghĩ giàu sang phải như thế nào?”
Thụ: “Kẻ giàu sang phải có một cái lu, trong lu toàn là sữa AD Canxi. Mỗi ngày muốn uống thì cứ lấy gáo ra múc, chậc chậc, thế mới là giàu.”
【 toàn văn hoàn 】
……
Hàn Chấn gửi phiên ngoại đã viết cho giám đốc xem trước, đối phương mừng đến mức gửi cho cậu một bao lì xì to.
Giám đốc: Thầy Sướng rên, ngài thực là một thiên tài!
Hàn Chấn: Đâu có.
Giám đốc: Thầy Sướng rên, ngài quá khiêm tốn rồi!
Hàn Chấn:……
Giám đốc: Thầy Sướng rên, ngài định bao giờ mở truyện mới? Tôi còn đang muốn mời ngài quảng cáo!
Hàn Chấn: Truyện mới tôi sắp viết hình như không hợp nhận quảng cáo lắm.
Tag thịnh hành gần đây là làm ruộng. Hàn Chấn sẽ viết một cuốn làm ruộng tại mạt thế, về cuộc sống tự cung tự cấp hạnh phúc của tiểu công tiểu thụ.
Uyển chuyển từ chối lời mời của giám đốc A ha ha xong, cậu bắt đầu gõ đại cương cuốn mới, nhân thể nghiên cứu xem nên tuyên truyền nó thế nào.
Hiện tại rất nhiều tác giả sau khi mở hố mới sẽ tổ chức rút thăm bằng cách chia sẻ bài đăng weibo, từ đó thu hút người đọc.
Hàn Chấn cảm thấy biện pháp này rất là hay, cả một thùng kẹo rau vị cà tím còn chưa có ai ăn, lãng phí rất đáng tiếc, chi bằng tổ chức rút thăm trúng thưởng tặng.
Hệ thống: “Bạn muốn hạ độc chết người đọc của bạn à?”
Hàn Chấn: “Nào có! Tao chia sẻ đàng hoàng mà!”
Hệ thống khẳng định: “Tác giả Sướng rên lòng dạ hiểm độc.”
“Mày……”
Hàn Chấn bị chọc tức.
Giờ weibo cậu có hẳn 50 vạn fan, cậu không tin không ai muốn ăn kẹo cà tím đó!
Hàn Chấn nhanh tay đăng văn án truyện mới và hoạt động rút thăm lên Weibo, lập tức có tiếng ting ting báo hiệu có lượt like, cậu đắc chí nói: “Xem đi, đây là hiệu ứng người nổi tiếng, tao có tặng *beep* cũng có người chịu chơi.”
Hệ thống: “……”
Thằng nhóc này ghê rồi.
Hàn Chấn hiếm hoi lên Weibo, nhân thể lướt tin nóng hổi trong ngày. Một cái tít có tên “cơm chó xe đạp vàng, hôm nay bạn đã ăn chưa” lập tức đập vào tầm mắt.
Cậu nhìn kỹ, vãi, ảnh chụp trong bài không ngờ lại là cậu và Hà Cẩn Nhiên!
Có lẽ là bị chụp lén khi đi về từ phòng tập ngày đó. Hai người đàn ông thân dài vai rộng, một người đạp xe, một người ngồi giỏ trước. Tuy ảnh hơi tối, nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn rõ ảnh hai người.
Bình luận là một loạt
“999”.
“Quả nhiên thời nay trai đẹp đều là buê đuê.”
“Đố kỵ làm tui nứt vỡ.”
“Tôi là con gái còn không ngồi vừa cái giỏ kia. Mông cậu trai kia rốt cuộc nhỏ tới mức nào??”
Hàn Chấn đọc vui vẻ, “ánh mắt quần chúng sáng như tuyết! Mày xem, bọn họ đều đang khen tao mông nhỏ!”
Hệ thống thở dài thườn thượt, “Thằng ngu, mông nhỏ là chuyện gì đáng để tự hào hả?”
Hàn Chấn nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ tao là công do trời chọn.”
Hệ thống: “……”
Là công mông nhỏ trời chọn.
****** ****** ****** ******
Hàn Chấn tiếp tục lướt Weibo. Cậu còn phát hiện ra chức năng tin nhắn, hơn nữa còn thấy Lệ Đại Hải gửi N tin nhắn cho cậu.
Cậu vốn đang nghĩ tại sao chưa hề gặp Lệ Đại Hải ở thế giới ngày, không ngờ là bởi vì Lệ Đại Hải không gặp được cậu.
Đại Hải nói mình là fan cuồng của Sướng rên đại đại, nằm mơ cũng muốn gặp Sướng rên một lần.
Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Hàn Chấn.
Hớ hớ, không ngờ Lệ Đại Hải cũng có ngày hôm nay.
Vì thế Hàn Chấn thuận tay trả lời một câu, cậu có thể sẽ ký tên ở ngày xuất bản sách ở đảo Loan Loan, nếu có thể điều kiện thì có thể tới gặp cậu.
Lệ Đại Hải không trả lời, chắc là đang không online. Hàn Chấn liền đóng giao diện, tiếp tục gõ đại cương cuốn truyện mới.
Xế chiều.
Hà Cẩn Nhiên về nhà nấu cơm.
Hai người một chó ăn bữa tối ngon lành. Hàn Chấn vừa ăn vừa lướt Weibo, nói: “Anh có biết chuyện ảnh chụp chúng ta ngồi xe đạp vàng được lên đầu trang weibo không?”
“Biết.” Hà Cẩn Nhiên lời ít ý nhiều.
“Hả sao giờ em không tìm ra nữa?”
Động tác gắp thức ăn của Hà Cẩn Nhiên bỗng khựng lại, hắn thản nhiên nói: “À, anh bảo thư ký xóa rồi.”
Hàn Chấn: “…… Hóa ra Tân Lãng cũng là sản nghiệp nhà anh.”
Làm phiền rồi.
“Không phải.” Hà Cẩn Nhiên thuận miệng nói: “Chỉ là JJ có ký kết hợp tác với Tân Lãng, anh khá thân với lãnh đạo bọn họ thôi.”
Hôm nay trên bàn cơm có thịt kho cà tím ngon ngon. Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì Hàn Chấn không hề vươn đũa về đĩa cà tím.
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, nói: “Bảo bảo, em không được kén ăn.”
Hàn Chấn khóc không ra nước mắt: “Đừng làm cà tím nữa được không? Giờ em không muốn nhìn thấy nó.”
“Hả?” Hà Cẩn Nhiên khẽ mỉm cười, “Anh nhớ ai đó đã nói phải cho anh một cái hôn vị cà tím cơ mà.”
Hàn Chấn lập tức nói: “Em vẫn thích vị vải của anh hơn!”
Hà Cẩn Nhiên hài lòng thưởng cho cậu một miếng cà tím, “Bảo bảo thật ngoan.”
Hàn Chấn: “……”
Anh làm người đi.
****** ****** ****** ******
Buổi tối, hai người lên giường ngủ.
Kéo đèn.
Hàn Chấn cảm thấy rất mệt, nửa đêm mơ mơ màng màng nghe thấy Hà Cẩn Nhiên tiến đến nói vào tai cậu: “Bảo bảo, anh đói quá, anh muốn uống sữa ~”