Vài ngày sau, Hàn Chấn thuận lợi tặng thùng kẹo rau vị cà tím kia làm quà tặng rút thăm cho người khác. Lượng chia sẻ ở bài đăng Weibo về truyện mới đã tới năm vạn, ngay cả lượng lưu lại trên jj cũng hơn ba vạn.
Có thể nói, cuốn truyện cậu sắp viết đã nổi ngay cả trước khi được đặt bút viết. Trước đó, đây là đãi ngộ chỉ đại thần mới có.
Lượng lưu lại của dự thu đạt tới số lượng này, đến lúc đó hoàn toàn có thể chễm trệ vị trí đầu bảng xếp hạng.
Người nổi tiếng nhiều thị phi, trên mạng lập tức trồi lên một đống công kích khó hiểu như măng mọc sau mưa. Hầu hết đều đang nói sướng rên là chó sịt đinh.
Hàn Chấn rất bất lực với chuyện này…… Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại nổi. Có thể là bởi vì hoạt động câu cá tập thể lần trước? Những nữ tác giả đó sôi nổi giúp cậu chia sẻ bài đăng truyện mới trên Weibo.
Mà những nữ tác giả đó hầu hết đều là tác giả khá nổi tiếng ở JJ. Chẳng hạn như Nguyệt Lạc Thành Phượng lần trước có mấy chục vạn fan weibo, vẫn luôn không ngừng nghỉ giúp Hàn Chấn tuyên truyền.
Tiếng tăm đã có, tác phẩm vẫn chưa viết ra được.
Hàn Chấn gần đây hơi ủ ê, cậu kẹt văn, ăn gì cũng không ngon, ngay cả lúc đi nặng cũng đang nghĩ xem truyện mới nên viết thế nào.
Lần đầu tiên bị nâng lên độ cao chưa từng có, cậu đương nhiên không muốn làm các độc giả thất vọng.
Cậu nhất định phải viết ra một áng văn khoáng tuyệt cổ kim, sau đó sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!
Tình hình kẹt văn càng ngày càng nghiêm trọng, Hàn Chấn ngay cả khi ăn cơm cũng mất hồn mất vía. Hà Cẩn Nhiên không chịu nổi, nói: “Không thì em đừng viết nữa, dù sao cũng chẳng kiếm được bao đồng mà.”
Hàn Chấn: “……”
Thấu tim đó ông cháu.
Hà Cẩn Nhiên: “Anh nói thật, cùng lắm thì anh nuôi em, một đời thôi mà.”
Hàn Chấn vội vã lắc đầu, “Thế sao được! Em phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ có ngày nuôi anh mới đúng!”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Vậy phải chờ tới ngày tháng năm nào?”
Hàn Chấn: “……”
Thấu tim đó bạn hiền.
“Anh thấy em ở nhà lâu quá bí bách. Viết văn không thể đóng cửa ở nhà suốt được, anh nghĩ em nên ra ngoài nhiều hơn.”
Hàn Chấn cảm thấy ý kiến này không tồi, “Hai ta đi du lịch?”
“Gần đây không được, công ty nhiều việc quá.”
Hàn Chấn “ồ” một cái rồi nói: “Không sao, em đi chơi một mình.”
“Không được.” Hà Cẩn Nhiên không cho cậu cự nự: “Bảo bảo, em đi một mình anh không yên tâm”
Hàn Chấn: “Vì sao……”
Cậu đã lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn đi lạc??
Hà Cẩn Nhiên nói: “Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, bảo bảo sẽ bị bắt cóc mất.”
Hàn Chấn: “……”
Aiii, đúng là đàn ông.
Cuối cùng Hà Cẩn Nhiên vẫn phóng khoáng ra điều kiện. Tuy hắn không cho Hàn Chấn đi chơi một mình, nhưng có thể ngày ngày đưa Hàn Chấn cùng đi làm. Sau khi tan tầm, hai người sẽ đi dạo trung tâm thương mại, đỡ cho Hàn Chấn ngồi mốc trong nhà.
Vì thế sáng sớm hôm sau, chưa đến tám giờ, Hà Cẩn Nhiên đã bắt đầu kêu Hàn Chấn dậy.
“Bảo bảo, dậy thôi ~”
Mới đầu giọng của Hà Cẩn Nhiên vẫn rất dịu dàng.
Nhưng tới khi hắn vỡ lẽ bất kể mình có gọi thế nào, Hàn Chấn cũng đều sẽ không dậy, hắn quyết định áp dụng hành động thực tế.
“Á!!! Anh đánh mông em!!!”
Sáng sớm, một tiếng hét thảm xẹt qua chân trời.
Hàn Chấn ôm mông đánh răng, mặt đầm đìa nước mắt lên án: “Anh đánh em đau chết đi được! Kẻ xấu!”
Hà Cẩn Nhiên tựa cửa nhìn cậu, khẽ cười nói: “Dù sao em cũng không dùng đến, đánh có sao đâu.”
Hàn Chấn nghiến răng nghiến lợi: “Anh cứ chờ đấy! Xem lần sau em có dập chết anh chết giường không.”
Nhưng Hàn Chấn không nghĩ Hà Cẩn Nhiên vậy mà đã vô sỉ tới cảnh giới mới.
Hắn liếc nhìn Hàn Chấn, ưỡn bộ phận vểnh cao mượt mà bị bao trong quần tây, khóe miệng nhếch lên, nói: “Bảo bảo, giờ em có thể dập luôn mà ~”
Làm Hàn Chấn sợ đến mức suýt nữa nuốt cả kem đánh răng.
Aiss chít tịt, cái máy ép hoa quả chít tịt này!
****** ****** ****** ******
9 giờ, hai người mới khó khăn ra khỏi cửa được.
Thực ra hôm nay bọn họ đã đến muộn. Trước kia 8 giờ rưỡi Hà Cẩn Nhiên đều sẽ ra ngoài, tính cả thời gian tắc đường trên đường cũng vừa khéo đến đúng giờ.
Nhưng ai bảo hắn hôm nay lại muốn đưa bảo bảo đi làm cơ chứ, haizzz.
Hà tổng xưa nay luôn là chiến sĩ thi đua giờ hoàn toàn đã bị chôn dưới bẫy rập của mỹ nhân.
Hàn Chấn lần đầu tiên đến trụ sở JJ nên thấy rất mới lạ. Cậu cũng ăn mặc nghiêm túc, thắt chiếc cà vạt lòe loẹt. Dáng người cậu rất hợp với âu phục, dù sao trước kia cũng là Host no.1 mê đảo vô số nam thanh nữ tú.
Lúc ngồi trên xe, Hà Cẩn Nhiên nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn.
Hàn Chấn bị nhìn tới dựng lông tơ, xoa da gà nổi trên cánh tay, lẩm bẩm nói: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
Hà Cẩn Nhiên nghiêm túc nói: “Nhìn em đẹp.”
Hàn Chấn: “……”
Lời mùi mẫn của Hà tổng lúc nào nghe cũng sến súa như vậy.
Khi đang chờ đèn, Hà Cẩn Nhiên lặng lẽ tiến đến bên người cậu, cắn vành tai cậu nói: “Bảo bảo, em mặc bộ này gợi cảm quá. Làm sao bây giờ, anh muốn bị em đè ngay tại trận.”
Hàn Chấn thoáng trợn tròn mắt. Cho dù trong lòng hơi hơi ngo ngoe động đậy, nhưng cậu vẫn hết sức ra vẻ đạo mạo từ chối lời đề nghị của Hà Cẩn Nhiên, “Lái xe thì không làm tình, làm tình thì không lái xe, chúng ta nên làm những công dân tích cực tuân thủ luật lệ giao thông.”
Hà Cẩn Nhiên nói: “Chúng ta có thể dừng xe làm tình.”
Hàn Chấn: “…… Anh không đi làm nữa à?”
Hà Cẩn Nhiên tự vấn một hồi, thâm tình nói: “Bảo bảo, đi làm không đáng, em đáng hơn.”
Hàn Chấn đành phải nói: “Đến văn phòng rồi tính đi.”
Hà Cẩn Nhiên lại hiểu lầm ý cậu, hào hứng nói: “Bảo bảo thật là thông minh! Play ở văn phòng còn kích thích hơn!”
Ngoài cửa sổ xe cộ như mắc cửi. Hàn Chấn ưu sầu nhìn 45 độ lên không trung, rặn ra hai giọt nước mắt, thầm nghĩ, cậu chỉ muốn làm một bảo bảo thuần khiết mà thôi, sao lại khó như vậy chứ?
……
Lại nói hai mươi phút sau, bãi đậu xe tầng hầm JJ.
Hàn Chấn xuống khỏi Maserati, lấy làm lạ nhìn hoàn cảnh xám xịt quanh đó, nói: “Em cứ tưởng chúng ta sẽ giống như trong phim truyền hình đậu ở cửa tòa nhà, vừa xuống xe là có N vệ sĩ khom lưng nói “kính chào tổng giám đốc”.”
Hà Cẩn Nhiên giật khóe miệng, “Ngoài cửa không cho đậu xe, cảnh sát giao thông sẽ phạt tiền.”
Hàn Chấn lắc đầu, cảm thán nói: “Hóa ra tổng giám đốc cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
Hà Cẩn Nhiên nắm lấy tay cậu, xách một cái cặp để notebook đi về phía thang máy riêng của tổng giám đốc.
“Nhớ kỹ cái thang máy này, về sau cứ đi vào là sẽ tới thẳng văn phòng anh ở tầng cao nhất.”
Hàn Chấn lặng thinh. Có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm.
Hai người đi vào văn phòng, ba thư ký lập tức chào đón hoặc báo cáo công việc hoặc đi cất quần áo.
Hàn Chấn liếc mắt nhìn ba mỹ nữ có ngoại hình đều thuộc hàng top này, bỗng dưng hơi ghen.
Hà Cẩn Nhiên ngày nào cũng nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy sẽ không ăn chả thật sao?
Xem ra hôm nay cậu đến là quá chuẩn!
Hệ thống: “Bạn tôi đ làm nhiệm vụ nữa mà lại đi bắt gian???”
Hàn Chấn chột dạ nói: “Nào có, chốc nữa tao sẽ gõ chữ, chút nữa thôi sẽ gõ.”
Cùng lúc đó, ba thư ký không khỏi tò mò về Hàn Chấn bỗng dưng xuất hiện, “Hà tổng…… vị này là?”
Hà Cẩn Nhiên lời ít ý nhiều, “Nhà tôi.”
Các thư ký đồng loạt nghệt ra, sau đó nở nụ cười khó tả với Hàn Chấn: “Kính chào phu nhân tổng giám đốc!”
Hàn Chấn: “…………”
Phu nhân tổng giám đốc clmm!!!
Hà Cẩn Nhiên chắc chắn cố ý! =_=
Ba thư ký dùng tốc độ vượt xa bình thường làm xong công việc của mình rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Căn phòng xa hoa rộng thênh thang như vậy lập tức trở nên trống vắng. Hàn Chấn chui trong một góc của sofa, nỗ lực cuộn tròn mình lại. Trong đầu cậu chỉ có đúng “phu nhân tổng giám đốc”, bực bội, tạm thời mặc kệ Hà Cẩn Nhiên.
“Bảo bảo, lại đây, ngồi lên đùi anh.”
Hàn Chấn thầm nghĩ, không nghe không nghe tôi không nghe!
“Lại đây! Anh nói một lần thôi đấy.”
Giọng nói dần dần tăng lớn.
Hàn Chấn nghĩ, không nghe không nghe tôi không nghe!
Giây sau, cậu ngẩng đầu trông thấy mặt Hà Cẩn Nhiên.
Vãi quỷ ở đâu đến!!! (*゜ロ゜)ノ
Hà Cẩn Nhiên cúi người xuống, nhíu chặt mày, đôi môi mím chặt tựa như đang nhẫn nhịn điều gì, “Bảo bảo, em không nghe lời.”
Hàn Chấn quay đầu đi, “Ông đây không vui!”
“Ai chọc em? Anh đánh hộ em.”
“Anh đấy. Anh có muốn tự đánh mình không?”
Hà Cẩn Nhiên: “…… Anh chọc em chỗ nào?”
Hàn Chấn thở hồng hộc: “Em không thèm làm phu nhân tổng giám đốc!”
Hà Cẩn Nhiên bỗng phì cười, xoa đầu cậu nói: “Đồ ngốc, tức chỉ vì chuyện đó?”
“Không được à? Em cũng có tôn nghiêm chứ!”
Hàn Chấn nói rất chính đáng.
“Được rồi, bảo bảo ngoan, có ăn đồ ăn vặt không? Bánh quy Kent với AD Canxi em thích nhất.”
Hàn Chấn lưỡng lự, rồi vẫn chịu……
Bướng thế nào, cũng không thể căng với đồ ăn vặt được……
****** ****** ****** ******
Bên ngoài văn phòng.
Thư ký B bưng bánh quy và đồ ăn vặt đã chuẩn bị xong, bà tám: “Cô nói xem nếu giờ tôi đột ngột đi vào, liệu có thể trông thấy cảnh gì không nên thấy không?”
“Vậy là cô hời còn gì.” Thư ký A vừa dũa móng tay vừa nói: “Cùng lúc được ngắm hai mỹ nam tuyệt sắc đụ nhau.”
Thư ký B: “……”
Thư ký C: “Hà tổng công thật đó!! Phu nhân tổng giám đốc rốt cuộc là thần thánh phương nào? Minh tinh à? Quá đẹp!”
Thư ký A nheo mắt, “Vừa rồi các cô không để ý hả? Hà tổng thấp hơn phu nhân.”
Thư ký C không đồng ý: “Liên quan gì, phần dưới cao là được.”
Leng keng.
Điện thoại nội bộ của tổng giám đốc đổ chuông, bảo bọn họ mang đồ ăn vặt vào trong. Thư ký B lễ phép gõ cửa, xuất phát từ chuyên nghiệp phi lễ chớ nhìn, song vẫn không nhịn được liếc phu nhân thêm vài lần.
Hà tổng phóng ánh mắt hình viên đạn tới giống như đang cảnh cáo cô trông chừng mắt mình cho kỹ.
Thư ký B mắt nhìn thẳng: “Hà tổng, mười phút sau ngài có một cuộc họp tổng bộ.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cửa bị đóng lại.
Hàn Chấn lập tức duỗi năm ngón về phía bánh quy, nhai rộp rộp nói: “Anh đi họp đi, em ngồi đây gõ chữ.”
“Không được, bảo bảo, em phải đi cùng anh chứ.”
Hàn Chấn ngạc nhiên nói: “Em đâu có hiểu cuộc họp nói gì, đi theo làm gì?”
Hà Cẩn Nhiên: “Cảnh đẹp ý vui.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu đã bị khen thẹn đỏ mặt rồi (⊙v⊙).
****** ****** ****** ******
Hội nghị tổng bộ JJ hết sức nghiêm túc, một hàng cổ đông đồng loạt ngồi xuống, tư thế nghiêm chỉnh, phía sau còn có thư ký liên tục gõ phím ghi chép lại toàn bộ nội dung cuộc họp.
“Lần này chúng ta cần bàn bạc về việc thu mua lô đất phía tây thành phố…… Mọi người có ý kiến gì không?”
“Hà tổng, tôi cảm thấy miếng đất ở đó quá đắt, không có lời. Những năm gần đây bất động sản ngoại ô phát triển nhanh chóng……”
“Hà tổng, thành tây rất có tiềm lực phát triển, tôi đồng ý thu mua!”
“Hà tổng……”
Hàn Chấn nghe mà mơ màng sắp gục. Cậu ngồi ở một góc kín đáo nhất phòng họp nhưng Hà Cẩn Nhiên lại có thể liếc mắt một cái đã thấy cậu. Người ở đây quá nhiều, lại nghiêm túc đến vậy, khiến cho cậu không dám ăn vụng bánh quy luôn =_=.
Hội nghị tiến hành được một nửa, mọi người bỗng nhiên nghe thấy Hà tổng nói: “Nói lâu như vậy rồi, mọi người đều khô miệng rồi đúng không? Nghỉ ngơi một lúc, chốc nữa lại bắt đầu.”
Mọi người nghĩ: Hả? Hà tổng từ bao giờ lại thấu hiểu cấp dưới như vậy (⊙v⊙).
Ngay sau đó, Hà tổng bỗng nhiên cất cao giọng: “Chồng ơi, rót giùm anh cốc nước.”