Sài Tang, Dư ̣Chương.
Trương Chiêu, Lỗ Túc dùng đủ mo ̣i lý lẽ hay ho, nói mỏi miệng mơ ́i thuyết phục được Tưởng Cán, Trương Hoành, sau đó cùng nhau chạy đến quận Dự Chương để gặp Gia Cát Cẩn.
Khi Gia Cát Cẩn nghe đa ́m ba ̣n nhậu thân thiết của mi ̀nh đến chơi, hắn vui đến quên cả trời đâ ́t. Vừa mời ho ̣ ngồi xuống, Gia Cát Cẩn đa ̃sai người pha trà đãi khách, cười hì hì hỏi"”
“Sao nào, hôm nay mọi người lại tụ họp nhau đông đủ thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hay là nhớ nhung ta quá nên đến thăm đây?”
Trương Chiêu mở lời:
“Nhớ cái khỉ gì…Ừ thi ̀cũng có nhớ thâ ̣t, nhưng bọn ta co ́chuyện quan trọng đê ́n tìm ngươi đây. Chà, chuyện này đủ để chấn động toàn bộ đế quốc nhé, chắc chắn Tử Du sẽ cảm thấy hứng thu ́, cho dù ngươi không có hứng thú, đệ đệ của ngươi cũng sẽ cảm thấy hứng thú.”
Gia Cát Cẩn bỗng cảm giác hiếu kì:
“Ha ̉, thật sao? Vậy ta thư ̣c sự muốn nghe thư ̉xem, chuyện lơ ́n đến mức nào ma ̀ta không nghe qua thì cũng thôi đi, ngay cả chú cu ̉a ta cũng chưa từng biê ́t.”
Lỗ Túc khoát tay:
“Tử Bố, ngươi đư ̀ng thừa nước đục thả mồi câu ‘con cá’ Tư ̉Du nữa, mau lấy thứ đo ́ra để hắn cùng chung vui với chúng ta.”
Dưới ánh mắt tò mo ̀của Gia Cát Cẩn, Trương Chiêu đem rương sách đă ̣t lên bàn, sau đó mở nắp và cười hiê ̀n la ̀nh nhìn vào bên trong. Kết quả Gia Cát Cẩn ca ̀ng lúc càng hiều ky ̀hơn, me ̣ no ́trong này rốt cuộc là thứ gì mà la ̀m ông bạn già của mình thích thu ́dữ vậy?
Ngay khi Trương Chiêu đẩy cái rương về phía hắn, Gia Cát Cẩn bị hấp dẫn bởi tấm lụa tốt, không khỏi bật thốt:
“Quào, đây là tơ lu ạ ở Tây Thu ̣c? Hèn gì….”
Lỗ Túc đang uống trà xem chu ́t nữa sặc lên cả mu ̃i, hắn vô ̣i phun hết ra ngoài rồi nói:
“Tư ̉Du a ̀, ngươi nghĩ ca ́i gì thế, tơ lụa đáng để những người đàn ông chúng ta phấn khi ́ch đến vậy sao? Biến thái quá, mau mở thư ́bên trong ra đi!”
Trương Hoành cũng khinh bỉ:
“Tư ̉Du, ngươi hơi bị coi thường chúng ta rồi đâ ́y, mấy tấm lụa Tây Thục thi ̀có gi ̀mà phải mừng húm lên, bộ chúng ta să ́p lấy chồng sao? Lụa ở xứ đó đắt cỡ nào bọn ta cũng có thê ̉kiếm được, có ca ́i quái gì ma ̀quý?”
Tưởng Cán cười hùa theo:
“Tử Cương nói đúng đó. Tử Du mau thành thật trả lời, mới vừa rồi cố y ́giả bô ̣ coi thường bọn ta phải không? Ha ha!”
Gia Cát Cẩn tâ ́t nhiên không thèm quan tâm đám bạn thích giỡn nhây này, hắn đưa tay xốc lớp lụa phủ bên trên lên, trước mắt hiện ra mô ̣t quyển sách vô cu ̀ng chỉnh chu đẹp đẽ, bên trên có đề hai chữ : Luận Ngữ làm hăn kinh hãi hét lên:
“Thánh thần ơi, đâ ́y là sách bằng giấy!”
“Tất nhiên nó là giấy, làm ơn hãy xem cho kĩ.”
Lỗ Túc cười trộm, hă ́n đã sơ ́m tưởng tượng thă ̀ng bạn mình sờ đến trang giấy sẽ có biểu cảm rất mắc cười.
Quả nhiên, bàn tay Gia Cát Cẩn vừa chạm vào giâ ́y, hai mắt hắn tỏa sáng như dâm tặc nhìn mỹ nư ̃, miê ̣ng cong thành hình chữ o, hai tay bất chợt trơ ̉nên run râ ̉y.
“Ha ha ha ha!”
Cả đám ôm bụng cười ngă ̣t nghẽo. Gia Cát Cẩn thì kinh ngạc thốt lên:
“Tử Bố, sa ́ch này…”
“Ngươi bắt đầu nói nhiều rồi đó, câ ̀m lên rồi tự cảm nhận đi.”
Trương Chiêu khoát tay ra hiệu Gia Cát Cẩn tiếp tục, nụ cười trên mặt vẫn tươi không cần tưới. Gia Cát Cẩn không khỏi nuốt nước miếng, chậm ra ̃i nâng quyển sách đầy mê hoặc lên và vuô ́t ve, đô ̣ nhám và trơn chứng tỏ chất lượng giâ ́y cư ̣c kì xuất sắc.
“Ơ kìa… giấy này…. Sao lại…. Ơ hay…….”
Gia Cát Cẩn đã kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn. “Ha ha ha ha!”
Cả đám ba ̣n cu ̉a hắn lại tiếp tục ôm bụng cười bò.
Gia Cát Cẩn hơi xấu hổ, me ̣ nó từ nho ̉đến lơ ́n lão tử đã bao giờ thấy qua thứ đồ chơi này đâu, la ̃o tử là bâ ́t ngờ có được không. Thâ ̣t ra biểu cảm của Gia Cát Cẩn giô ́ng hệt như bốn người kia lúc tiê ́p xúc giấy ca ̉i tiến lần đầu. Lỗ Túc trực tiếp mở miệng:
“Ngươi thấy ‘con hàng’ na ̀y trắng mi ̣n lắm đúng không?” Gia Cát Cẩn vội vàng gật đầu.
Trương Hoành vuốt chòm râu dê tủm tỉm tiếp lời:
“Cảm gia ́c sơ ̀va ̀o rất vi diệu đúng không?”
Chuẩn luôn, Gia Cát Cẩn lại gật đầu.
Tưởng Cán bồi thêm một câu:
“Ngươi có muô ́n rước ‘em ấy’ về nhà làm của riêng, nga ̀y đêm vui ve ̉ bên ca ̣nh không?”
Có ngu đần mơ ́i không muốn, Gia Cát Cẩn vẫn tiếp tục gật đâ ̀u. Đám xấu xa này cười lớn lâ ̀n nữa, sau đó ba kẻ kia đều nói: “Ha ha ha ha! Tử Du à, đây la ̀quà chúa công nhà ta tặng ngươi!”
Một màn này khiến cho Trương Chiêu trề cả mồm ra, me ̣ nó đây là lời thoại của la ̃o tử ma ̀, sao bây giờ các ngươi cu ̃ng giành rồi? Mẹ nó đây là qua ̀do chu ́a công chính tay giao cho lão tư ̉đi phát co ́được không?
Gia Cát Cẩn hiếu kỳ:
“Chúa công của các ngươi là ai?”
Nhưng vừa nói xong hắn đô ̣t nhiên sững người, vô ̣i quay sang nhìn chằm chằm vào Trương Chiêu như muô ́n ba ̣n thân mình xác nhận.
Trương Chiêu thầm hô thoa ̉i mái, giờ trang bức cu ̉a mình tới rồi, vội chắp tay ra sau ngước mặt lên trời thể hiện phong độ cao nhân, ra vẻ
sâu să ́c nói:
“Ừm! Đúng vậy, toàn bô ̣ chúng ta đều hiệu lực dưới ngọn cơ ̀nhà ho ̣ Viên ở Dương Châu, chuẩn bị gâ ̀y dựng sự nghiệp lẫy lư ̀ng, ghi tên vào dòng chảy li ̣ch sử, bây giờ chỉ còn ngươi, Gia Cát Tử Du, muô ́n đi hay không thì nói hẳn một tiếng, đừng có lê ̀mề như bữa tiê ̣c hôm trước nha.”
Gia Cát Cẩn trợn mắt nhìn Lỗ Túc, Lỗ Túc gật đầu xác nhận vơ ́i hă ́n. Ánh mắt hắn chi ̉a lên người Trương Hoành, Trương Hoành cũng cười to ̉ vẻ chính xác. Hắn còn chưa kịp nhìn Tưởng Cán, thằng cha này giành nói luôn:
“Chúa công nhà ta muốn thành lập trường học, để toa ̀n dân đế quốc có thể biết chư ̃, nâng cao trí thức, ngươi thấy lợi hại chưa? Nên đừng nhìn qua ta nữa!”
Gia Cát Cẩn vội vàng gật đầu.
Trương Hoành theo sau góp lời
“Chúa công nhà ta sắp xây xong thư viện lớn nhất Đại Hán, hơn cả cái đống gỗ cháy ở Lạc Dương nữa, tất cả người thích đọc sách đều có thể đến đó đo ̣c thoải mái, đọc đê ́n khi ngươi đói bụng lết về nhà thì thôi. Sao, nghe ghê không?”
Chà, nghe thì oách đấy, Gia Cát Cẩn lại gật đầu.
Lỗ Túc cười lơ ́n no ́i luôn:
“Ngài ấy bảo se ̃đem [Cửu Chương Toán Thuật] áp du ̣ng vào khoa ho ̣c ki ̃thuật hiện tại, ngoài ra co ̀n tranh thủ khôi phục cảnh tượng Bách Gia chư tử nga ̀y xưa, tạo ra sự cạnh tranh lành mạnh đê ̉nhân ta ̀i phát triển, nhà nhà tìm thấy nơi thuộc về mình. Như vậy đủ ghê gớm chưa?”
Mẹ nó, Viên công tử chơi lớn thế? Gia Cát Cẩn tiếp tục gâ ̣t đầu.
Đến phiên Trương Chiêu, hắn đang muô ́n lên tiếng thi ̀con me ̣ nó thă ̀ng cha Lỗ Túc lại chạy đến gia ̀nh luôn lời thoa ̣i:
“Chúa công nói, đơ ̣i sau này thư viện xây xong, ngài ấy sẽ cho mọi người cơ hội viết về một đời tài học của mình và đóng thành sách miê ̃n phí, phát hành khắp cả nươ ́c!”
Trương hoành tiếp tục nói:
“Không chỉ có như thế, chê ́độ khoa cử mang theo niềm mơ ước cu ̉a chúa công, đo ́là học sinh trên khắp đế quốc co ́mô ̣t cơ hội trở mình, không cần cả đơ ̀i nằm da ̀i như ca ́ướp muối, chỉ cần ngươi có tài năng, ngài ấy sẽ cho ngươi cơ hội biểu hiện!”
Tưởng Cán đang muốn mở miệng nói thêm, lại phát hiện đám bạn xấu xa của mình nói sa ̣ch hết cả ý rồi, đành lúng túng cười hắc hắc:
“Ơ ̀thì… đó, ngươi thấy ghê chưa?”
Ghê! Nghe rất ư la ̀thúc đẩy nhiệt huyết! Gia Cát Cẩn vàng gật đến mỏi ca ̉cổ.
Lúc này Trương Chiêu thở dài, trịnh trọng lên tiếng:
“Kế hoạch chấn động ca ̉thiên hạ như thế, làm sao có thê ̉thiê ́u cái tên Gia Cát Tư ̉Du được, chúng ta là bạn lâu năm, la ̀m gì cũng cùng với nhau, lần này ngươi nghe bo ̣n ta, cu ̀ng nhau đến hiê ̣u lực cho chúa công nhé?”
Ba người kia trưng cái mă ̣t thân thiện dễ thương tới trước mă ̣t hắn, cu ̀ng chi ̀a tay ra:
“Tử du! Anh em chúng ta cu ̀ng nhau sa ́nh vai, hỗ trợ Viên công tử sáng tạo ky ̀tích nhé.”
Gia Cát Cẩn:……
Cái đệt, đây là tiết tấu gi ̀vậy? Hắn co ̀n chưa kịp nói chữ nào, hắn la ̀ nhân vật chính của sự kiê ̣n này, và cũng là chủ nhà có được không? Các ngươi vào ăn bánh của ta, uống mấy bình tra ̀nhà ta, còn không cho ta nói mà làm liên tục một tra ̀ng, ve ̃mô ̣t bư ́c tranh toàn cảnh vô cùng sống động. Khoan đã, bạn thân mình tư ̀khi nào ăn nói giỏi đến thế? Các ngươi chỉ mơ ́i nghe Viên Hoàn kể thôi có được không, đã nhìn thấy cái gì đâu, vậy mà nói cư ́như thật, kiểu như ta chỉ cần gật đầu pha ́t là có các sử gia phi ngư ̣a tơ ́i trước cửa xum xoe hỏi
thăm va ̀viết về ta vậy.
Gia Cát Cẩn còn chưa ki ̣p trả lời đa ̃nghe một âm thanh non nớt vang lên:
“Đa ̣i ca, đa ̣i ca, ta… ta muốn đi!”
Cả đám danh sĩ vội va ̀ng quay đâ ̀u lại, một đứa trẻ mũm mĩm hồng hồng, mặt tròn đáng yêu như bu ́p bê bươ ́c chầm chậm đê ́n ôm lâ ́y đùi Gia Cát Câ ̉n, đung đưa vạt áo của hă ́n:
“Ca ca, cho ta đi, ta không thèm ở nhà nư ̃a, ta muô ́n đọc sách.”
Đến đây chă ́c các độc giả đã nhận ra thằng nhóc này là ai rồi chứ gi ̀? Xin trân trọng giới thiê ̣u, người em trai của Gia Cát Cẩn, kẻ nổi tiếng đến mức toàn thể Trung Quốc đều dựng tượng cúng bái, thừa tướng đời đầu của nhà Thục Hán Gia Cát Lượng!
Gia Cát Cẩn ôm lấy em trai, lặng lẽ cười một tiếng:
“Rồi, chiều đệ luôn, chu ́ng ta dă ́t tay nhau đi đọc thật nhiều sách hay nhé!”
Tiểu Gia Cát vỗ hai bàn tay be ́o u ́:
“Hihi! Thi ́ch quá, thích quá!”