Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 99: Danh sĩ Tam Quốc đều hướng về Viên Hoàn



Thư huyện, Lư Giang. 

Bóng đêm tối đen như mư ̣c, ánh nến lập lòe gồng mi ̀nh thắp cháy cả gian phòng. Chu Du tay nâng quyê ̉n sách đọc một cách say mê: 

“Tử nói học thì phải luyện tập là một niềm vui nhỏ; bạn tư ̀xa đến chơi nhà là mô ̣t điều quý gia ́; người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, đó mới la ̀phong cách của bậc quân tử.” 

Tôn Sách ngồi kế bên vừa ăn vặt vừa cười: 

“Công Cẩn, tri ́ch đoạn này khi còn bé ngươi đa ̃thuộc làu, sau bây giờ lại lôi ra đọc tiếp, còn vui như mô ̣t đứa trẻ lần đầu tiên tiê ́p xúc với sách vâ ̣y?” 

“Bá Phù à, chuyện này có thể giống nhau sao? Trước kia ta câ ̀m những bó thẻ tre đê ̉đọc, còn bây giờ dùng giấy, hơn nữa còn không phải giấy Thái hầu mà la ̀giâ ́y do chi ́nh tay chúa công chúng ta pha ́t minh ra, xịn hơn hẳn tờ giấy vàng khè của Thái hầu nhiê ̀u.” 

Tôn Sách cười chế giễu: 

“Thì sao? Du ̀ng giấy viê ́t ra [Luận Ngữ] thì đâu còn là [Luận Ngữ]?” 

“  ́y ngươi nói gì thế, [Luận Ngữ] vâ ̃n là [Luận Ngữ], nhưng ý nghĩa cu ̉a nó hoàn toàn khác biệt. Ngươi có biết giấy Thái hầu viết tha ̀nh sách đắt đỏ tới mức nào không? Một bản bèo lắm cũng phải mươ ̀i thỏi vàng, nếu sách do chi ́nh tay danh si ̃như Thái đại gia tự tay chấp bút thì giá còn kinh hơn, bét nhè cũng hơn trăm thỏi vàng, nhà nghèo chiếu rách như bọn mình sao có thể đọc nổi?” 

Tôn Sách bỗng cảm giác kinh ngạc: 

“Hơn trăm thỏi vàng? Mẹ ơi, ngươi ăn cướp hả, co ́một quyển sách thôi mà có gia ́trăm thỏi vàng? Gia đình quý tộc hay dòng dõi hoàng gia cũng không ném tiền qua cửa sổ như thế, một trăm thỏi va ̀ng co ́ thể cho ra lo ̀một đàn ngựa chiến đó!” 

Chu Du khinh bỉ nhìn Tôn Sách: 

“Ta quỳ với người luôn ấy Bá Phu ̀. Hừ, tên võ biền cục su ́c như ngươi đu ́ng là ánh mắt thiển cận, điểm này thă ̀ng em Tôn Quyền nhà ngươi còn giỏi hơn, hă ́n đọc rất nhiê ̀u sách, toàn sách xịn, về sau mới có thể đặt chân vào con đường quan chức, làm rạng rỡ tổ tiên.” 

Tôn Sách cu ̃ng chẳng xấu hổ hay bực tức gi ̀cả, ngược lại ngạo nghễ hất hàm: 

“Cái đó là do Tiê ̉u Quyền nhà ta thích đọc sách tư ̀nhỏ, kha ́c hẳn ta

và cha, à còn con em gái phá la ̀ng phá xóm nữa, hắn chính là hy vọng của toàn bộ nhà ho ̣Tôn!” 

Tô ̉tiên của Tôn Sách vốn chỉ la ̀mô ̣t đội trưởng tuâ ̀n tra bờ sông, còn nhà Chu Du thì ôm hẳn luôn chức Tha ́i úy, gia đình quý tộc danh gia ́phông bạt ngút trời, bất quá tới đời cha của Chu Du thi ̀bắt đầu sa sút, cày ca ̉kiếp ngươ ̀i chỉ lấy nổi một chức huyện lệnh, mặc dù làm huyện lê ̣nh cho một huyện lớn nhất ca ̉đế quốc, nhưng chức quan be ̀o dạt mây trôi â ́y thì me ̣ no ́so vơ ́i Thái úy thế quái na ̀o được? 

Cũng chính bởi vì vậy, Chu Du mới tự xưng là người bình thường, đem mình cùng Tôn Sách đă ̣t chung vào một mâm, bằng không hai ngườ bọn hắn làm sao kết bạn chén chú chén anh được, cả hai giống hệt như hai thê ́giới â ́y co ́được không. 

Chu Du thở dài, chậm rãi giải thích: 

“Ba trăm bản sa ́ch giấy, mẹ kiếp ngươi nghĩ đi, tốn bao nhiêu tiê ̀n? Mà ta đê ̉ý bút tích bên trong lại giống nhau như đúc, thật không biết chúa công làm sao có thể la ̀m được chuyện na ̀y nhỉ….” 

“Ừ, điểm na ̀y ta công nhận, chúa công nha ̀mình đúng la ̀kỳ tài tuyệt thế, hình như hă ́n không pha ̉i do Viên Thuật sinh ra mà là chui ra từ trên trời vậy, ta gia nhập trước ngươi, kì ti ́ch cũng thấy nhiê ̀u nên quen rồi.”

“Bá Phù! Ngươi nói chúa công có thể đem [Luận Ngữ], [Mạnh Tử] ta ̣o thành sách, như vậy chắc chắn hắn có thể tạo ra thêm nhiều quyển sa ́ch khác nhau nữa, ta cho rằng kê ̉từ lúc này tất cả sách vở trong thiên hạ se ̃lấy Thọ Xuân làm đâ ̀u ta ̀u, văn nhân danh sĩ tất chạy theo như vịt. Bá Phù, ta có cảm giác chúa công đang chuẩn bị cho một kế hoạch kinh thiên động địa, vì vậy lúc na ̀y chúng ta lựa chọn gia nhập trận doanh của ngài ấy, lại co ̀n được giao cho tro ̣ng trách lơ ́n lao, tương lai nhất định có thể lên như diều gặp gió, như ca ́chép vượt long môn!” 

Tôn Sách buông quyển sách đang đo ̣c dơ ̉trên tay xuống, nhìn ánh trăng dịu dàng mơ ̀ảo bên ngoài khung cửa thở dài: 

“Vâ ̣y thì tốt, Tôn Sách không dám trông mong nhiều, chỉ cầu chúa công có thể đê ̉ta thống lĩnh đại quân, tư ̣ mình chém ngã Lưu Biểu, báo thù giết cha, cả đời ta sẽ nguyện dâng hiến cho ngài â ́y.” 

Chu Du cảm nhận được tâm tình nát be ́t của ba ̣n già nên mở miệng an ủi: 

“Bá Phù yên tâm, ngày đó sẽ không còn xa, chúng ta cứ lau mắt mà nhìn.” 

………… 

Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng đập cửa vang lên, một người hầu thò đầu ra hỏi: “Xin hỏi các ha ̣ là….” 

Trương Chiêu cúi người thi lễ: 

“Tại hạ Trương Chiêu tự Tư ̉Bố, đến đây để thăm nom bạn tốt, chính là chủ nhân nha ̀ngươi Lỗ Tử Kính.” 

Người hầu vội vàng cười nịnh: 

“Ô kìa, thì ra là Trương Chiêu đại nhân, ha ha hôm nay rồng đến nhà tôm, tiểu nhân thật sự rất kiêu hãnh khi được bắt chuyện đôi câu cu ̀ng ngài. Ta thường nghe chủ nhân nhắc đến tên đại nhân rất nhiều. Ô ̀pha ̉i rồi, tiểu nhân quên mất, mong ngài lượng thư ́, xin hãy ở đây chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông ba ́o ngay.” 

Chỉ chốc lát sau, người hầu quay trở lại và mơ ̉cửa, Lỗ Túc khoát một lớp áo mo ̉ng bước ra thi lễ: 

“Hân hạnh đón tiếp Tử Bố huynh đến chơi tệ xá, do có chút việc nên ta không đón tiếp từ xa, ngươi đư ̀ng giâ ̣n nhé.” 

“Ôi trời, chúng ta là ba ̣n già bao nhiêu năm nay, từ xa đón tiếp ca ́i gi ̀, va ̀o trong nói chuyện nào.” 

Hai ngươ ̀i vư ̀a đi vư ̀a trò chuyê ̣n vui vẻ, cùng nhau quay lại sảnh và ngồi xuống. Lỗ Túc sai người pha trà đãi khách, sau đo ́quay sang

Trương Chiêu tâm sự vài câu. Hắn cười rồi trêu chọc bạn thân: 

“Chà, Tử Ki ́nh sống một đơ ̀i phong nhã, ho ̀a mi ̀nh với thiên nhiên, hèn gì không muô ́n đến Thọ Xuân làm quan.” 

“Ha ha làm gi ̀co ́! Nói thật, thủ đoa ̣n của Viên công tử quả thật kinh hãi thế nhân, trong thời gian ngắn như vậy đã de ̣p yên ba chư hâ ̀u ở Lư Giang, Nhữ Nam, Đan Dương. Từ Châu nghe danh mà sợ một phép, vô ̣i vã rút quân bỏ cha ̣y không da ́m nghênh chiến.” 

Trương Chiêu ưỡn ngực tư ̣ ha ̀o: 

“Ta đa ̃no ́i mà, chúa công nhà ta có phong pha ̣m vương giả, được tạo hóa ban phước lành để cứu giúp đế quốc, chẳng lẽ Tử Kính huynh vẫn tiếp tục treo giá không xuống núi sao? Tính cả lâ ̀n viết thư hôm â ́y, ta đã mời huynh những ba lần rô ̀i đâ ́y.” 

Lỗ Túc yên lặng gật đầu: 

“Được Tư ̉Bố huynh yêu tài, ta ̣i ha ̣….” 

“Thôi đi ông ơi, ta xin ngươi đừng ba ̀y vẽ nữa, chúng ta la ̀ba ̣n, cứ nói chuyện thoải mái với nhau như hô ̀i còn tham gia hội văn ho ̣c. Trước hết ngươi hãy khoan từ chối, tại hạ lần này đến đây là vi ̀nhâ ̣n đươ ̣c ủy thác của người ta, tặng cho Tử Kính huynh một thứ, sau khi ngươi xem hết mới quyết định được không?” 

Khỏi nói Lỗ Túc cũng biết ‘người ta’ trong miệng thằng cha này chính

là Viên Hoàn, mặc dù bởi vì Viên Thuật nên Lỗ Túc cu ̃ng chă ̉ng thích thú gì hắn cả, nhưng ngại mặt mũi nên Lỗ Túc không từ chô ́i thẳng thừng, bôi phân lên mặt người ta ma ̀uyển chuyển trả lời. 

Trương Chiêu bâ ̣n rô ̣n đặt rương sách xuô ́ng, lấy một quyê ̉n đươ ̣c bọc bằng lụa tốt ra đưa cho Lỗ Túc: 

“Tử kính, đây là lễ vật chúa công nhà ta tặng cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ thích.” 

Lỗ Túc trịnh trọng nhận sách, vừa mở ra xem lâ ̣p tức trợn mắt to như quả chanh, run râ ̉y chạm vào trang giấy trắng tinh khôi mà lần đầu tiên trong đời hắn mới nhìn thấy, đừng nói là tên Viên Hoàn đó lại sáng tạo ra kì tích nhé? Hắn lật thử vài trang, độ da ̀y và nha ́m của giấy rất tuyê ̣t vời, tạo cảm giác êm tay, hoàn toàn không giô ́ng giâ ́y Thái hầu, à không, giâ ́y Thái hầu cu ̃ng không so được. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy, quả nhiên không có chút góc cạnh nào làm người khác khó chịu, cư ̣c kì vuông vức. 

“Chữ này….” 

“À, có lẽ Tử Kính không biết, chữ Triện này do một thợ thủ công tên Kim Đại Kiên điêu khắc, kẻ này tay nghề rất mượt, kinh nghiệm lăn lộn cũng qua nhiều năm, đừng nói là chữ, kể cả tranh hă ́n cũng khắc một bản siêu đẹp cho ngươi. Sao na ̀o, loa ̣i chư ̃này có lọt vào mắt

xanh của Tư ̉Ki ́nh không?” 

Lỗ Túc vô thức gật đầu: 

“Quả là chữ tốt!” 

“Ơ ̀rô ̀i sách thì sao?” 

“Sách tâ ́t nhiên tốt luôn! Nhất la ̀loại giâ ́y na ̀y, chậc chậc, đu ́ng là báu vâ ̣t trơ ̀i ban.” 

“Ha ha ha! Tử kính, nếu ta nói cho ngươi biết loại giâ ́y này được chúa công sản xuất mỗi ngày được hơn 10.000 tấm, còn sách thi ̀mỗi ngày đóng hơn trăm bản, ngươi có tin không?” 

Lỗ Túc trố mắt hoảng sơ ̣: 

“Con mẹ nó… Ấy, một ngày làm ra trăm quyển sách kiểu này, hắn la ̀ thần thánh à?” 

“Thần thánh thì không, ngươi chém một đao chúa công nhà ta vẫn lăn ra chết như thường, tuy nhiên kì tích này là ha ̀ng thật giá thật, không tin cũng ráng từ từ ma ̀tin. Nhìn này, thấy chữ và cách trình bày giống hệt nhau đúng không, ca ̉bu ́t tích cu ̃ng thế.” 

Lỗ Túc vội vàng lật một quyển [Luận Ngữ] khác, so sánh cả hai với nhau, quả nhiên giống nhau như đúc: 

“Chuyện này… Mẹ ơi… chuyê ̣n này….”

“Ha ha! Ngươi bị gì vậy, phát bệnh hả? Chúa nhà ta nói hắn muốn lâ ̣p một trường học siêu cấp ơ ̉Thọ Xuân để con dân đê ́quốc bất kể gia ̀u hay nghèo, dân đen hay quý tộc cu ̃ng đê ̀u có thể đặt mông vào ngồi học, tri thức cũng sẽ truyền bá khắp nơi. 

Ngoài ra hă ́n còn muốn mở một thư viện lớn nhất cả nước, phải lớn hơn cả ca ́i bị đốt ra tro ở Lạc Dương nhé, hễ ai thích đọc sa ́ch cứ vào đọc đến khi na ̀o chán thì thôi! 

Chưa hết đâu nhé, hắn muốn phô ̉cập [Cửu Chương Toán Thuật] đê ̉ nâng cao khoa học kĩ thuật, tranh thủ khôi phục thơ ̀i kì bách gia chư tử, nhằm xu ́c tiến cạnh tranh va ̀phát triển nhân tài. 

Hắn muô ́n thiết lập chế độ khoa cử, để các học sinh khă ́p thiên hạ co ́ thê ̉dùng no ́làm bậc thang để bươ ́c vào con đường chính trị. 

Hắn…..” 

*Cửu Chương Toán Thuật: sách toán học thơ ̀i cổ đại Trung Quốc( không phải ba ̉ng cửu chương nhé độc giả), do nhiều nha ̀toa ́n học biên soạn từ Thế kỷ 10 –2 TCN. Ta ́c phâ ̉m gồm 246 ba ̀i toán kèm lơ ̀i giải, đươ ̣c chia làm chín chương: 

1.Phương Điê ̀n: diện tích hình vuông, hình chư ̃nhật, số pi để tính diện tích hình tròn, hi ̀nh vành khăn... 

2.Thiếu Quảng: căn bậc hai và ba.

3.Suy Phân: chia tỉ lệ, quy tắc tam suất đơn và kép. 

4.Thương Công: ước tính kích thước công trình, xây dựng tường thành, đào hào hố, đắp pháo đài, xây đê điều va ̀tính thê ̉tích 

5.Quân Thâu: tính tổng cu ̉a câ ́p sô ́cộng, năng suất lao động. 

6.Câu Cổ: ti ́nh khoảng ca ́ch và chiều cao theo định ly ́Pytago, tính tam giác đồng dạng 

7.Tu ́c Mễ: nói về quy tă ́c tam suất, sô ́nguyên, phân số, thuâ ̣t toán và cách thu thuế. 

8.Phương Trận: giải hệ năm phương trình tuyến tính, giải ma trận bằng định thức. 

9.Doanh Bất Túc: tổng hợp ca ́c bài toán dễ tới khó của hệ phương trình tuyến tính.* 

Trương Chiêu mới mở miệng đa ̃đem chiến lươ ̣c vĩ mô và tư tưởng của Viên Hoàn ra làm bảng hiệu treo trước ngực, no ́i văng ca ̉nước miếng. Lỗ Túc cũng nghe đến nhiệt huyết dâng cao, tinh thần hăng hái, tra ́i tim đã yên lặng nhiều năm trong lô ng̀ ngực chợt đâ ̣p nhanh trở lại, hắn cảm gia ́c mình đang quay về thời thanh xuân đâ ̀y hoài ba ̃o. 

“Tử kính, đi theo ta cùng nhau phò tá Viên công tử, giu ́p đỡ nhà Hán, tạo phúc cho thiên hạ đi!”

“Được rô ̀i! Ta đã quyết định, sự nghiệp to lớn như thế la ̀m sao thiếu ca ́i tên Lô ̃Tử Kính chứ!” 

“Ha ha ha!” 

“Phải rồi Tử Bố, chúng ta còn phải gọi Gia Cát Cẩn, Trương Hoành, Tưởng Cán cùng nhau đến nương tư ̣a Viên công tư ̉mới được, ngươi thâ ́y sao?” 

“Tại hạ đang có ý này.” 

“Ha ha, quả nhiên Tư ̉Bô ́hiểu ra, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!” 

“Đươ ̣c!”