Sau khi thảo luận xong chính sự, bá quan văn võ lũ lượt ra về. Viên Hoàn cũng định chạy vào phòng nằm ngả lưng một chút, tiện thể mở mục chiến đấu cá nhân lên để nâng cao chỉ số bản thân. Đúng vào lúc này, Điển Vi bước vào cười nói:
“Bẩm chúa công, có tin tốt!”
Viên Hoàn đứng dậy duỗi lưng, ngáp một cái đầy sảng khoái rồi hỏi: “Vụ gì thế lão Điển? Kỷ Linh chém bay đầu Ngô Cảnh rồi à?” Điển Vi vội lắc đầu bảo:
“Không phải ạ.”
Đệch, không phải? Viên Hoàn nhìn hắn một cách tò mò, lúc này ngoại trừ việc giải quyết những nguy cơ bên ngoài ra thì cái gì là tin tức tốt?
“Bẩm chúa công, Kiều công đến thăm ngài!”
À, thì ra là Kiều công. Viên Hoàn nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vui
mừng khôn xiết. Lão già đó thấy hắn tỏa sáng lấp lánh nên mang nhị Kiều đến để gả chồng sao?
Viên Hoàn ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài, còn tiện thể quay lại gọi với theo Điển Vi:
“Ngươi đứng đần mặt ra đó làm gì, mau dẫn đường cho ta!”
Mẹ kiếp, cha vợ tương lai đến tận cửa, hắn còn chưa kịp bày tiệc ở ngoài thành tiếp đóng một cách long trọng, người ta đã đi trước một bước đến xem mặt thằng rể nhà mình. Chưa kể nhị Kiều kiểu gì cũng đi theo Kiều công, Viên Hoàn không đối xử tử tế thì quả thật thất lễ.
Lộc cộc.
Xe ngựa chậm rãi đến nơi, phía màn che có một cái đầu thò ra, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu cùng nụ cười đầy ngọt ngào mà Viên Hoàn cả đời này cũng chẳng quên được. Cô ta đang liên tục vẫy tay mừng rỡ với hắn, trên mái tóc dài thon thả có cài một chiếc kẹp tóc hình con bướm....
Đúng rồi, lễ vật ra mắt!
Viên Hoàn đột nhiên mở ngay Wechat shop lên, lục tung các hạng mục vật phẩm.
“Viên công tử!”
Tiểu Kiều hưng phấn kêu to.
“Tiểu Kiều cô nương!”
Viên Hoàn cũng cúi người thi lễ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Xe ngựa dừng lại, một cô gái khác bước ra mỉm cười với Viên Hoàn:
“Đại Kiều xin ra mắt Viên công tử.”
Viên Hoàn chăm chú ngắm nhìn Đại Kiều, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu sáng gương mặt đỏ rực màu thanh xuân của nàng, trông Đại Kiều lúc này hệt như một quả đào chín trên cây. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, bộ dáng yểu điệu thục nữ khiến những người đang chiêm ngưỡng cảm thấy say đắm.
Tiểu Kiều thì có phần hơi... cục súc, xe ngựa vừa dừng lại, nàng thấy Viên Hoàn đang mỉm cười đứng đó, hai con ngươi đen tuyền như trân châu mở to hết cỡ, liếm môi liên tục như thể thèm khát chàng trai trước mặt mình.
“Viên công tử, ngài đẹp trai hơn trước nữa!”
Nói gì thì cả ba người chỉ mới xa nhau chưa đến một năm, cho dù Viên Hoàn biết bảy mươi hai phép thần thông của Tôn Hành Giả cũng chẳng thể một phát đẹp trai ngút trời được. Sở dĩ Tiểu Kiều có phản ứng như vậy là do thuộc tính ẩn tăng thêm 100 điểm mị lực của ngọc tỉ mà thôi.
Viên Hoàn âm thầm dùng chức năng quét thần cấp để kiểm tra, chỉ số mị lực của hai chị em nhà này đã leo lên mức 94 điểm, quả nhiên thiếu nữ mười tám trăng tròn sẽ thay đổi, đã đẹp nay còn đẹp hơn. Hắn cười nhẹ:
“Hai tỷ muội các nàng ngày càng xinh đẹp, kiểu này làm sao ta có thể dời mắt đi được?”
“Hứ! Viên công tử lại khéo đùa, thiếp không thèm để ý đến chàng nữa!”
Dù bình thường tinh nghịch hiếu động, nhưng lúc này hai gò má Tiểu Kiều cũng ửng đỏ vị tình.
“À phải rồi, ta có quà cho hai nàng nè.”
Viên Hoàn chìa tay ra, hai tấm kính trang điểm vô cùng tinh xảo xuất hiện. Tiểu Kiều nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, hết nghiêng trái rồi lại ngó phải, chơi một lát rồi hỏi:
“Viên công tử, đây là gương đồng sao? Nhìn rất lạ mắt!”
“Ha ha! Đây là gương pha lê, hình ảnh còn rõ nét hơn gương đồng nhiều.”
“Đúng đúng! Thứ này xịn hơn gương đồng nhiều lắm, tỷ tỷ, ngươi nhìn thử nè!”
Khụ khụ!
Tiếng ho khan cực kì có ‘ý đồ’ vang lên phá vỡ luôn khoảnh khắc ngọt ngào đôi lứa, Kiều Công vác gương mặt già nua đầy nếp nhăn của mình bước xuống xe ngựa, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Viên Hoàn làm cho người ta không rét mà run. Tuy nhiên chỉ vài giây sau, hắn lập tức trợn mắt ngạc nhiên.
Viên Hoàn bây giờ không còn là Viên Hoàn ngày xưa nữa, chẳng những trông có vẻ kiên định mạnh mẽ, mà bên trên người còn có khí chất rất uy nghiêm, loại cảm giác này khiến Kiều Công không khỏi giật mình.
Trong thiên hạ, kể cả các nhà sử học Tam Quốc cũng không biết Kiều Công rất giỏi môn tướng số!
Trước đây hắn mặc dù cảm nhận được Viên Hoàn không phải cá trong chậu, tuy nhiên Kiều Công cho rằng loại chúa công hố hàng trí tuệ thấp như Viên Thuật chẳng có con đường nào sáng sủa cả nên không muốn nhị Kiều thân thiết với Viên Hoàn. Quả nhiên chuyện xảy ra với Viên Thuật giống hệt như những gì hắn tính toán, điều này càng chứng minh thuật xem tướng của Kiều Công vô cùng chuẩn xác.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng ngày hôm nay mình không thể xem được số mệnh của đối phương, hình như có một loại áp lực nào đó mơ hồ tạo thành một bức tường che lấp đi Viên Hoàn, ép cho hắn
phải cút ra xa. Kiều Công thầm kinh hãi, loại tình huống này từ lúc chào đời tới nay hắn chỉ gặp qua hai lần.
Lần đầu tiên Kiều Công gặp chuyện này chính là khi hắn tay xách nách mang đến nhà một người bạn già chơi, ai dè trùng hợp đụng phải Hán Linh Đế đóng giả thường dân để vi hành. Trên người Linh Đế có Long khí che phủ nên hắn chẳng nhìn ra được gì cả. Còn lần này....
“Xin ra mắt Kiều Công!”
Viên Hoàn cúi người trịnh trọng thi lễ.
“Ừ! Biết rồi!”
Kiều Công tức muốn bể phổi nhưng lập tức nuốt ngược trở lại. Nhị Kiều cũng cảm thấy kinh ngạc, ơ kìa, lúc nãy trên xe cha già mạnh mồm bảo sẽ xử lý Viên Hoàn một trận. Bây giờ sao lại ỉu xìu như vậy?
Ting ting!
“Kí chủ làm Đại Kiều bất ngờ , +588 điểm chấn động.” “Kí chủ làm Tiểu Kiều bất ngờ , +566 điểm chấn động.”
Viên Hoàn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Kiều Công lão già này hình định nói cái gì với mình ấy nhỉ, mà sao bây giờ lại im re rồi? Nhưng thôi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết lão già này tính há miệng
mắng mỏ hoặc sỉ vả hắn một trận.
Mặc dù Kiều Công bị bất ngờ nhưng hắn không tính bỏ qua, chưa kể trong hai đứa con gái nhà hắn đang có một đứa nghịch ngợm như quỷ đang nhảy nhót xung quanh mong thiên hạ náo loạn. Tiểu Kiều đảo mắt, đột nhiên chống nạnh hỏi:
“Cha! Vừa rồi trên xe cha nói muốn chất vấn Viên công tử về việc tiến đánh Lư Giang, sao bây giờ cha không hỏi luôn đi?”
Mẹ nó, sao mình lại quên mất chuyện này?
Kiều Công hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ ngạo nghễ để trang bức một phen:
“Ừ nhỉ, cũng may con gái nhắc nhở cha. Này tên kia, lão phu hỏi người, vì sao lại tiến đánh Lư Giang, làm cho nhà của chúng ta vừa mới xây không lâu đã bị phá hỏng?”
Viên Hoàn thầm nghĩ, à thì ra lão già này đến hỏi tội rồi tranh thủ bắt đền đây mà. Chuyện này thì dễ như ăn kẹo, nói vài câu lấp liếm là xong. Hắn cười nhạt trả lời:
“Tại hạ chỉ là muốn mời Kiều Công về Cửu Giang quận sinh sống, ngài nghĩ xem, Tử Bố cũng ở đây, đến lúc đó các ngươi có thể thưởng thức trà ngon, trò chuyện đến hăng say, sau đó cùng nắm tay nhau đi thăm thú cảnh đẹp, nghe là thấy tự do thoải mái như
thần thánh trên trời rồi.”
Nhị Kiều cười góp vui vào, không khí ngột ngạt lập tức dịu hẳn đi. Kiều Công tức giận phản bác:
“Hừ! Thằng nhóc bớt chém gió đi! Ngươi có biết trăm họ ở Lư Giang vì người mà tan cửa nát nhà, chạy loạn khắp nơi không?”
“À cái này thì sao mà ta biết được? Nhưng chẳng sao hết, Lư Giang sắp tới cũng sẽ trở nên phồn hoa hệt như Cửu Giang quận, lúc đó trăm họ sống sướng như tiên, ngài đừng lo.”
Tất nhiên Kiều Công già nhưng mắt vẫn còn xài tốt, một đường đi từ Lư Giang sang Cửu Giang hắn cũng nhìn thấy các huyện thành trở nên khá giả, ruộng lúa mọc khắp nơi, trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chẳng có vẻ gì là ăn chơi sa đọa cả. Ngược lại dòm Lư Giang đi, Lục Khang cũng ráng bỏ công chăm sóc nhưng gặp thiên tai xuất hiện thì buông luôn, để cho trăm họ sống chết mặc bay, tiếng kêu oán than ngập trời, những cuộc bạo loạn diễn ra thường xuyên, kết quả Viên Hoàn chỉ đánh vài trận là chiếm được đất.
Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Hừ! Biến Lư Giang thành chốn phồn hoa chỉ là điều nhỏ nhặt, chẳng hay Viên công tử có dám biến toàn bộ thiên hạ của đế quốc
Đại Hán thành chốn phồn hoa không?”
Viên Hoàn nhìn theo âm thanh vừa phát ra, một thiếu niên rất đẹp trai, làn mi cong vút, thẳng bước đi đến cạnh hắn đầy khí phách và cười nói:
“Ngươi chính là Viên Hoàn?”
Ting ting!
““Chúc mừng kí chủ quét thành công, tin tức võ tướng như sau: 【 tên 】: Chu Du
【 Thuộc tính 】: ......