Viên Hoàn kinh ngạc:
“Ngươi là....”
Chu Du hạ thấp người thi lễ:
“Tại hạ cũng là nạn nhân đã bị ngài phá hỏng nhà ở Lư Giang, Chu Du thuộc Thư huyện.”
Lúc này bảng thuộc tính của Chu Du hiện lên trong đầu Viên Hoàn: 【 Tên 】: Chu Du
【 thuộc tính 】: Vũ lực 75; Trí lực 98; Chính trị 90; Mị lực 97; 【 Kỹ năng 】: Hỏa Thần (Chu Du rất giỏi dùng hỏa công) 【 điểm yếu 】:
1.Kỹ năng đàn rất điêu luyện nhưng chưa max
2.Lòng mang chí lớn nhưng không có cơ hội thể hiện Mẹ nó, trong bốn điểm thuộc tính chính đã có hơn ba thuộc tính
trên mức 90, còn Vũ Lực là chỉ số thấp nhất mà cũng đạt đến con số 75, đúng là nhân vật nổi tiếng bậc nhất thời Tam Quốc có khác. Ngươi nhìn đi, con mẹ nó đây mới là mưu sĩ tuyệt thế này.
Ting ting!
“Ký chủ có muốn vào xem trang cá nhân của Chu Du hay không?” “Có!”
Viên Hoàn trả lời không cần suy nghĩ.
Status hai mươi phút trước:
“Ôi trời, kẻ này chính là Viên Hoàn sao? Trông rất đẹp trai, lại có phong độ lãnh đạo, đúng là rồng trong loài người.”
Status ngày hôm qua:
“Những cây lúa này không hề tầm thường chút nào, trước đó mình nghe đồn Hạ Thái có thể sản xuất ra cực kì nhiều lương thực, thì ra điều đó là sự thật.... chà, ngoài ra kẻ này còn có thủ đoạn sấm sét, hành xử vô cùng quyết đoán đoạt lấy quyền lực ở Cửu Giang quận, cách giải quyết cũng rất ổn, chắc chắn tương lai sẽ không chịu dưới người khác.”
Status hai ngày trước:
“Giỏi cho ‘bốn đời tam công’ Viên Hoàn! Giỏi cho thần tướng Lý Tồn
Hiếu mạnh không thua Hạng Vũ.... ấy, tự nhiên mình lại muốn gia nhập thế lực này, biết đầu tài hoa trời sinh của mình sẽ có chỗ để thỏa sức thi triển?”
Viên Hoàn càng xem càng trợn to mắt. Thằng cha Chu Du này không phải tới tìm kiếm Tôn Sách để nắm tay nhau tung tăng Giang Đông sao? Bây giờ lại chạy sang đầu quân cho mình rồi?
À cũng đúng, trong lịch sử Tôn Sách lập đủ công lao, tập kích Lư Giang gà bay chó chạy, lúc đang đánh nhau thì đụng trúng Chu Du nên hai người trò chuyện vui vẻ một phen. Tuy nhiên Tôn Sách tay nhanh hơn não nên bị Chu Du quay cho như quay dế.
Ngược lại ở thời điểm này, Tôn Sách không có tâ ̣p kích Lư Giang mà đổi thành Lý Tồn Hiếu, tất cả mọi chuyện xảy ra đều được Chu Du âm thầm quan sát kỹ. Nói gì thì nhà hắn xây ở đó mà? Và hiển nhiên chuyện này chả liên quan quái gì đến Tôn Sách hết, không theo mình chẳng lẽ kiếm Tôn Sách để cùng nhau nhảy hố sao? Phi Logic!
Ha ha ha ha! Mình đúng là đã gây ra hiệu ứng cánh bướm thành công, bắt đầu thay đổi dòng chảy lịch sử dù cũng ít thôi chứ chả nhiều. Thể nào trong một ngày đẹp trời không xa, có lẽ mình sẽ
giương cánh tạo ra một cơn lốc, thối toàn bộ thời kỳ Tam Quốc sang một hành trình mới.
Cuối cùng sau nửa ngày đứng đực mặt ra, Viên Hoàn mới mới lấy lại tinh thần, hắn ước gì thằng hệ thống thối thây này có thể thu được điểm chấn động do chính bản thân mình tạo ra, kiểu gì cũng kiếm được thêm chút tiền, chỉ tiếc hệ thống sẽ không để kẽ hở cho hắn tận dụng.
Hắn cười lớn vỗ vai Chu Du:
“Thôi không sao hết, bản tọa hứa với ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập ta sẽ tặng người một phủ đệ thật lớn! Tương lai chúng ta bắc tiến đánh hạ Lạc Dương, ta sẽ xây cho ngươi thêm một căn nhà cực kì hoàng tráng ở kế bên hoàng cung!
Chu Du cũng cười đầy hào sảng:
“Ha ha ha ha! Tại hạ vốn tự cho rằng bản thân mình đã đủ cuồng, không ngờ Viên công tử còn ‘cuồng’ hơn cả tại hạ nữa, bất quá Du rất thích!”
Kiều công phía bên này lại vô cùng ngạc nhiên:
“Ngươi... thì ra ngươi là Chu Công Cẩn? Con trai của Chu Dịch, Chu Du Công Cẩn phải không?”
Chu Du ôm quyền thi lễ với Kiều Công:
“Vâng, chính là tiểu điệt!”
Kiều Công thở dài:
“Thì ra cả nhà của ngươi cũng.... ài!”
Nhưng đáng tiếc Chu Du chẳng cảm thấy buồn bực quái gì cả, ngạo nghễ lên tiếng:
“Đại trượng phu, bốn biển là nhà, mất một cái thì xây lại một cái, chả có gì quan trọng hết.”
Nghe Chu Du đáp đầy sảng khoái, trong lòng Kiều Công cũng thoải mái hơn rất nhiều:
“Đúng vậy!”
Chu Du bỗng nhiên nghĩ đến một việc nên lập tức hỏi:
“Bẩm Kiều thúc, tiểu điệt có nghe cha kể rằng tài đánh đàn của ngài cực kì tuyệt vời, cả đế quốc không có đối thủ, gần đây tiểu điệt có sáng tác một khúc, kính mong ngài chỉ điểm thêm đôi chút.”
Kiều Công hơi xấu hổ trả lời:
“Ài, tài đánh đàn của ta còn kém Viên công tử nhiều lắm, bây giờ con gái ta được hắn chỉ điểm vài lần, chỉ sợ cũng vượt cả người cha già này rồi.”
Chu Du quay ngoắt lại trợn mắt nhìn Viên Hoàn.
Ting ting!
“Ký chủ làm Chu Du giật mình, +588 điểm chấn động.”
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn anh chàng không mời mà đến này một cách đầy khinh bỉ, ơ kìa, cả nhà chúng ta đang tâm sự mỏng với nhau hẹn ngày kết hôn, ngươi ở đâu chui ra cứ chen miệng vào hoài vậy? Thế là cô nàng tiểu quỷ này chu mỏ lên đốp chát:
“Hừ, cách rải đàn của ta và tỷ tỷ có chỗ thiếu hụt, được Viên đại ca tự mình uốn nắn nên mới được như bây giờ. Tài năng âm nhạc của chàng ấy cao lắm đó nha!”
Chu Du càng lúc càng tò mò:
“Ồ? Thật không nghĩ tới Viên công tử cũng hiểu rõ về đàn.” Viên Hoàn khoát tay nhẹ nhàng đáp:
“Công Cẩn đừng tin, ta làm gì khủng khiếp như hai nàng ấy kể, nói về đàn thì có trăm ngàn học vấn, ta chỉ hiểu được chút vẻ ngoài mà thôi, ngươi đừng cho là thật.”
“Ấy, Viên công tử đừng nên khiêm tốn như thế.”
Chu Du miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn tin rằng Viên Hoàn – một kẻ xuất thân võ tướng suốt ngày múa thương cưỡi ngựa chỉ biết sơ về đàn hát mà thôi. Suy nghĩ một lát hắn lại nói:
“Nếu đã như thế, chúng ta chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm
nay cứ thỏa sức đàn hát, tại hạ mong công tử và Kiều Công khai sáng cho kỹ năng đánh đàn của mình, được chứ?”
Viên Hoàn gật đầu:
“Tốt thôi, à mà đi theo ta đã, các vị chẳng lẽ muốn ngồi giữa đường gảy đàn sao? Kiều Công, mời!”
Kiều Công đi đến trước mặt Viên Hoàn, không chịu nắm tay hắn mà muốn sánh ngang vai, hai người cứ bày trò khỉ một hồi, Viên Hoàn thật sự không thể làm lão già ấy mềm lòng nên đành chặc lưỡi bước đi....
Chu Du đi từ bất ngờ này sang đến ngạc nhiên khác, Kiều Công nổi tiếng trong giới văn học nên cũng khá kiêu ngạo, vậy mà lại cung kính với Viên Hoàn như thế. Nhất là hai chị em xinh đẹp kia, họ liên tục liếc mắt đưa tình với Viên Hoàn, ánh nhìn tràn ngập yêu thương làm Chu Du ăn hết một đống cơm chó.
Đối với Viên Hoàn... ấy chà, Chu Du cảm thấy mình không thể nhìn thấu người này, cảm giác rất mông lung tựa như trên người hắn có chứa đựng rất nhiều bí mật chờ mình thăm dò, ví dụ như lúa siêu cấp, hệ thống thoát nước bền vững, thậm chí guồng nước để tưới tiêu. Từng phát minh đều làm cho cả đế quốc chấn động.
Năm người đi đến một căn phòng lộng lẫy, ở trong đã sớm có người
hầu bày biện xong thức ăn và đàn cổ, khung cảnh vô cùng mỹ lệ làm cho nhị Kiều yêu thích đến rân người, tình cảm dành cho Viên Hoàn lại tăng thêm một bậc.
Khi tất cả đã ngồi yên ổn, Viên Hoàn mở miệng nói trước:
“Nếu Công Cẩn đã sáng tác một khúc nhạc, vậy ngươi bắt đầu trước được không? Chờ ngươi đàn xong, bản tọa cũng có một khúc muốn tặng cho hai vị tiểu thư, cũng mong mọi người chỉ bảo thêm.”
Tiểu Kiều cực kỳ hưng phấn, vừa vỗ tay vừa cười mỉm:
“Hay quá, Viên đại ca muốn đàn kài, chắc chắn đây là một khúc nhạc tuyệt vời!”
Chu Du bất đắc dĩ lắc đầu, mẹ nó con bé này sao giống hệt như fan cuồng gặp thần tượng, hoặc một cô gái nhìn thấy crush của đời mình vậy? Vì sao đối tượng được tôn sùng không phải mình? Ta cũng biết ghen tị nha!
Được rồi, để Chu Du này dùng khúc nhạc vừa sáng tác để chứng minh thực lực!
Chu Du ngồi ngay ngắn, vuốt nhẹ lên dây đàn và bắt đầu điều chỉnh âm thanh. Tiểu Kiều ngồi không yên nên kiếm chuyện chọc ghẹo:
“Hừ! Cao thủ chân chính chỉ cần chạm nhẹ vào dây đàn liền biết cây đàn này như thế nào, làm sao để đánh ra một khúc nhạc tuyệt vời
nhất, đúng không Viên đại ca?”
Mặt Chu Du đen hơn đống phân ngoài ruộng Thọ Xuân, con mẹ nó cô có cần phải dìm hàng ta đến mức này không?
Viên Hoàn cũng ngồi nhìn trong câm lặng, sao con bé Tiểu Kiều này lại có vẻ căm thù Chu Du dữ vậy? Đã không yêu thì thôi, có cần phải chơi lớn đến thế không? Ài, chỉ trách cha mẹ đẻ ta ra quá đẹp trai, làm đàn ông Đại Hán phải lu mờ trước ánh sáng chói lòa....
Ha ha! Ngươi không tin đúng không? Mẹ nó nhìn đi, điểm mị lực của Chu Du là 97, còn ông đây là 100 điểm!
Miễn cưỡng điều chỉnh xong âm thanh, Chu Du đặt hai tay lên trên đàn và cười nhẹ:
“Kỹ thuật đàn của tại hạ cũng khá tệ, vì vậy ta chưa từng chạm đến cảnh giới cao như Tiểu Kiều cô nương đây nói đến, nhưng đã lỡ mời các vị nghe nhạc, vậy xin phép bêu xấu.”
Vừa dứt lời, tiếng đàn du dương vang lên khắp phòng.