Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 84: Chu Du solo kĩ năng đàn hát với Viên Hoàn



Bản thân là một kẻ đã nâng max kĩ năng âm nhạc, Viên Hoàn không thể không thừa nhận tài đánh đàn của Chu Du rất cao, thậm chí mạnh hơn cả nhị Kiều. 

Kiều Công ngồi một bên nghe tiếng đàn du dương, dần dần chìm vào trong một thế giới ảo do chính mình mơ mộng ra, hắn lắc lư cơ thể theo tiềm thức, lúc thì gật đầu khẳng định lúc lại lắc đầu đầy say mê, từ đầu đến cuối gương mặt già nua đều cười một cách hài lòng. 

Nhị Kiều cũng trợn mắt há mồm, các nàng không nghĩ tới thằng cha trước mắt lại có kỹ thuật đàn ghê gớm đến như vậy, chậc chậc, chỉ tiếc là so với Viên Hoàn thì có hơi kém một chút. Con gái là thế đấy, khi người đàn ông đầu tiên bước vào giấc mơ thời thanh xuân của mình, cô ta sẽ ấn tượng rất sâu sắc, thỉnh thoảng cũng sẽ ngắm những người đàn ông khác để so sánh xem chàng trai của mình tài giỏi cỡ nào. Nhưng nếu cô ta có tình cảm, thì anh chàng đó có thua kém cỡ nào cũng được hết, còn nếu cô ta không có tình cảm thì anh ta nói thẳng ra giống như một đống phân chó. Viên Hoàn, một thằng 

mang hệ thống trong người tất nhiên sẽ vừa có tài vừa chiếm được tình cảm của người đẹp. Lúc trước hắn nhanh tay dùng khả năng đàn hát để chinh phục trái tim nhị Kiều, bây giờ Chu Du chỉ có thể ca bài người đến sau mà thôi. 

Ha ha ha! 

Ấy chà, đột nhiên Viên Hoàn nghĩ nếu như hắn liếc mắt đưa tình cùng nhị Kiều ngay trước mặt Chu Du thì thằng này sẽ nghĩ gì nhỉ? Mặc dù hắn biết Chu Công Cẩn sau này chắc chắn sẽ là tay trợ thủ đắc lực hàng đầu của mình, về tình về lý không nên hố hàng hắn, nhưng chuyện hay ho như vậy làm Viên Hoàn muốn nhịn cũng không nhịn được. 

 m thanh du dương từ từ kết thúc, Chu Du cũng dứt mình ra khỏi giấc mộng xinh đẹp, đứng lên thi lễ với những người ngồi ở đây, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: 

“Các vị thấy khúc nhạc của tại hạ như thế nào?” 

“Ừ, giai điệu du dương êm ái, lúc trầm lúc bổng....” 

Kiều Công vuốt râu gật gù, vừa định lên tiếng đánh giá và khích lệ người trẻ tuổi này một chút thì mẹ nó lại bị một giọng nói thánh thót chen vào. Tiểu Kiểu hai tay chống nạnh ngạo nghễ hô to: 

“Cũng khá đấy, có điều kém Viên đại ca rất xa, tính ra ngươi cũng

miễn cưỡng có thể so sánh với hai chị em chúng ta, đúng không tỷ tỷ?” 

Đại Kiều thì cư xử điềm đạm hơn, nàng không ngờ Tiểu Kiều lại nói thẳng vào mặt người ta như thế, chế giễu Chu Du trước mặt bao nhiêu khách ở đây. Nhưng Tiểu Kiều cũng đang nói thật mà thôi, bây giờ hai tỷ muội nàng được Viên Hoàn chỉ bảo thêm về cách rải đàn nên kỹ thuật được nâng cao rất nhiều, nếu so sánh thì họ chẳng thua gì Chu Du cả nên cô gật đầu đồng ý. 

Chu Du ước gì mình có một cái lỗ để chui xuống, con mẹ nó khúc nhạc mình thức ngày cày đêm để soạn ra, hy vọng đối phương có thể khen ngợi một hai câu, ai dè vừa tấu xong đã bị gạch đá đầy một rổ. À, còn may Kiều Công cũng tương đối thích mình, thôi vậy cũng tạm chấp nhận được. 

Đúng vào lúc này Kiều Công giận tím mặt, nghiêm nghị trách móc: 

“Cái con bé vô lễ này, người trẻ tuổi cần phải được cổ vũ, tại sao con lại nói thẳng ra như vậy, làm cho cha tức chết mà!” 

Chu Du rất muốn khóc, trên đầu có hàng ngàn con quạ kêu quang quác bay ngang. Mẹ nó thì ra hắn chỉ định khích lệ hậu bối chứ chẳng hề thực lòng khen mình à? 

Tiểu Kiều không thèm để ý tới Kiều Công, ánh mắt chuyển tới chỗ

Viên Hoàn đang ngồi thì lập tức trở nên tình cảm ướt át, nũng nịu bảo: 

“Viên đại ca, ngươi nói mình cũng có một khúc nhạc muốn đàn cho tỷ muội chúng ta nghe đúng không? Mau mau đàn đi, ta đang đợi đây.” 

Chu Du đột nhiên cảm thấy mình đến đây là một sai lầm, mẹ nó có cần phải phân biệt đối xử như thế không? Ta cũng là khách mà, chiều chuộng ta tí có được không? Vì thế hắn ngồi ôm đùi nhìn chằm chằm Viên Hoàn, để xem một võ tướng tối ngày xông pha nơi khói lửa chiến tranh với đôi bàn tay thô ráp có thể đàn hay đến cỡ nào. 

Phía bên này Viên Hoàn đặt hai tay lên đàn, tùy tiện gảy vài tiếng, tất cả mọi người đều rất hiểu âm nhạc nên tự nhiên biết dây đàn chưa được chỉnh tốt. Ai dè hắn chẳng thèm chỉnh lại dây và nói luôn: 

“Tại hạ xin hiến một khúc [Phượng Cầu Hoàng] để góp vui cho mọi người!” 

[Phượng Cầu Hoàng] là bài nhạc do Tư Mã Tương Như độc tấu nhằm biểu đạt tình cảm ngọt ngào lãng mạn của mình với Trác Văn Quân. Đại Kiều thuở nhỏ đọc đủ thứ sách vở, câu chuyện tình đẹp như tranh của hai người này làm cho cô si mê cả thời con gái, bây giờ Viên Hoàn lại lấy khúc [Phượng Cầu Hoàng] để tặng cho hai tỷ muội

cô, hứ, nghe thôi đã biết hắn hy vọng được ở bên cạnh hai nàng rồi. 

*Phượng Cầu Hoàng: có nghĩa là Chim phượng trống tìm chim phượng mái. Khúc nhạc này do Tư Mã Tương Như, một nhà văn, nhà thơ tài hoa thời Hán Vũ Đế sáng tác. Câu chuyện bắt đầu khi Tương Như được bạn là Vương Cát mời đến nhà Trác Vương Tôn, một quan huyện ở Lâm Cùng. Ông biết Tương Như đàn giỏi nên yêu cầu một bài, Tương Như biết nhà họ Trác có Trác Văn Quân xinh đẹp trẻ tuổi nhưng góa chồng nên tặng cô khúc nhạc này. Cô say mê tiếng đàn nên giữa đêm đã bỏ nhà đi theo anh ta. Bị Trác huyện lệnh từ mặt nên hai vợ chồng mở một quán rượu làm ăn. Người Trung Quốc gọi đó là “Cầm Thiểu Văn Quân”. 

Lại kể về Tư Mã Tương Như, anh được Hán Vũ Đế mời vào triều, giải quyết vấn đề ở Ba Thục và Tây Nam, được phong đến trung lang tướng nhưng bị tố cáo việc tham nhũng nên bị cách chức. Có thông tin con gái họ được Hiếu Vũ Trần hoàng hậu đặt tên là Nguyên Xuân, nhưng điều này chưa được kiểm chứng trong lịch sử.* 

Tiểu Kiếu vốn dĩ tính tình nghịch ngợm mạnh mẽ, tuy nhiên giờ phút này cô cũng cúi đầu một cách xấu hổ, gương mặt đỏ như trái táo, chẳng đám nhìn thẳng Viên Hoàn. Trái tim thiếu nữ đập loạn vài nhịp. Đại Kiều chín chắn trưởng thành hơn cũng cúi đầu theo, lo rằng Viên Hoàn nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của mình sẽ

cười chê, quá mất mặt. 

Chu Du thì khỏi phải nói, ngồi đực mặt ra chả hiểu chuyện gì. Cha mẹ ơi, chúa công tương lai của mình chơi lớn rồi, ngồi trước mặt Kiều Công mà dám đàn luôn khúc này, ý hắn muốn tỏ tình với nhị Kiều chăng? Hay đang ngỏ ý cầu hôn con gái với Kiều Công? Mặc kệ ngươi muốn gì, chuyện này hơi bị chấn động rồi đấy, ngươi không sợ bị ăn gậy sao? 

Nghĩ tới đây, Chu Du không khỏi nuốt nước bọt, ủa, thằng cha đứng sau lưng Viên Hoàn hình như là Điển Vi phải không nhỉ? Thằng này cũng chẳng có chút bất ngờ gì cả, mẹ nó chuyện này rất ghê gớm đó có được không? 

Kiều Công cũng chẳng khá hơn, mặt lão tái hơn cả miếng thịt bò. Thằng nhóc này mới nói gì thế? [Phượng Cầu Hoàng]? Nghe thôi đã thấy nhức cả trứng, đầu năm nay thanh niên đều manh động vậy sao? 

Thật ra trong lúc Chu Du biểu diễn khúc nhạc của mình, Viên Hoàn đã thông qua hệ thống đổi thêm kỹ năng biểu diễn trên sân khấu, mẹ nó vợ sắp đến tay rồi, cùng lắm thì ông đây bật hack. 

Tiếng đàn của hắn vừa vang lên, tất cả mọi người lập tức chìm sâu vào ảo mộng.

“Ôi chàng chim Phượng trở về làng 

Khắp chốn rong chơi kiếm chim Hoàng 

Thời chẳng thuận êm, tình chẳng gặp 

Ai ngờ duyên đợi chốn phòng loan 

Thấp thoáng bên phòng, rộn ruột gan 

Ước nguyện uyên ương cùng sánh cặp 

Trời cao biển rộng thỏa mọi đường.” 

Thông qua kỹ năng biểu diễn trên sân khấu max cấp, tiếng đàn nỉ non yêu thương, hóa thành những dòng nước đầy tình cảm êm ái tràn vào trái tim nhị Kiều. Cũng như lời bài hát đã miêu tả, ước gì đôi lứa cùng bên nhau, dắt tay nhau qua khắp nẻo thăng trầm. 

Đến cả Kiều Công đang bực mình vì con gái bị dụ dỗ cũng không khỏi cảm nhận được tấm chân tình của Viên Hoàn. Hắn đột nhiên muốn tin rằng Viên Hoàn thật lòng yêu thương hai đứa con gái của mình, dù sao so về gia cảnh hay tài năng, Viên Hoàn chẳng có chỗ nào kém cả, phận làm cha sao hắn không hy vọng con gái được gả vào gia đình danh vọng? 

Ở một diễn biến khác, Chu Du cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn chưa từng nghĩ đến đối phương không chỉ có tài đánh đàn cao siêu

mà tiếng hát cũng động lòng người, chạm đến trái tim thính giả. Hèn gì nhị Kiều coi thường hắn như vậy, thật sự là bởi vì thực lực của đối thủ quá mức cường đại. 

Bài hát kết thúc, tiếng đàn chìm vào im lặng. 

Viên hoàn đứng dậy đi tới phía trước, cúi người hành lễ với Kiều Công: 

“Bẩm Kiều Công, chẳng hay với thực lực hiện giờ của tiểu sinh có 

thể làm cho ngài yên tâm nhị Kiều cho ta chăng? Nếu như ngài vẫn chưa vừa lòng, thời gian theo ước hẹn của chúng ta vẫn còn hơn một năm, vậy đi, ta cam đoan hết khoảng thời gian này cả dải Giang Đông sẽ thuộc về nhà họ Viên.” 

Kiều Công bắt đầu khó xử, mẹ nó thằng nhóc này mạnh miệng thế, nhưng đúng là nó có khả năng làm được điều này.... 

“À thì... Chậc, không biết ta có thể gặp mặt cha ngươi không? Dù sao chuyện hôn nhân đại sự cần phải có cha mẹ hai bên đồng ý. Nhà ngươi là quý tộc truyền thừa, bốn đời tam công, ở đế quốc Đại Hán không ai không biết về nhà họ Viên, còn nhà chúng ta thì.... thật

lòng mà nói chỉ đáng là gia đình bình thường. Lão phu cũng chia sẻ thẳng thắn với ngươi, chỉ cần cha mẹ ngươi đồng ý thì lão phu không có ý kiến.” 

Đúng vào lúc này, từ sau nhà có một người phụ nữ chậm rãi bước ra, nụ cười tươi tắn treo trên gương mặt. Bà ta là mẹ ruột của Viên Hoàn, khi hắn đang gảy [Phượng Cầu Hoàng] bà cũng đã đến nơi, nhưng không muốn vì mình mà khoảnh khắc xinh đẹp ấy bị phá vỡ nên không bước vào. 

“Cũng không dối gạt Kiều Công, hai cô nương Đại Kiều Tiểu Kiều xinh đẹp đáng yêu, thiếp thân cảm thấy rất vừa lòng. Chuyện hôn sự của hắn nhà họ Viên vẫn luôn ủng hộ, hi vọng ngươi không ghét bỏ Hoàn Nhi, đứa nhỏ này bị ta chiều chuộng từ bé nên có lẽ cư xử có điều không phải....”