Đúng là tới muộn không bằng tới sớm, đến sớm chẳng bằng đến kịp lúc.
Viên Thị xuất hiện đúng ngay thời điểm cần thiết, cười vui vẻ bắt chuyện với Kiều Công, nhờ đó quan hệ của hai nhà đã trở nên gắn kết hơn trước, cho tới khi chấm dứt cuộc trò chuyện cả hai hận không thể bắt họ đính hôn ngay tại chỗ.
Nhưng nói gì thì nói, nhà họ Viên là một gia đình trâm anh thế phiệt hiếm có của đế quốc, danh vọng cao như mặt trời giữa trưa, tất nhiên kết hôn hoặc đính hôn một cách sơ sài sẽ bị các quý tộc khác cười vào mũi, ngoài ra cả hai nhà đều sẽ bị mất mặt, Kiều Công cũng cảm thấy bị coi thường.
Hết cách, Viên Thị đành tạm thời gác việc này lại, dựa theo nghi thức kết hôn của Đại Hán bắt đầu chuẩn bị lễ vật long trọng, cấp đủ mặt mũi cho cả nhà trai lẫn nhà gái. Nhà họ Kiều trong một ngày có đến hai cô con gái được gả đi, chắc chắn lượng sính lễ phải cao đến kinh người.
Nhị Kiều là gái mới lớn, da mặt mỏng chứ không như Viên Hoàn có bí kíp bách nhục bất xâm, xoay người chạy như bay ra ngoài, chẳng biết họ đang nắm tay nhau hớn hở dạo phố, hay trốn vào một góc thì thầm to nhỏ về đám cưới sắp tới. Viên Hoàn cũng muốn chạy theo, sẵn tiện rủ hai em gái xinh đẹp đi chơi cho đã, nhưng ‘Mỹ Chu Lang’ đang đứng đực mặt kế bên mình. Ngươi là chúa công, không thể vì hai cô dâu sắp cưới mà kệ mẹ thuộc hạ đắc lực nhất của mình được, làm vậy dân Tam Quốc coi ra gì?
Thế là hắn nháy mắt với Điển Vi, ra hiệu cho tên này phái người âm thầm theo bảo vệ nhị Kiều. Điển Vi ở lâu nên hiểu ý, lập tức bước ra ngoài và gọi một đám quân hộ vệ tay chân nhanh nhẹn đến để sắp xếp công việc.
Phía bên này Chu Du mới bước vào tuổi đôi mươi cũng hơi xấu hổ, từ một buổi thi tài đàn hát biến thành một buổi hẹn ước dựng vợ gả chồng, hắn chẳng biết phải làm như thế nào mới phải. Nói thẳng ra, bây giờ Kiều Công và nhị Kiều đã gần như trở thành người một nhà với Viên Hoàn, chỉ có một mình hắn là người ngoài. Cảm giác đứng giữa gia đình người ta đóng vai kỳ đà chả vui vẻ gì sất.
Nhưng hôm nay Viên Hoàn không thể để cho một mưu sĩ tuyệt thế cảm thấy lúng túng mất tự nhiên được, hắn vô cùng ân cần hỏi han đón tiếp, làm trong lòng Chu Du vô cùng ấm áp, đánh gia cao cách
cư xử, cách sống của chúa công tương lai của mình. Ngươi nghĩ đi, bên kia là hai cô gái xinh đẹp bậc nhất Tam Quốc, mình thì là một thằng đức rựa, nghe thôi đã biết bên nào sẽ được săn đón hơn. Đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ như thế.
Ting ting!
“Xin thông báo, điểm thiện cảm của Chu Du dành cho kí chủ đã lên đến 70 điểm.”
Úi chà!
Chỉ một vài động tác tiểu xảo đã làm cho Chu Du tăng hơn 20 điểm thiện cảm, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn nha.
Viên Hoàn cười khoát tay ra hiệu Chu Du ngồi xuống:
“Công Cẩn không ngại đường xa ngàn dặm đến với Cửu Giang Quận, chẳng lẽ chỉ để so kỹ năng đàn với bản tọa? Hay muốn xem một kẻ đánh giết không ghê tay như bản tọa tròn méo ra sao?”
Viên Hoàn hỏi một cách đầy đùa cợt, khiến cho không khí càng thêm thoải mái tự do. Chu Du cũng vô tình bật cười:
“Trời ạ, làm gì có!”
“Ha ha ha! Vậy để bản tọa hỏi thẳng, ngươi đến để gia nhập dưới trướng ta đúng không? Ta tự tin tuyên bố, nếu Viên Hoàn có được Chu Du chẳng khác gì Việt Vương gặp Phạm Lãi, thời gian quét
ngang thiên hạ có thể rút ngắn hơn năm năm!”
“Hả? Ngài đánh giá ta cao vậy sao? Nhưng... sao ngài biết ta đến để xin gia nhập?”
Viên Hoàn lắc đầu không trả lời câu hỏi của Chu Du, mà siết chặt lòng bàn tay:
“Không! Với tài năng và trí tuệ của Công Cẩn, thời gian ta thống nhất thiên hạ sẽ nhanh hơn mười năm!”
Chu Du lập tức trừng lớn hai mắt, tựa hồ không thể tin được Viên Hoàn lại coi trọng hắn như vậy, ngoài ra cách diễn đạt của đối phương cực kì trịnh trọng, chẳng có chút đùa giỡn hay nói đểu nào cả.
Viên Hoàn tiếp tục chìa thêm cành ô liu cho Chu Du:
“Thế nào? Công Cẩn có cảm thấy phấn khích không? À mà ta nói trước, có lẽ hiện tại ta không thể cho ngươi quá nhiều thứ ví dụ như danh vọng, quyền lợi, địa vị.... nhưng tương lai khi ta chinh chiến khắp đế quốc, dẫm toàn bộ chư hầu dưới vó ngựa, ta cam kết rằng ngươi muốn gì ta sẽ cho ngươi cái đó.
Công Cẩn à, thế giới này lớn lắm, vượt xa trí tưởng tượng của ta và ngươi, ví dụ như Ngô quận giáp biển, ngươi có từng nghĩ rằng bên kia đại dương sẽ có một quốc gia huyền bí nào đó cũng đang đánh
nhau mở rộng bờ cõi không? Ta hy vọng ngươi đừng nghĩ cho bây giờ mà hãy nhìn về tương lai.”
Chu Du sững người, hắn không ngờ vừa mở miệng Viên Hoàn đã nói đúng tiếng lòng của mình.
Ting ting!
“Kí chủ làm Chu Du xúc động, + 233 điểm chấn động.” Viên Hoàn hít một hơi thật sâu, chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi không cần vội vàng trả lời ta, nhưng ta tin rằng sớm muộn Công Cẩn cũng sẽ gia nhập dưới trướng ta, trở thành một cánh tay đắc lực của nhà họ Viên. Nói thật lòng, nếu ngươi gia nhập trễ, dù ta đánh giá cao năng lực của ngươi nhưng để đạt đến chức tước mà ngươi muốn, chỉ sợ cần phải mất nhiều thời gian hơn.”
Thật ra chuyện này cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Cứ việc nhìn Jack Ma thành lập ra tập đoàn Alibaba, những kẻ chân ướt chân ráo đến tham gia lúc ông ta khởi nghiệp, đến cuối cùng tất cả những nhân tài ấy đều trở thành giám đốc, giá trị của bản thân của được nâng cao đến tối đa. Những người gia nhập sau khi Alibaba thành công không hẳn năng lực kém, nhưng họ chỉ có thể trở thành những quản lý cấp cao.
Jack Ma: tên tiếng hoa là Mã Vân (10/9/1964 – nay), một tỷ phú
người Trung Quốc rất nổi tiếng. Ông từng là người giàu nhất châu Á, sáng lập ra TaoBao và Alipay, cựu chủ tịch của Alibaba. Ngoài ra, ông đứng thứ 21 trong danh sách "Những người quyền lực nhất thế giới", và đứng thứ 20 trong top những người giàu nhất thế giới của Forbes.
Tất nhiên Chu Du cũng biết chuyện này. Hắn chạy từ Lạc Dương về cái chốn sông nước này là vì nhìn thấy cảnh hoàng gia Đại Hán trở nên sa đọa, quyền lực đã suy yếu đến cực điểm. Nhưng hắn cũng không muốn tùy tiện gia nhập vào một chư hầu nào đó, ngươi có thể làm sai, nhưng không thể đứng sai hàng ngũ. Hắn đang âm thầm tìm kiếm một chúa công đáng để mình phò tá.
Trong đám người Lục Khang, Lưu Biểu, Ngô Cảnh, Viên Thuật, tất cả đều rặt một lũ thùng cơm rỗng, nghe sơ qua hắn đã cảm thấy đau lòng, thường xuyên uống say và than rằng thiên hạ không có minh chủ. Nhưng khi Lý Tồn Hiếu chạy hơn 500km để tập kích Lục Khang ở Lư Giang, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã hốt trọn một quận về tay, Chu Du đã thấy được ánh sáng hy vọng. Hắn bắt đầu nghe ngóng về thông tin của Viên Hoàn, thậm chí sẵn sàng đến tận nơi để khảo sát tình hình. Lần này Cửu Giang quận chịu thiên tai nặng nề nhất, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã khôi phục sản xuất, thậm chí năng suất còn cao hơn cả lúc chưa gặp lũ lụt.
Chu Du tự hỏi bản thân, mình có đủ sức làm được như thế không?
Đáp án là không.
Sau khi cẩn thận nghe ngóng, hắn mới biết Viên Hoàn bản hành quy chế thưởng phạt, thiết lập tại mỗi huyện một điểm khảo sát, thậm chí sẵn sàng bỏ ra hơn cả triệu đồng để trả cho nhân viên. Những chính sách vô cùng quyết đoán và đầy hiệu quả không ngờ đến từ một đứa trẻ chưa được mười bảy tuổi.
Nghĩ đến đây Chu Du ôm quyền thi lễ:
“Tại hạ Chu Du Công Cẩn, xin ra mắt chúa công.”
Nói xong, hắn cúi đầu theo đúng chuẩn quý tộc. Viên Hoàn sướng đến trợn mắt, vội vàng bước đến nâng hắn dậy:
“Ha ha! Bản tọa được Công Cẩn phò trợ, lo gì không thống nhất thiên hạ. Vốn dĩ ta đang buồn lo không biết nên giao Lư Giang cho ai quản lý, không ngờ trời cao có mắt, đã đưa ngươi đến đây gặp ta.”
“Hả? Chẳng lẽ chúa công muốn….”
“Ừ, ta muốn vậy đấy. Từ nay về sau ngươi chính là thái thú quận Lư Giang, lo tất cả mọi việc ở đó kể cả quân sự. Nghe ta dặn, thứ nhất đến đó phải ổn định dân chúng trước, đồng thời lôi kéo quan hệ với tầng lớp quý tộc, ta sẽ chuyển cho ngươi 5.200 tấn gạo để làm vốn.”
Chu Du trợn muốn rớt tròng mắt:
“5.200 tấn gạo? Chúa công, bây giờ vừa qua khỏi thời kì thiên tai, ngài làm sao lại có được 5.200 tấn gạo?”
“Chỉ là 5.200 tấn gạo thôi mà? Nhiều lắm hả? Nói thật với Công Cẩn, lúc này có thêm mười cơn lũ tràn tới đây, Cửu Giang Quận vẫn sẽ là Cửu Giang quận, chắc chắn không xảy ra bạo loạn.”
Chu Du nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt đầy sùng bái. Đúng vào lúc này có tiếng báo khẩn vọng vào trong sảnh, quân y Điền Hồn vội vã chạy đến:
“Chúa công, chuyện không hay rồi. Tôn tướng quân đã mắc phải tâm bệnh, tại hạ đành bó tay chịu chết.”
Viên Hoàn lo lắng gật đầu và nói với Chu Du:
“Công Cẩn, chắc ngươi cũng biết Tôn Bá Phù đúng không? Hắn giờ đây đang ở Thọ Xuân nằm liệt giường vì bệnh, ta nhờ ngươi đến xem cho hắn được không? Có lẽ ngươi sẽ có biện pháp nào đó….”