Tiếng gõ cửa vang lên giữa con phố vắng lặng.
Lát sau, một đứa bé cỡ mười tuổi, đôi mắt rất có thần thái thò đầu ra ngắm Chu Du và tò mò hỏi:
“Huynh là….”
Chu Du ngồi xổm xuống mỉm cười xoa đầu nó:
“Ủa, Tiểu Quyền không nhớ ta hả? Lúc nhóc tròn năm tuổi ta đã ẵm nhóc mấy lần, hồi còn ở Ngô Quận ấy, nhớ rõ không?”
Tôn Quyền gãi đầu cười ngây ngô:
“Ơ, vậy huynh là…. Ai nhỉ?”
Mặt Chu Du đen như đít nồi:
“Ờ, thằng nhóc này giỏi đó, quên luôn cả ta rồi. Ta là Chu Du bạn thân của anh trai ngươi Tôn Sách, nhà ở quận Lư Giang, nhớ chưa?”
Tôn Quyền ồ lên một tiếng, nhưng thật ra cho tới bây giờ hắn vẫn
chẳng có chút ấn tượng gì về anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt mình cả. Mẹ nó còn nhắc về hơi xưa, lúc bốn năm tuổi thì hắn biết cái quái gì đâu mà nhớ?
“À… thôi huynh vào nhà trước đã.”
Tôn Quyền đẩy cửa ra, vừa nói vừa dẫn đường. Chu Du thả bước dọc theo hành lang, theo chân thằng nhóc đi vào sau nhà. Trên đường đi hắn thử thăm dò hoàn cảnh ở đây:
“Quyền, ta nghe nói đại ca ngươi bị bệnh phải không? Viên công tử phái ba bốn thầy thuốc đến chữa bệnh cho hắn nhưng họ khám xong đều bó tay?”
“Ầy, ba bốn người còn đỡ, nếu như huynh tính luôn vị quân y tài giỏi do Viên công tử điều từ doanh trại đến thì tổng cộng là sáu người.”
“Trời đất, tình huống tệ dữ vậy? Chẳng còn cách nào sao?” “Vâng! Mọi người đều bó tay.”
Tôn Quyền đột nhiên dửng dưng đáp làm Chu Du cảm thấy lo lắng. “Chết tiệt… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mau nói cho ta biết!” Tôn Quyền nhún vai không trả lời, thằng bé mở cửa ra và bảo: “Đệ nghĩ huynh nên hỏi khổ chủ thì tốt hơn.”
Mang tâm trạng nặng trĩu nghi ngờ, Chu Du thở dài rồi bước vào
phòng….
Chà, thằng bạn mình cũng cỡ tuổi mình chứ mấy, sau phòng hắn lại u ám như thế? Chu Du nheo mắt, cửa sổ có vài nơi rách nát nên ánh nắng buổi bình minh len lỏi luồn vào trong, hắt lên bóng lưng Tôn Sách. Hắn đang quỳ trước một bài vị, trên đó viết dòng chữ [Cha của chúng con, Tôn Kiên].
Xem ra Tôn Sách đã quỳ ở nơi đó hồi lâu, cho nên mâm đồ ăn trên bàn trà lạnh ngắt từ bao giờ, có vẻ đã bắt đầu bám bụi. Hắn cất giọng đầy chán chường:
“Quyền, ta đã nói không tiếp khách, sao đệ còn dẫn ai vào vậy?”
Chu Du lắc đầu, hình như thằng bạn mình vừa khóc xong. Trong mắt hắn, Tôn Sách là một kẻ hơi cục súc thật, nhưng tràn đầy khí khái đàn ông, thà đổ máu chứ không thèm đổ lệ, vậy mà bây giờ lại khóc sướt mướt. Rốt cuộc Tôn Sách gặp phải chuyện gì mà biến thành dạng này?
Theo lời quân y Điền Hồn, Tôn Sách mắc phải tâm bệnh, nói gì thì mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Hắn không hiểu chuyện gì lớn đến mức làm Tôn Sách khó có thể mở miệng kể lể với người thân hay những lão tướng theo hầu Tôn Kiên?
Gạt bỏ những suy nghĩ rối ren, Chu Du buồn bã cất lời:
“Bá Phù, là ta, Công Cẩn đây.”
Cơ thể Tôn Sách khẽ run lên, hai chữ ‘Công Cẩn’ đã tác động vào tâm lý của hắn, nhưng sau đó hắn quay lại vẻ lạnh lùng vốn có:
“Hừ! Công Cẩn, ngươi đến đây làm gì chứ?”
Chu Du đứng sau lưng Tôn Sách cúi người thi lễ với bài vị của Tôn Kiên rồi đáp:
“Nghe nói bạn thân mình bị bệnh nên ta tới thăm không được sao? Bá Phù, bạn bè của ta không nhiều, ta không muốn nhìn thấy người bạn oai phong khí phách ngày xưa chỉ vì một vài chuyện mà đánh mất bản thân.”
“Việc nhỏ? Ờ rồi, đối với ngươi thì đó là chuyện nhỏ, nhưng với ta thì đó chính là chuyện động trời đấy, làm sao?”
“Mẹ kiếp, ngọc tỉ có thật sự quan trọng đến vậy không? Nói trắng ra nó chỉ là một cục đá làm bằng ngọc và dát chút xíu vàng lên thôi. Chỉ vì nó mà ngươi trở thành thế này?”
Tôn Sách quỳ suốt cả đêm trước bài vị Tôn kiên, thật ra là vì hắn cảm thấy xấu hổ, mặc dù Tôn Kiên ngã xuống dưới làn tên của Lưu Biểu nhưng cuối cùng nguyên nhân vẫn là do ngọc tỉ. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Tôn Kiên đem ngọc tỉ và hy vọng của nhà họ Tôn giao tận tay Tôn Sách. Do đó Tôn Sách luôn cảm thấy ngọc tỉ là một
gánh nặng đủ để hắn còng cả vai. Suy nghĩ hồi lâu, Chu Du mới kết luận chuyện đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của Tôn Sách chỉ có ngọc tỉ mà thôi. Quả nhiên một giây sau Tôn Sách phản ứng y như hắn dự đoán:
“Công Cẩn, sao ngươi biết được hay vậy?”
Đôi mắt Tôn Sách tràn ngập sợ hãi làm Chu Du khẽ giật mình, hắn nhíu mày hỏi:
“Quả nhiên là ngọc tỉ. Bá Phù, có thể nói cho ta biết ngươi gặp phải vấn đề gì liên quan đến nó không?”
Chu Du là một trong số ít người mà Tôn Sách vô cùng tin tưởng, thậm chí còn hơn cả người em ruột Tôn Quyền. hắn thở dài, giọt lệ trên khóe mắt lại bắt đầu tuôn rơi:
“Nói thì nói, tối hôm qua có người đến trộm mất ngọc tỉ trong tay ta.”
Chu Du lập tức kinh ngạc:
“Hả! kẻ nào to gan như vậy?”
“Chịu, ngay cả gương mặt tướng tá đối phương như thế nào ta cũng chẳng biết. Ngươi nghe rồi đấy, chuyện này làm sao báo quan được, Viên công tử sẽ nghĩ sao? Ta… ta có lỗi với cha!”
Thấy Tôn Sách càng lúc càng tuyệt vọng, Chu Du vội vàng an ủi:
“Bá Phù! Ta nói câu này hơi khó nghe, ngươi đừng để bụng nhé, dù tổ tiên ngươi là nhà binh pháp đại tài nổi danh khắp đế quốc, ngươi nghĩ dùng một cục đá là có thể lập nghiệp xưng đế sao? Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Khi ngươi chưa có đủ thực lực thì ngọc tỉ chẳng khác nào thứ dẫn sói vào nhà. Lần trước cha ngươi đã chết vì nó, lần này rất có thể người ngã xuống chính là ngươi. Theo một định nghĩa nào đó, kẻ trộm không phải muốn làm hại ngươi mà là đang cứu ngươi đấy!”
Chu Du nói chuyện vô cùng tàn nhẫn, thật lòng hắn cũng chẳng muốn làm vậy, nhưng bởi vì hắn hiểu Tôn Sách quá rõ. Ngươi không chơi chiêu độc sẽ không tác động được thằng cha này, chỉ khi ngươi trở nên hung ác mới có thể kích thích lòng ham tranh đấu của hắn.
Tôn Sách cũng đờ người ra:
“Ngươi cũng cho là vậy sao? Chẳng giấu gì ngươi, Tiểu Quyền cũng từng khuyên ta rất nhiều lần, thằng bé bảo ngọc tỉ chỉ là một cục đá đẹp mã, Thủy Hoàng Đế muốn dùng nó để truyền quốc ngàn đời, nhưng chỉ mới qua hai thế hệ Đại Tần đã tan theo dòng lịch sử, mẹ nó thứ này chính là ngôi sao chổi!”
Chu Du lập tức kinh ngạc:
“Thật sao? Quyền còn nhỏ như vậy mà đã có kiến thức và nhận định
trưởng thành như thế, tương lai nhất định sẽ công thành danh toại.” Tôn Sánh gật đầu đồng ý rồi lại thở dài:
“Công Cẩn, ngươi nói không sai, từ chiến dịch chống Đổng Trác đến nay cha ta dù gặp vài chuyện rắc rối, nhưng kết quả luôn tốt đẹp. Tuy nhiên từ khi lấy được ngọc tỉ, thỉnh thoảng có những kẻ lạ mặt xông ra chặn đường, Lưu Biểu thì khỏi nói, cho hẳn một đội quân ra truy sát nhà họ Tôn. Khốn nạn, lão giặc già chết tiệt, thù này không báo, Tôn Sách ta thề không làm người!”
“Ha ha! Tốt lắm, đây mới là Tôn Bá Phù mà ta biết! Nếu như ta đoán không sai, lúc trước ngươi về với phe Viên Thuật cũng chỉ vì mượn quân của hắn để thay cha báo thù mà thôi, đúng chứ?”
Tôn Sách chậm rãi gật đầu:
“Ừ, chỉ đáng tiếc Viên Thuật đã sa cơ, bây giờ con trai hắn là Viên Hoàn nắm quyền. Hiện tại bốn phía đều có địch, đại quân trăm ngàn người đánh tới thì hắn ra tro mất.”
“Ồ thật sao? Ngươi là bạn thân ta, nên ta cũng chẳng giấu ngươi làm gì. Hôm nay Lư Giang đã về tay chúa công, phường giá áo túi cơm như Ngô Cảnh không biết thân phận cũng sẽ ra đi trong nay may mà thôi.”
Tôn Sách giật mình kinh hãi:
“Công Cẩn… ngươi vừa gọi Viên Hoàn là gì? Chúa công? Ngươi đã gia nhập thế lực nhà họ Viên?”
Chu Du mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy. Ta đã quyết định hiệu lực dưới trướng Viên công tử, chung tay xây dựng cơ đồ, cứu đế quốc Đại Hán khỏi dầu sôi lửa bỏng. Ngươi thấy sao Bá Phù, cùng hợp sức với ta trợ giúp Viên công tử thành danh nhé?”