Tôn Sách bỗng cảm giác có chút không đúng:
“Công Cẩn, từ khi nào mắt nhìn người của ngươi kém như vậy, Viên Hoàn gây thù chuốc oán khắp mọi nơi, đến khả năng tự bảo vệ còn không có, ngươi lại đòi gia nhập vào phe hắn, tính ra hắn mới mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn cả ta!”
Chu Du không quan tâm đáp:
“Tuổi trẻ thì thế nào? Ngươi và ta cũng trẻ tuổi đấy, khắp Đại Hán có ai dám coi thường chúng ta không? Chúa công mặc dù tuổi vừa mới mười sáu, nhưng mỗi một quyết định đều có thể nổi danh thiên cổ, cả vĩ nhân thời xưa cũng chưa chắc sánh bằng. Bá Phù, ngươi có từng thấy một mảnh ruộng cho ra gần 2 tấn gạo chưa? Ngươi từng biết thứ gọi là hệ thống thoát nước bền vững có thể chống được lũ chưa? Ngoài ra có triều đại nào đã từng ban hành quy chế thưởng phạt cao tay như vậy chưa?”
Tôn Sách lắc đầu:
“Bạn già à, ta đồng ý rằng Viên Hoàn tài hoa hơn người, có lẽ sau này đế quốc chúng ta cũng không thể đào tạo ra được một kẻ thứ hai, nhưng lúc này bốn phía đều bốc đầy khói lửa chiến tranh, mặc dù quận Lư Giang đã bị đánh chiếm nhưng ba khu còn lại thì sao? Theo ta biết thì cha con Trần Đăng ở huyện Quảng Lăng luôn là một khúc xương khó gặm. Dựa vào Chu Thái và hơn ngàn tên lính sẽ chẳng làm nên cơm gạo gì đâu.
Bên cạnh đó, thái thú Nhữ Nam Lưu Dực có gần cả triệu dân tị nạn, nếu hắn cho quân đuổi đám người này tràn xuống Hạ Thái và những nơi khác, Viên Hoàn có năng lực và tài hoa đến đâu, nếu không có đủ thức ăn cho dân tị nạn, hắn sẽ phải đối mặt với một cơn bạo loạn khủng khiếp.
Theo ta thấy, Viên Hoàn mặc dù giành được chiếc ghế chủ tọa ở Thọ Xuân, nhưng đây chỉ là khởi đầu cho sự hủy diệt của hắn mà thôi, không lâu sao nhà họ Viên ở Dương Châu sẽ tan thành mây khói.”
Chu Du ôm bụng cười lớn:
“Ha ha ha! Bá Phù, ngươi không tin vào mắt nhìn người của ta sao? Đừng nói Nhữ Nam không có cả triệu dân tị nạn, giả sử có đi chăng nữa, chúa công nhà ta cũng có thể tùy tiện hóa giải biến cố này, ngươi tin không?”
Tôn Sách chép miệng coi thường:
“Ờ rồi, lại bày trò dùng sức lao động để đổi thức ăn à? Đây quả là một cách rất hay, tuy nhiên theo ta được biết, Viên Hoàn lấy vốn từ đợt điều tra tham quan lần trước toàn bộ chi hết cho cải cách ruộng đất và quy chế thưởng phạt, giờ hắn đào đâu ra tiền để cứu trợ? Công Cẩn, ngươi đừng bị hắn lừa!”
“Ha ha! Được rồi, nếu ngươi không tin, chi bằng chúng ta cược với nhau một ván nhé?”
Chu Du biết thằng bạn mình rất cứng đầu nên cố ý hỏi. Tôn Sách cũng hiếu kì đáp lại:
“Chà, cược à, chơi thì chơi sợ gì, ngươi muốn cược thế nào?”
“Đơn giản thôi, chúng ta cược xem lần này chúa công nhà ta có thể giải quyết được ba chư hầu kia hay không.”
“Chơi luôn, nếu ngươi thua thì sao?”
“Ha ha! Nếu Chu Du ta thua thì tùy ngươi muốn xử sao thì xử, ta nghe theo hết. Nhưng nếu ngươi thua phải đồng ý gia nhập dưới trướng chúa công, cùng nhau gầy dựng cơ nghiệp. Đợi đến khi càn quét xong đất Giang Đông, chúng ta sẽ cùng ngươi vượt sông đập cho Lưu Biểu hộc máu mồm, báo thù thay cho thúc phụ được không?”
Tôn Sách cười to:
“Không thành vấn đề! Ta đồng ý!”
Hai ngày sau, trên sảnh nghị sự, Viên Hoàn chống cằm vừa ngáp vừa nghe Trương Chiêu báo cáo tình hình công việc gần đây:
“Khởi bẩm chúa công, thuộc hạ đã tìm được tám người có tay nghề làm giấy, chỉ vài ngày nữa họ sẽ đến Thọ Xuân. Khi họ tập hợp đông đủ, chúng ta sẽ lập tức tổ sắp xếp nhân viên đến học tập theo bản vẽ, tranh thủ sớm ngày nắm vững kỹ thuật chế tạo giấy trong tay.
Ngoài ra kỹ thuật in là một thứ mới mẻ, thuộc hạ đành tự ý tìm những thợ chuyên khắc chữ đến hỗ trợ. Tuy người thì ta vẫn chưa tìm được, nhưng những vật liệu tương ứng đã có người đến Hội Kê để mua sắm, lúc này chắc là đang trên đường trở về.”
Viên Hoàn gật đầu ra vẻ đã hiểu. Kỳ thật để làm tốt một việc lớn không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Đầu tiên là ‘tiền đâu’, vốn liếng luôn phải sẵn sàng trong tay, kế đến là nhân lực, nếu không ngươi tự mình đi đẽo đục à? Sau đó đến nguyên vật liệu, phương án thiết kế…. cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Một trong những khâu trên xuất hiện vấn đề bất cập, quá trình làm việc sẽ xảy ra trở ngại.
Trương Chiêu chỉ riêng việc liên hệ với các thợ thủ công có tay nghề và kinh nghiệm lâu năm đã mất hơn cả tuần, chưa kể đến vài tháng
để chuẩn bị nguyên vật liệu.
Viên Hoàn lo lắng hỏi:
“Những thợ thủ công giỏi khắc chữ rất khó tìm sao?”
“Vâng thưa chúa công. Nói thế nào nhỉ, những người có tay nghề tốt đều biết giá trị bản thân nằm ở đâu, hầu hết đều cắm dùi ở Lạc Dương kiếm tiền, chỗ chúng ta rất khó có người như thế.”
“Chà… Lạc Dương cách chỗ này rất xa, cả đi lẫn về ít nhất phải tốn hơn nửa tháng, như thế quá lãng phí thời gian. Như vậy đi, Tử Bố, việc tìm thợ giỏi khắc chữ cứ để ta giải quyết, chuyện còn lại ngươi hãy cố gắng làm thật tốt.”
Trương Chiêu cúi người hành lễ:
“Chúa công yên tâm, thuộc hạ đảm bảo công việc còn lại sẽ không có vấn đề gì.”
Sau đó Diêm Tượng bước ra báo cáo:
“Bẩm chúa công, Nhữ Nam truyền tin tình báo đến ngài, Thái Thú Lưu Dực đang lùa dân tị nạn đến Cửu Giang Quận, số lượng ước chực vài trăm ngàn người, thanh thế cực kì kinh khủng!”
“Ôi trời, thật hèn hạ. Kẻ tên Lưu Dực này dù gì cũng là người thuộc hoàng gia Đại Hán, làm sao lại đê tiện đến mức này. Đúng là khiến
người khác phỉ nhổ!”
“Lão tử khinh! Kế sách lùa dân tị nạn thật sự quá hiểm độc, lỡ như quân đội của hắn ẩn nấp trong đám loạn dân, Hạ Thái lại giáp với Nhữ Nam, chắc chắn lần này phải đứng mũi chịu sào…”
“Tức chết đi được! Hạ Thái phát triển nhanh chóng, trở thành một đóa hoa xinh đẹp nở rộ giữa đế quốc, chẳng lẽ phải bị chôn vùi dưới chân trăm ngàn dân tị nạn sao? Chỉ tiếc rằng vẫn chưa đến thời điểm gặt lúa, nếu không đừng nói trăm ngàn dân tị nạn, cả triệu dân cùng xách mông chạy đến đây thì Cửu Giang Quận cũng nuôi nổi.”
“….”
Bá quan văn võ xì xào bàn tán, họ đều xem thường hành vi hèn hạ nhục nhã của Lưu Dực. Diêm tượng tiếp tục nói:
“Trương Huyện lệnh đã gửi công văn xin chỉ thị, liệu chúng ta có nên điều quân đội đến đó, dùng nỏ và ngựa chiến để trấn áp không? Lúc này Hạ Thái đã tích trữ hơn một triệu mũi tên, tinh binh cũng đào tạo được khoảng năm ngàn người. Nếu sắp xếp đội hình ổn thỏa thì chẳng sợ gì trăm ngàn dân tị nạn nhỏ bé cả.”
Viên Hoàn lập tức bác bỏ:
“Không được! Chúng ta làm quan là vì dân, dù dân tị nạn thì cũng là con dân Đại Hán. Nếu chúng ta giơ đao giương nỏ giết vào dân tị
nạn, tiếng xấu đó sẽ lưu truyền đến tận cùng trời đất và nhà họ Viên sẽ không sao gánh chịu nổi.”
“Nhưng chúa công, chúng ta phải cư xử ra sao? Dùng sức lao động để đổi thức ăn vào lúc này cũng không ổn, chúng ta chẳng còn bao nhiêu lương thực có thể dùng được cả. Cho đến giờ trăm họ các quận đang cố gắng ăn dè xẻn để tiết kiệm, bữa đói bữa no, chỉ còn biết chờ lần thu hoạch sắp tới. Chúng ta đã không còn vốn để đổ vào kế sách này nữa.”
“Ha ha! Công Tượng cứ yên tâm, việc này bản tọa sẽ giao cho Tử Bố giải quyết.”
Viên hoàn trực tiếp đem chuyện Hạ Thái giao hết cho Trương Chiêu, Hạ Thái con mẹ nó còn hơn 26.000 tấn gạo, lo gì chết đói chứ? Nhưng hắn không thể công bố với mọi người và cả Diêm Tượng biết được.
“Được rồi, bổn tọa nói cho các ngươi biết, khi nhìn nhận vấn đề luôn phải đa chiều, dân tị nạn mặc dù đáng sợ nhưng nếu chúng ta có thể thu phục được họ, tương đương với việc Cửu Giang quận tăng thêm dân số khoảng mấy trăm ngàn người. Trong tương lai nếu chúng ta chiêu mộ lính, cần người hỗ trợ thi công hoặc sản xuất, xây dựng thành thị cũng sẽ dễ thở hơn rất nhiều.”
“Chúa công chớ lo, mấy trăm ngàn dân tị nạn mà thôi, cần gì phải để ý nhiều!”
Trương Chiêu lúc này cũng hiểu ý Viên Hoàn, thông tin về 26.000 tấn gạo kia chỉ có những tay chân thân tín của hắn mới nắm được, còn người ngoài tất nhiên chẳng hay biết gì. Viên Hoàn bổ sung thêm:
“Tất nhiên chúng ta cũng không loại trừ khả năng phải sử dụng vũ lực để giải quyết việc này. Một khi tên ngông cuồng Lưu Dực dám hành động ngu ngốc, kẻ cần giết đều phải giết, tuyệt đối không được hạ thủ lưu tình.”
“Tuân lệnh!”
Trương Chiêu gật đầu đáp ứng làm Diêm Tượng ngớ người ra. Hai tên này kẻ hát người khen hay, chắc chắn là có ẩn tình gì đó mà hắn không biết. Tuy nhiên nếu quả thật có thể giải quyết bài toán mấy trăm ngàn dân tị nạn lao thẳng đến Hạ Thái kiếm cơm, Diêm Tượng hoàn toàn không quan tâm mấy cái vụ ‘bài tẩy’, chúa công mà, ai chả giữ lại một hai chiêu để phòng thân chứ?