Xe lầm lì chạy, ngựa hí vang trời, những người đi đường xung quanh đều đeo cung tên sau lưng.
Trong cơn giận dữ, Chu Hân thô ́ng lĩnh đa ̣i quân tiến thẳng đến Lâ ̣t Dương, nhìn tường thành đã tư ̀ng nguy nga tra ́ng lệ nay trở nên đổ nát hoang tàn, phía trên că ́m rất nhiều lá cơ ̀ghi chư ̃‘Lý’ to tô ̉ bố.
“Me ̣ nó, Ly ́Tồn Hiê ́u, cái thă ̀ng đòi làm thiên hạ đê ̣ nhâ ́t mãnh tướng sao? Hừ, chỉ la ̀thứ đầu óc ngu si tứ chi pha ́t triển, hành quân bày trận chẳng co ́cái ve ̉gì ra hồn, bản tướng quân đa ̃đến sa ́t bên mà cư ̉a thành vâ ̃n cho mơ ̉toang sao? Anh em đâu, xung trâ ̣n cho ta, người nào giết được Lý Tồn Hiếu thưởng trăm thỏi vàng!”
Quân tinh nhuệ Đan Dương hú dài hưng phấn, vác cương đao trên vai xông thẳng vào Lật Dương một cách điên cuồng, bọn hắn co ̀n chẳng thèm kê ́t tha ̀nh đội hình, y ́coi thường hiện rõ trên gương mặt.
“Ha ha! Lão tử tòng quân hơn ba năm trời, lần đầu tiên mới gặp một
thằng cha ngu như vậy, cửa tha ̀nh còn không thèm đóng, hắn muô ́n chết sao?”
“Ông đây ỉa vào ca ́i danh thiên hạ đê ̣ nhất mãnh tướng, trong đâ ̀u hắn toàn cứt, mở cả cửa thành đợi chúng ta đá đít đi gặp ông bà. Ha ha, nếu không giết hă ́n, ta sẽ cảm thấy co ́lỗi với trời cao.”
“Ê ê, đừng có dành của ta, đầu Lý Tồn Hiếu thuộc về ta!”
“Bố khỉ, ngươi nói không đoạt tức la ̀không đoạt sao? Ngươi mẹ no ́ nghi ̃mi ̀nh là ai?”
“....”
Một con ngựa chiê ́n bâ ́t thình lình lướt qua tầm mắt của tinh nhuệ Đan Dương như một tia chớp:
“Hừ! Cái danh thiên hạ đệ nhất mãnh tướng tâ ́t nhiên phải thuộc về Kê Đông ta!”
Nói xong hắn chạy như bay va ̀o trong thành. Đang lúc tinh nhuệ Đan Dương xoa cổ tay thở dài tiếc nuối, có tiếng thư ́gi ̀đó bùng nổ vang lên, một ca ́i xác bay tư ̀trong thành ra như mô ̣t viên đạn pháo, đập va ̀o bảy tám người đang đứng vây xem bên ngoài.
Đám lính hoảng hốt nhi ̀n kỹ, phân nửa cái xác đó đã nát bét không co ̀n hình dạng, hình như kẻ na ̀y bị ai đó đập mạnh lên tươ ̀ng hoặc phải gánh chịu một lư ̣c tâ ́n công cực kì khủng khiếp. Ta ́m người ngã
trên mặt đất chỉ còn hai ngươ ̀i co ́thể lay lắt đứng dậy, còn lại đê ̉đã chết tại chô ̃, làm tinh nhuê ̣ Đan Dương cảm thấy chấn động.
Tiếng thở phi ̀pho ̀u ám cu ̉a Thanh Vân Thú vang lên, Lý Tồn Hiếu bước ra ngoài ánh sáng, ngo ̣n giáo Vũ Vương vung lên quét tan ke ̉ thu ̀, những tên lính Đan Dương ở đó đều bi ̣ ném đi chầu diêm vương.
Hắn trợn mắt dư ̣ng lông mày, đứng đó vừa gào thét vư ̀a chém giết ke ̉địch, ngọn Giáo Vu ̃Vương đã ướt đâ ̃m máu tươi:
“Mẹ chúng bây, tinh nhuệ Đan Dương hả? Ông đây đa ́nh cho chúng bây thành tinh nhuệ!”
Ly ́Tồn Hiếu vốn làm theo chiến lược ban đầu, chia binh với Kỷ Linh thành hai đường, trong khi Kỷ Linh đánh lén Uyê ̉n Lăng thì hắn thủ ơ ̉đây. Lưu Bá Ôn trước khi đi cô ́ti ̀nh dùng kế khích tướng, nói li ́nh
tinh nhuệ Đan Dương dưới trướng Ngô cảnh chính là một trong những tinh nhuệ mạnh nhất đế quô ́c. Binh lư ̣c cu ̉a hă ́n chỉ co ́chưa đến một ngàn, hãy chịu khó làm rùa ru ́t đầu một lần, đóng chặt cư ̉a thành và núp ở trong đó chờ họ quay lại, nếu không chết ráng chịu.
Thật ra thời kỳ Tam Quốc, lính Đan Dương đích thật la ̀tinh nhuệ của bộ binh đê ́quốc. Theo dòng lịch sử, không chỉ Bạch Mạo binh của Lưu Bị là lính Đan Dương, mà ngay cả lúc Tôn Sách, Tào Tháo, Đào
Khiêm khởi binh lập căn cư ́, lực lượng no ̀ng cốt của họ cu ̃ng chính là li ́nh Đan Dương, nhưng lính tinh nhuệ kiểu cũ thì cu ̃ng chỉ hơn lính bình thường một chút mà thôi.
Lý Tồn Hiếu là thâ ̀n tướng ngàn năm có một, sức ma ̣nh không thua Hạng Vũ, quân đội dưới tay hắn lại có trang bị đi trước thời đa ̣i, sở hữu Nhạn Linh Đao, co ̀n la ̀những người đa ̃từng bước qua khói lửa chiê ́n tranh, càng đánh càng hăng, làm sao lại sợ thể loại quân đội chi ̉co ́tính cách hung dữ?
Trong mắt Ly ́Tồn Hiếu, ca ́i đa ́m tôm ca ́nát bét này thì hung dữ hơn ai? Người bi ̀nh thường ai mà cha ̉ăn cá, lu ́c ăn cá thì ngươi có sợ cá cắn mình không? Tất nhiên không.
Nếu không phải vì suy nghĩ cho đại cục, Lý Tồn Hiếu hắn mới không thèm ở lại cái đất Lật Dương chim không thèm ỉa na ̀y lâu như vậy. Hắn muô ́n làm giống như trận ở Lư Giang, dồn quân đánh thẳng một trận lơ ́n, giết cho Đan Dương long trời lở đất, gà bay chó chạy!
Giờ thì hay rồi, chơ ̀đến mo ̀n ca ́i mông, thằng cha Chu Hân mới lết xác đến đây, ngươi bảo Lý Tô ̀n Hiếu sẽ học theo cụ rùa đóng cửa miễn tiếp kha ́ch hả?
Ông đây nhổ vào!
Lý Tồn Hiếu trước giờ nổi danh trong quân về sự dũng cảm và tinh
thần thép, làm vậy thi ̀anh em coi hắn ra gì? Đối với hắn, đã chiến đấu la ̀phải chủ động tấn công, phòng thủ chỉ la ̀m cho đối phương treo mình lên chọc như chọc tiết lơ ̣n.
“Bọn bây đến đây! Ta chính là Lý Tồn Hiếu, mau mau cùng ta tử chiến!”
Ngọn giáo Vũ Vương mu ́a mô ̣t cách đầy khí phách, không một tên li ́nh na ̀o đỡ được dù chỉ một chiêu. Chu Hân thấy thế lập tức bị dọa đến suy ́t tè ra quần. Tư ̉chiến cái con bà nhà ngươi, cu ́t về Tho ̣ Xuân mà tử chiến nhé. Hắn vội vàng hô to:
“Cung thủ đâu? Mau du ̀ng cung thu ̉để trấn áp hắn! Nhanh!” “Nhưng thưa tướng quân, người của chúng ta....”
“Bản tướng quân đa ̃kêu bắn thì ngươi cứ bắn đi, lải nhải nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần có thể giết chết Lý Tồn Hiếu, chết bao nhiêu người đi chăng nữa bản tướng quân cũng không quan tâm. Ta nói lại lần nữa, BẮN CHO TA!”
Vù! Vù! Vù!
Chỉ vài giây sau, một cơn mưa tên kéo theo sự chết chóc va ̀khát ma ́u trút xuống.
Lý Tồn Hiếu lạnh mặt:
“Thứ chiến thuật giun dế này mà cũng đòi chơi chết ta sao?”
Nhìn đa ́m lính Đan Dương pha ̉i chịu chung tai vạ, lần lươ ̣t ngã xuống như lúa gặt trên đồng, Lý Tồn Hiếu thu ́c ma ̣nh va ̀o bụng ngựa, tiếng hí dài vang lên, Thanh Vân Thú chở Lý Tồn Hiếu xông thă ̉ng vào giữa lòng địch.
Ngọn giáo Vu ̃Vương một lâ ̀n nữa tung bay trong gió. Mưa tên dày đặc như kiến cỏ cũng chẳng thể làm tổn thương mảy may lông tóc của hắn. Nhi ̀n Lý Tô ̀n Hiê ́u cắn răng xuyên qua làn tên mũi giáo, lúc này toàn bô ̣ quân Chu Hân kinh hãi.
“Làm sao chuyện này lại xảy ra được?”
“Không ngờ trong thiên hạ lại có một dũng tướng như thê ́, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mạnh tướng.”
“Nhiều mũi tên như vậy mà không hê ̀làm Lý Tồn Hiếu bi ̣thương sao?”
“....”
Lúc này Chu Hân đã bắt đâ ̀u cảm giác có gi ̀đó sai sai, hắn đa ̀nh ghìm cương ngựa và hét to:
“Cung thủ tiê ́p tục bắn để ca ̉n bước hă ́n, những ngươ ̀i còn lại lập tư ́c rút lui.”
Nguyên mô ̣t đám lính trong ti ́ch tắc biê ́n mất, thậm chí những tâ ́m chắn ở tuyến đầu cũng đươ ̣c rút đi. Hết ca ́ch, Chu Hân ra lệnh là những người còn la ̣i phải rút lui, quân tiên phong cũng nằm trong đám ‘những người còn lại’.
Nhưng tiếc là đời không như mơ, và cung thủ cũng không phải thằng ngu.
Quân đô ̣i đế quốc đa ̣i Hán trên cơ bản gồm có kị binh, cung binh, quân cơ giới, bô ̣ binh và thu ̉y binh. Những người na ̀y sẽ có những ba ̀i tập luyện khác nhau, vi ̀vậy tốc độ chạy cung thu ̉chắc chắn so thế quái nào đươ ̣c với kị binh, còn khả năng câ ̣n chiến thi ̀tuổi gì
sa ́nh vai cùng bộ binh. Nếu được bảo vệ kỹ càng đê ̉tập trung xả tên thì còn tốt, một khi ném bọn hắn vào giư ̃a bầy sói, thi ̀có khách gì tình huống chờ chết đâu?
Nhưng mẹ nó la ̀m gì có thằng nào muốn chết?
Bộ binh đứng tuyến đầu vừa rút đi, cung thủ cu ̃ng cắp đít đi theo sau luôn. Cản bước cái con mẹ nó, ta kháo, lấy mạng bo ̣n ta ra cản hả?
Thế là đúng như Tôn Tử nói, binh bại như nu ́i đổ.
Mưa tên vừa dừng lại, Lý Tồn Hiếu chớp lấy thơ ̀i cơ hạ lệnh ba quân truy sát, thề không giết sạch địch sẽ không buông tha. Cảnh tượng tiếp theo vô cùng hai hước, một nga ̀n lính lại dí cho hai mươi nga ̀n
quân phe kia chạy có cờ, chiê ́n tích này truyền ra chắc chắn se ̃chấn động toàn bô ̣ đế quốc.
“Chạy! Mau chạy thôi, chỉ câ ̀n trở lại Uyển Lăng, chúng ta sẽ được an toàn!”
Chu Hân vư ̀a phi nước đại vư ̀a hét to để trấn an sĩ khí quân mình. Hắn vừa chạy chưa được bao xa đa ̃nghe có tiếng hô hoán:
“Đa ̣i nhân, đa ̣i nhân, tiêu hết rồi, Uyển Lăng đã bị Kỷ Linh công phá, Khổng Thành Phủ bo ̉mình, Trần đa ̣i nhân không rõ tung tích.”
“Đại Nhân.....”
“Uyển Lăng đã bi ̣ công phá....”
“...”
Tư ̀ng đợt cấp ba ́o như sóng dữ truyền khă ́p toàn bộ quân đội. Đám lính đang lòng dạ rối bời lập tức không thèm kiên trì nư ̃a, ne ́m luôn vũ khí rồi giơ hai tay lên đâ ̀u hàng, hoặc nhắm mắt chờ chết.
Mấy chục ngàn con quạ đang kêu quang quác trong lòng Chu Hân, hắn cảm thấy tạo hóa đang chơi hắn, la ̀m cho cuộc sống hắn ca ̀ng lu ́c càng bê ́tắc, vì vậy lập tức hạ lệnh:
“Các tướng sĩ nghe lê ̣nh, thay đổi lô ̣trình, chuyển hướng sang huyện Vu Hồ!”