[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 145



Lúc xuống dưới, đúng lúc Cố Triều đang nói gì đó với Ân Trung, cả hai vừa nhìn thấy cậu liền không nói nữa. Cố Triều nhìn cậu nói: “Bé cưng, em xuống đúng lúc lắm, anh dẫn em đi xem cái này.”

“Cái gì vậy ạ?” Thu Trì đang đi từ từ chuyển thành một bước hai bậc thang, nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, tò mò hỏi.

Thu Trì giao Tiểu Thất cho Ân Trung, sau đó cậu thấy Cố Triều lấy ra một tấm vải đen, nói: “Bí mật.” Nói xong liền bịt mắt cậu lại.

Trước mắt đột nhiên tối đen, Thu Trì lập tức hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay hắn.

“Không sợ.” Cố Triều ôn nhu hôn lên tóc cậu, nhỏ giọng trấn an: “Có anh ở đây.”

Thu Trì nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói: “Lần sau đừng có đột ngột thế, em sợ lắm.”

“Ừ.” Cố Triều nhanh chóng nhận sai: “Là lỗi của anh, xin lỗi bé cưng.”
Thu Trì không ngờ rằng trong một ngày mà bị bịt mắt đến tận hai lần.

Ân Trung nhìn hai người, chơi tươi đến mức trên mặt đều là nếp nhăn, còn Tiểu Thất cực kỳ khinh bỉ trước bát cơm chó này.

“Đi thôi.” Cố Triều khẽ nói sau đó nắm tay Thu Trì chậm rãi dắt đi.

“Tiểu Thất đi nữa.” Tiểu Thất mắt thấy hai người tiến ra cửa, cho rằng họ lại bỏ nó lại để đi chơi liền ton ton chạy theo, mè nheo đòi đi.

“Ở nhà!” Cố Triều nhanh chóng bịt tai Thu Trì lại, sau đó quay sang Tiểu Thất, nói: “Đi theo làm bóng đèn à? Muốn hói sớm hả?”

Tiểu Thất: “…”

Đây là lời của một con người có thể nói ra à?

Tiểu Thất tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Cố Triều cũng chả sợ mà lườm lại, một lớn một nhỏ nhìn nhau đến muốn phát ra tia điện.

Thu Trì đứng một lát thấy yên ắng quá, cậu lại chẳng thấy cái gì, giờ thêm tai bị kín thì thấy hơi sợ, liền nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Quay qua Thu Trì, Cố Triều lập tức đổi lại giọng nói ôn nhu, hắn buông hai tay đang che tai cậu kia, trầm giọng nói: “Không có gì đâu, chúng ta đi thôi.”

Cố Triều chậm rãi dắt Thu Trì ra ngoài, để lại Tiểu Thất hầm hực ở nhà, nó tức đến nỗi cục mỡ trên bụng cũng run rẩy theo.

“Tiểu Thất ngoan, hôm nay ở nhà với ông có được không.” Ân Trung khom người an ủi cháu gái nhỏ đáng yêu của mình, nói: “Mai ông dẫn Tiểu Thất ra ngoài chơi câu cá nhé.”

Hai mắt Tiểu Thất lập tức sáng lấp lánh, nó cười tươi hớn hở không còn chút tức giận nào của ban nãy: “Thật ạ?”

Ân Trung hiền từ gật đầu cười.

Tiểu Thất vui vẻ nhảy cẫng lên, nó nhanh chóng lao về phía Ân Trung, dùng bàn tay mập mạp nhỏ xíu mà của mình ôm chầm lấy ông, nói: “Tiểu Thất yêu ông nhất.”

Tiểu Thất lao vào phía ông giống như một đại bác nhỏ, nhưng ông vẫn vững vàng ôm nó lên, ý cười trên mặt càng sâu, dường như vô cùng hạnh phúc khi nghe Tiểu Thất nói thế.
Bên này, Thu Trì được Cố Triều cẩn thận dắt đi.

“Bé cưng, phía trước có bậc thang, cẩn thận chút.”

“Bé cưng, khom lưng một chút, chúng ta lên xe.”

Bởi vì bị bịt mắt, cho nên mọi bước đi của cậu đều được Cố Triều chỉ dẫn tận tình.

Thu Trì nghe lời khom lưng, dựa theo thói quen để lên xe, Cố Triều nhẹ nhàng phủ tay lên đầu cậu, tránh cậu đột ngột ngẩn đầu lên mà va phải.

Thu Trì ngồi lên xe, Cố Triều cũng khom người giúp cậu cài dây an toàn rồi nhẹ nhàng đóng của xe lại.

Tài xế bình thường đều sẽ đứng bên đợi sẵn, đang chuẩn bị tiến lên thì Cố Triều lại phẩy tay ý bảo hắn sẽ tự lái.

Cố Triều mở cửa xe ngồi vào ghế lái, xe đi được một đoạn Thu Trì nhịn không được tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Đi đến nơi em sẽ thích.”

Xe rất nhanh đã dừng lại.

Khác với sự âm áp bên trong xe, Thu Trì vừa bước xuống liền bị gió lạnh thổi qua làm cho tỉnh cả người, trời dần tối, khí lạnh cũng bắt đầu xuất hiện.

Cố Triều nhanh chóng đứng về phía gió thổi đến, dùng người làm khiên che chắn gió cho cậu, nhưng chỉ cần vậy thôi đủ để Thu Trì phải run lên vì lạnh.

Nhưng cũng nhờ có gió lạnh mà Thu Trì ngửi được hương hoa thơm lừng trong không khí, Thu Trì vừa ngửi lập tức nhận ra đây là hương hoa hồng.

Hương hoa thơm nồng như vậy, Thu Trì ngay tức khắc đã đoán được mình đang ở nơi nào, nhưng cậu vẫn mong chờ điều bất ngờ mà Cố Triều sẽ cho cậu

Đi tầm hơn trăm bước cuối cùng hai người cũng dừng bước. Cố Triều liền đem tấm vải đen che mắt cậu tháo xuống, Thu Trì chớp mắt mấy cái cho đôi mắt thích nghi rồi mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong vườn hoa hồng đỏ thắm trước mặt cậu là một nhà vòm kính hình cầu trong suốt, sắc hồng bên ngoài phủ lên lớp kính tạo nên một sắc hồng đẹp giống như một viên pha lê.

Thu Trì ngơ ngác nhìn khung cảnh đẹp như mơ, Cố Triều nắm lấy tay cậu, nói: “Vào trong trước, bên ngoài lạnh lắm.”

Cố Triều nắm tay cậu dẫn vào, Thu Trì vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh thân tiên kia, ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới đất, trên đường hai người bước đi cũng rải đầy những cánh hoa hồng.

Bên trong nhà kính rất ấm áp, ngăn cách mọi cái lạnh ngoài kia, Thu Trì một đường đi đến giữa nhà, nơi đó đang đặt một chiếc bàn, bên trên bầy biện những món ăn nóng hổi, cùng với một bó hoa hồng cực to.

“Anh đã chuẩn bị tất cả ư?” Thu Trì hỏi.

“Ừ.” Cố Triều nói: “May mà không bị lỡ giờ.”

“Em có thích không?”

Thích!

Sao mà có thể không thích cho được!

Thu Trì hạnh phúc ôm chầm lấy hắn, nói: “Thích lắm ạ, yêu anh nhất.”

Cố Triều cũng ôm lại cậu, cúi đầu hạ lên trán cậu một nụ hôn, đáp: “Anh cũng yêu bé cưng nhất.”

Hắn lại nói: “Trọng này rất ấm, sau này em muốn đi ngắm hoa cũng sẽ không sợ lạnh.”

Hồi tháng trước, lúc mà thời tiết còn chưa lạnh đến như bây giờ, Thu Trì thi thoảng rảnh rỗi sẽ ra chỗ này đi dạo, vừa đi chơi vừa lấy cảm hứng để vẽ tranh. Nhưng qua tháng này trời càng lúc càng lạnh, khiến Thu Trì lười biếng cái gì cũng không muốn làm, nếu không phải còn đi học, và còn phải nộp tranh cho cuộc thi năm sau, Thu Trì còn muốn biến thành gấu đi ngủ đông luôn.

Cậu không ngờ, điều nhỏ nhặt này cũng bị Cố Triều để ý đến.

Không biết căn nhà vòm kính này được dựng lên từ lúc nào, nhưng chắc chắn nó là vì cậu nên mới xuất hiện. Thu Trì dụi đầu vào lòng hắn, cười tít cả mắt: “Ừm.”

Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến bên trong nhà kính trải đầy hoa hồng vô cùng viên mãn, nhưng nó sẽ càng viên mãn hơn nếu ly rượu vang của cậu không bị đổi thành sữa cacao nóng.

“Ly sữa này sẽ làm hỏng khung cảnh đó.” Thu Trì hơi chu môi, giọng điệu hơi bất mãn.

Cố Triều nhâm nhi ly rượu trong tay, khẽ “ồ” một tiếng rồi nói: “Lần trước là ai ôm bồn cầu thề thốt sẽ không đυ.ng đến rượu bia nữa?”

Thu Trì chột da ba giây, lí nhí nói: “…Là em.”

Thu Trì khi say cực kỳ nhiệt tình, rất đáng yêu, hắn cũng rất thích. Nhưng qua ngày hôm sau nhất định sẽ đau đầu, so với thích cậu nhiệt tình, hắn sẽ càng đau lòng hơn.

“Ngoan.” Cố Triều dỗ dành: “Sáng mai sẽ đau đầu, không uống.”

Lần trước là do cậu vụиɠ ŧяộʍ uống gần nửa chai, sau đó còn bị nhét uống đồ có ga khiến hôm sau cậu đau đầu muốn chết.

Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng mà người từng nếm qua vị ngon của rượu thì dù biết trước hậu quả thì cũng không thể nhịn được.

Hơn nữa, rượu mà Cố Triều uống đều là rượu ngon.

Cậu tỏ vẻ đáng thương, nói: “Em chỉ uống một ngụm thôi nha.”

“Không được.” Cố Triều cứng rắn từ chối.

Thu Trì đáng thương cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, đi qua ôm chặt lấy Cố Triều, mềm giọng nài nỉ: “Một ngụm thôi mà, không, nửa ngụm thôi ạ.”

“Nói chuyện đàng hoàng.” Cố Triều cực kỳ tận hưởng mọi sự động chạm của Thu Trì: “Không được làm nũng.”

Thu Trì ôm càng chặt, tỏ vẻ nếu anh không cho em uống thì em sẽ không buông.

“Khực!” Cổ họng phát ra một tiếng trầm đυ.c, hắn mỉm cười cắn môi dưới, vẻ mặt hắn hết sức nhẫn nại, nhưng sự nhẫn nại này hắn sắp bị cậu phá vỡ rồi, hiện tại hận không thể đẩy ngã cậu ra rồi bắt nạt ngay tại chỗ này, đến khi cậu khóc mới thôi.

Thu Trì không hề hay biết ánh mắt hắn dần trở nên nguy hiểm vẫn ôm chặt hắn làm nũng.

“Được.” Vì món ngon nhất nhất định phải để đến cuối cùng, Cố Triều đành phải thỏa hiệp: “Chỉ một ngụm.”

Đạt được mục đích Thu Trì bày ra vẻ mặt hớn hở, nhưng còn chưa kịp làm hành động tiếp theo thì Cố Triều đã cho toàn bộ số rượu vang còn lại trong ly cho vào miệng.

Thu Trì: “???”

Thu Trì mở to mắt nhìn hắn, đang chuẩn bị mở miệng mắng hắn là tên lừa đảo thì cằm đột ngột bị giữ lấy kéo cậu về phía trước, sau đó môi cậu lập tức bị hắn cướp đoạt.

Thu Trì không kịp phòng bị nên không tránh khỏi việc bất ngờ, chưa kịp chờ cậu phản ứng lại thì miệng lập tức bị tách ra, Cố Triều đưa lưỡi qua đem toàn bộ rượu trông miệng hắn truyền qua cho cậu.

“Ức!”

Thu Trì miễn cưỡng nuốt từng ngụm rượu, cả gương mặt đều được nhuộm bằng sắc hồng, lưỡi bị cuốn lấy trêu chọc, âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt vang lên cực rõ trong không gian yên tĩnh. Thu Trì nhắm chặt mắt, trong cổ họng phát ra mấy tiếng như mèo kêu, nụ hôn dữ dội đến mức khiến cậu quên luôn cả cách hít thở.

Vị ngọt cay nồng của rượu bao phủ hết tất cả các giác quan, Thu Trì chìm vào trong cơn say đến nỗi dù sắp không thở nổi cũng không muốn buông ra.

May mắn là Cố Triều rất nhanh sau đó liền buông tha cho cậu.

Sau khi được thả ra, lòng ngực cậu đập mạnh đến đau đớn vì thiếu oxy, miệng há to thở hồng hộc.

“Thở từ từ thôi, ngoan.” Cố Triều nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cậu, đồng thời cúi đầu vươn lưỡi ra liếʍ những giọt rượu mà cậu không kịp nuốt, “Đừng gấp, thở theo nhịp của anh.”

Thu Trì nghe theo, bắt chước theo nhịp thở của hắn, dần dà cũng bình ổn trở lại. Thiếu niên ánh mắt mơ màng ngập nước, làn da trắng sáng lại vì rượu mà nhuộm sắc hồng, trong mắt Cố Triều lại đẹp đến điên đảo.

Hắn nhịn không được mà thả nhẹ những hôn liên tiếp lên gương mặt cậu, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

“Bé cưng ăn no chưa?” Cố Triều đem cả người cậu ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm chặt vòng eo mãnh mai, miệng không ngừng hôn lên vùng cổ nhạy cảm, trầm giọng nói: “Chúng ta về nhà nhé.”

Có rượu trong người, Thu Trì trở nên mạnh bạo hơn hẳn, cậu vòng tay giữ lấy cổ hắn, vẻ mặt tuy mê mang nhưng cũng tỏ ra vô cùng hưởng thụ, khé đáp:

“Ừm.”

— QUẢNG CÁO —