Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 22



Sau khi trở về, Nguyệt Tâm vì quá mệt lại lịm đi. Lúc cô mở mắt ra và nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ, bao quanh là những bức tường gỗ thô ráp. Cô nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc bàn gỗ đơn giản và một cây cầu thang dẫn lên tầng trên.

“Ở đây là nơi nào?” Nguyệt Tâm tự hỏi trong lòng. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cảm thấy mệt mỏi và yếu ớt. Chợt, cô nhận ra một hình bóng đen lồng lộn giữa dòng suy nghĩ của mình.

“Cục Than?” Nguyệt Tâm gọi lớn. Hình bóng mèo đen hiện lên từ bóng tối, màu mắt vàng rực sáng trong ánh đèn lạ.

“Cô… cô ổn chứ?” Cục Than hỏi với giọng lo lắng.

“Tôi… tôi không biết. Chúng ta đang ở đâu?”

“Cô đã bị cuốn vào một không gian kỳ lạ,” Cục Than giải thích. “Đây là một phần của thế giới tâm hồn, nơi mà thời gian và không gian không theo quy tắc của thế giới bên ngoài.”

Nghe giải thích của Cục Than, Nguyệt Tâm cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. “Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

Chưa kịp Cục Than trả lời, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo một âm thanh rền vang. Trong sự bối rối, Nguyệt Tâm và Cục Than đã bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu huyền bí, với hi vọng tìm ra lối thoát và giải đáp những bí ẩn của thế giới tâm hồn này.

Lúc cô tỉnh dậy, Cục Than đã biến đi đâu không rõ. Cô cảm thấy rất lạ, vốn dĩ Cục Than giống như một con linh vật gắn với cô không thể tách, trừ khi nó tạm thời ngủ sâu như trước thì chỉ cần cô cảm nhận thì cũng biết nó ở đâu. Lạ thay, lần này cô lại chẳng cảm thấy có bất kì sự hiện diện nào của nó ở đây cả.

Hơn thế hiện tại chỉ có mình cô ở nơi này nhưng cô lại chẳng biết chút gì cả. Trước mặt cô chỉ có duy nhất một con đường phát sáng, xung quanh tối đen mịt mù và cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải đi tiếp về phía trước theo con đường đó. Đi mãi cuối cùng trước mắt cô cũng xuất hiện một cánh cửa lớn bên trên khắc những chữ cái và hoa văn kì lạ. Cô cố gắng đẩy cánh cửa nhưng mãi vẫn không thể mở. Bất lực cô chỉ biết đứng nhìn ngó với hi vọng tìm được cách. Và rồi cô thấy một chiếc ổ khoá.



“Gì chứ! Có ổ khoá nhưng phải làm sao ta có thể mở được chứ, ta làm gì có chìa khoá của cánh cửa này chứ…!” cô khựng lại. “Khoan đã, chiếc chìa khoá đó… Nhưng Cục Than đang giữ nó mà, không biết bây giờ nó đi đâu rồi, không có nó ở đây ta lấy chìa khoá thế nào?” cô đưa tay lên đỡ trán.

Trong lúc đang suy nghĩ, Nguyệt Tâm chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ phía sau. Cô quay lại, nhìn thấy một luồng sáng nhỏ từ xa tiến lại gần. Dưới ánh sáng đó, hình dáng mờ ảo của Cục Than dần dần hiện lên. Cục Than trong trạng thái lơ lửng, đôi mắt vàng sáng lên đầy bí ẩn.

“Cục Than!” Nguyệt Tâm reo lên, bước vội tới. “Ngươi đã đi đâu vậy? Ta cần chìa khoá để mở cánh cửa này.”

Cục Than lặng lẽ đáp xuống, cái đuôi dài quét nhẹ qua đôi chân Nguyệt Tâm. “Ta đã phải đi tìm nguồn sức mạnh cần thiết để mở cánh cửa này. Đây không phải là một ổ khoá bình thường. Nó cần một loại chìa khoá đặc biệt được tạo ra từ tâm hồn của người chủ nhân.”

“Chìa khoá từ tâm hồn?” Nguyệt Tâm hỏi, cảm thấy khó hiểu.

“Đúng vậy,” Cục Than gật đầu. “Chỉ khi cô mở lòng và chấp nhận toàn bộ những ký ức, cảm xúc và đau khổ của mình, cô mới có thể tạo ra chìa khoá để mở cánh cửa này.”

Nguyệt Tâm lặng đi trong vài giây, nghĩ về những gì Cục Than vừa nói. Cô nhớ lại mọi thứ: những đau khổ, mất mát, nhưng cũng có những niềm vui và hy vọng. Cô biết rằng cô phải đối mặt với tất cả, không trốn tránh nữa.

Với quyết tâm đó, Nguyệt Tâm nhắm mắt lại, tập trung vào những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình. Cô cảm nhận được sự ấm áp lan toả từ trái tim, dần dần biến thành một luồng sáng rực rỡ. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy một chiếc chìa khoá ánh vàng lấp lánh trên tay mình.

“Chìa khoá từ tâm hồn,” Nguyệt Tâm thì thầm. Cô tiến lại gần ổ khoá, nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khoá vào. Một tiếng “cách” vang lên, cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng từ bên trong chiếu rọi ra ngoài, soi sáng cả khu rừng tối tăm.

Sau khi mở cửa, Nguyệt Tâm và Cục Than bước vào trong căn phòng đó. Những bức tường xung quanh đến trần nhà được chạm khắc một cách tỉ mỉ và trên đó được ghi nhiều dòng chữ cổ kỳ lạ. Nhìn hết xung quanh, cô lại để ý đến giữa căn phòng, ở đó có một chiếc bàn được làm từ pha lê băng phát sáng quý hiếm, phía trên có một viên đá nhỏ màu đỏ lơ lửng trên không.



Cô vừa lại gần thì kết giới bảo vệ xung quanh viên đá bị vỡ vụn ra. Cô tiến lại gần, vô thức đưa tay hướng về phía viên đá và đón lấy nó. Khoảnh khắc vừa nhận lấy viên đá, cô cảm thấy có một nguồn sức mạnh dồi dào chảy vào cơ thể mình. Nhưng chưa kịp phản ứng lại thì căn phòng bắt đầu đổ sập.

Cục Than vội vàng lên tiếng, “Mau, mau, cô mau tự đánh thức bản thân tỉnh dậy đi, không thì hai chúng ta sẽ phải chôn trong tâm thức này mất!”

Nguyệt Tâm hoảng hốt, cố gắng tập trung vào việc tự tỉnh dậy. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nguồn sức mạnh từ viên đá đỏ và bắt đầu tự thúc đẩy ý thức của mình thoát khỏi tình trạng mê man.

“Cục Than, ta phải làm gì?” Nguyệt Tâm kêu lên trong tâm trí.

“Cô phải tin vào sức mạnh bên trong mình và nhớ rằng đây chỉ là một phần của thế giới tâm hồn. Chỉ cần cô tin tưởng và giữ vững ý thức, cô sẽ thoát ra được!”

Nguyệt Tâm hít một hơi sâu, cảm nhận sức mạnh từ viên đá lan tỏa khắp cơ thể. Cô tập trung tất cả năng lượng vào việc tỉnh dậy, cố gắng điều khiển ý thức thoát khỏi cơn ác mộng.

Dần dần, cô cảm thấy môi trường xung quanh trở nên mờ nhạt, cảm giác nặng nề trên cơ thể giảm đi. Ánh sáng bắt đầu bao phủ, lấn át bóng tối. Cuối cùng, cô mở mắt ra và nhận ra mình đang nằm trên giường, mồ hôi đẫm trán.

Cục Than ngồi bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt lo lắng. “Cô ổn chứ?”

Nguyệt Tâm gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi trở lại thế giới thực. “Ta ổn. Cảm ơn ngươi, Cục Than.”

Cục Than thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt vàng sáng rực lên niềm vui. “Chúng ta đã vượt qua được thêm một thử thách. Giờ thì hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những gì sắp tới.”