Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 9



Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy mơ màng bước ra khỏi phòng tìm chậu nước như một thói quen. Nhưng lạ thay, cô đi mò mẫm mãi xung quanh cũng chẳng thấy đâu, cô giật mình

"Chuyện gì vậy, lạ quá, mình cứ bị sao vậy nhỉ. Phòng tắm ở cạnh phòng ngủ mình mà nhỉ" cô mang đầy thắc mắc quay trở về phòng tắm. Bởi nhà cô cũng khá giả nên mỗi gian phòng đều được bố trí đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng vệ sinh, phòng ngủ và phòng thay đồ nối liền trong một gian phòng rộng.

Rửa mặt tỉnh táo, cô đến trước bàn trang điểm, tự trang điểm cho mình một tone nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng đến lúc tô son, tay cô lại mò mẫm, lấy một tờ giấy màu đỏ đưa lên môi mím lại. Cùng lúc đó cô nhìn mình trong gương lại giật mình lấy miếng giấy ra khỏi làn môi

"Mình lại bị sao thế này, sao lại dùng miếng giấy này nhỉ?" cô quăng miếng giấy vào thùng rác, đưa tay lấy thỏi son mà cô yêu thích nhất đánh lên làn môi khiến nó trở nên đỏ mọng rồi cô lại ngước mắt lên nhìn mình trong gương. Mỉm cười nói

"Chúc một ngày tốt lành, hy vọng hôm nay mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp. Mày cố lên nhé, Minh Nguyệt Tâm!!!"

Vừa dứt câu, tiếng mẹ cô vọng từ tầng một lên gọi cô

"Tâm Tâm à, con tỉnh chưa? Mau xuống ăn sáng nào!"



Cô vừa nghe tiếng mẹ lập tức cất cây son đứng phắt người dậy mở cửa bước xuống. Đi trên cầu thang, cô đưa mắt nhìn về phía phòng bếp. Các món ăn đơn giản tràn đầy năng lượng cho buổi sáng được bày trí một cách đẹp mắt. Cô thấy mẹ cô đang đứng vẫy vẫy tay gọi cô đến và bóng lưng của một người đàn ông trưởng thành đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ngay cạnh mẹ, cô đứng khựng lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông ấy. Phải, đó chính là ba cô. Sau lần tai nạn nghiêm trọng đó, cô đã mất đi một người yêu thương cô vô điều kiện. Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại ông ấy. Không ngờ rằng ông trời có mắt đã ban cho cô một cơ hội để quay trở lại để được gặp lại người ba yêu quý của cô. Cô thầm hứa trong lòng, nếu đã có cơ hội thay đổi, cô nhất định sẽ không để điều đó xảy ra với ba cô. Chỉ là cô hoàn toàn không biết được bất kì điều gì về tai nạn ấy bởi ba cô xảy ra tai nạn lúc ông ấy đi công tác, bởi thế cô hoàn toàn không biết được địa điểm vì ba cô không hề nói cho mẹ và cô biết. Đến cả thời gian cụ thể vào ngày nào cũng không biết vì lúc mẹ và cô biết tin thì ông ấy chỉ còn là một hộp tro cốt lạnh lẽo. Mà chắc gì đây chỉ là một tai nạn, cô cứ cảm giác rằng có điều ẩn khuất trong lần tai nạn đó. Đang trong mạch suy nghĩ thì ba cô như cảm giác được ánh nhìn của cô, quay mặt lại gọi

"Tâm Tâm, mau lại..."

Có lẽ vì không kiểm soát được âm lượng kết hợp với việc giọng ông ấy có vẻ khàn khàn nên tiếng gọi có vẻ hơi giống tiếng quát. Cô lại còn đang trong mạch suy nghĩ, vừa nghe tiếng ông ấy gọi làm cô giật mình sẩy chân xém ngã. Mẹ cô thấy vậy vội chạy đến đỡ cô còn không quên quay lại quát ba cô

"Minh Hiên Sở, ông không thể hạ nhỏ cái giọng gọi con bé nhẹ nhàng một chút sao, làm con bé giật mình rồi nè. Ông không biết hôm trước con bé mới bị ngã nay mới đỡ hơn chút sao, sao ông có thể cứ..."

"Mẹ à, con không sao, không phải tại ba đâu mà, do con mới ngủ dậy chưa tỉnh hoàn toàn nên mới bất cẩn sẩy chân thôi mà, haha" cô bất lực nhìn mẹ cô rồi lại nhìn sang ba cô.