Bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn le lói phát ra từ công cụ chiếu sáng. Những cửa hàng rộng mở và nền đá cẩm thạch trơn bóng cho thấy trung tâm thương mại vào ban đêm tuyệt đối không phải là nơi thích hợp để chơi trò sinh tồn.
"Lên trên! Phải tránh khỏi những tầng có cửa hàng bán quần áo. Ở đó hẳn là sẽ an toàn hơn chút." Miêu Anh nói.
Nhóm người chơi vốn định lên tầng một để kiểm tra lối vào của trung tâm thương mại trước. Lúc này, nơi họ đứng cách giếng trời trung tâm không xa, và bên cạnh giếng trời là hai chiếc thang cuốn đã ngừng hoạt động. Vừa nghe Miêu Anh nói vậy, họ không do dự thêm nữa mà chạy thẳng lên thang cuốn.
"Tôi nhớ tầng một bán mỹ phẩm và trang sức, tầng hai bán đồ phụ nữ, tầng ba bán đồ nam và giày dép. Những tầng này đều có không ít ma-nơ-canh, chúng ta ít nhất cũng phải chạy lên tận tầng bốn." Lâm Phưởng nhớ lại bản đồ chỉ dẫn mình đã từng xem, vừa kéo tay Lý Lan đang chạy không được nhanh, vừa nói.
"Tầng bốn không được đâu. Em nhớ khu phía tây bán đồ mẹ và bé, ở đó chắc chắn có ma-nơ-canh trẻ con. Mọi người có nhớ con ma-nơ-canh trẻ em mặc đồ bơi lúc nãy không? Em dám cá là tiểu quỷ sẽ vô cùng khó đối phó." Dịch Văn Văn vội vàng nói.
Cô còn chưa nói hết thì đã cảm thấy phía sau có một làn gió thổi lướt qua. Sau đó, vai cô chùng xuống. Con ma-nơ-canh trẻ em mặc đồ bơi liền thân màu hồng đã bay vọt lên và đáp trên vai của Dịch Văn Văn. Sức nặng khiến cô đột ngột mất thăng bằng.
"Hihi... Chị đang nói bé à?"
Con ma-nơ-canh trẻ em bật cười man rợ. Hai cánh tay trắng loáng như kem đánh răng túm chặt lấy cổ Dịch Văn Văn. Sau đó, nó há khuôn miệng đầy răng nanh định cắn vào cổ họng của cô. Dịch Văn Văn vội vàng nhấn công tắc điện của chiếc vợt muỗi và đập mạnh ra phía sau. Cũng vào lúc này, Tống Minh Không bay vút lên phía trước, đá vào đầu con ma-nơ-canh trẻ em.
Pằng!
Một viên đạn lao tới, sượt qua mặt Dịch Văn Văn. Cổ của cô đột nhiên nhẹ nhàng hẳn. Tiếp sau đó, vô số mảnh vụn nhựa bay tứ tung trước mắt Dịch Văn Văn. Một mảnh vỡ trong số đó còn bắn vào mặt Dịch Văn Văn, bay vọt ra phía sau. Đầu của con ma-nơ-canh trẻ em đã tan tành.
"A!"
Tống Minh Không sững sờ, cúi xuống nhìn chiếc váy xinh xắn mình đang mặc bỗng biến thành giẻ rách, tức tối vô cùng.
"Xin lỗi nhé, nãy không nhìn thấy mày. Có cơ hội, tao nhất định sẽ bồi thường." Phó Kỳ Đường vừa cất súng đi, vừa nói.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, những người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì. Không ngờ con ma-nơ-canh trẻ em này lại có năng lực bật nhảy và tốc độ nhanh tới mức đáng sợ như vậy, thế mà nhảy cao tới mấy chục mét.
"Cờ lờ gờ tờ..." Ba Viên kinh ngạc lắp bắp.
Tống Dục đỡ Dịch Văn Văn dậy, gỡ thân ma-nơ-canh đang bám chặt trên người cô ra và vứt sang một bên.
Sau đó, anh ta nói: "Mau chạy lên thang cuốn!"
Tuy nhiên, khi tất cả người chơi đều đang chạy lên thang cuốn, những người chạy đầu tiên đang đặt chân lên tầng hai thì cả chiếc thang cuốn bất ngờ rung chuyển. Rồi bắt đầu từ bậc dưới cùng, mỗi bước chân của họ giống như đang bước lên phím đàn piano. Họ dần dần sáng lên với tốc độ khó có thể phát hiện bằng mắt thường.
"Sao lại..."
Lâm Phưởng sửng sốt. Lòng anh ta đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành, loại cảm giác giống hệt như lúc Thành Vĩnh Niên và Hà Chi Châu chết. Tuy nhiên, chưa đợi anh ta nói hết câu thì anh ta và Lý Lan đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
"Thang máy có vấn đề! Họ bị dịch chuyển đi rồi!" Tô Úy hô lên.
Không cần cậu ta nói, tất cả đều nhìn thấy. Mục đích của chiếc thang máy này chính là tách nhóm người chơi ra. Nhưng muốn đến các tầng khác thì người chơi chỉ có cách đi chiếc thang cuốn này. Tình huống lúc này không khác gì đang ngồi trên lưng hổ. Đối mặt với đội quân ma-nơ-canh đang tràn tới, người chơi chỉ có thể chọn cách đi tiếp.
"Đừng trì hoãn nữa, mau đi thôi!"
Phó Kỳ Đường nói rồi quay đầu chạy lên tầng hai. Đúng vào thời khắc anh quay lại, Cung Tử Quận, người luôn theo sát anh đang nhanh chân bước tới chỗ Phó Kỳ Đường vừa đứng. Một giây sau, cả hai đã biến mất cùng nhau.
Trần Thương và Ba Viên chạy lên tầng hai đầu tiên. Họ đang định thúc giục mọi người phía sau mau lên nhưng vừa quay lại đã thấy phía sau mình không còn một ai, chỉ có đoàn quân ma-nơ-canh đang chen chúc nhau, tràn lên thang cuốn.
*
Trên tầng sáu, đạn và dao đan xen nhau bay đi, Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường đang cùng nhau chiến đấu với một con voi bằng phao màu hồng vô cùng to lớn. Con voi này cao tới hơn bảy mét, vốn là chiếc cầu trượt cho trẻ ở khu giếng trời. Bằng nó, các bé có thể trượt từ tầng sáu xuống quả cầu đại dương ở tầng năm. Ba mươi giây trước, Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường vừa mới dịch chuyển tới đã lập tức nhận thấy trên mặt đất có một cơn chấn động cực kỳ nhẹ nhưng cực kỳ bất thường, sau đó phát hiện ra rằng sinh vật to lớn này đang cố gắng đứng dậy.
Cung Tử Quận ra tay quyết đoán, bốn con dao bạc đồng thời bay lên không trung, cắt đứt tấm lưới an toàn khổng lồ treo ngay phía trên con voi. Tấm lưới rơi xuống bao bọc lấy con voi, mắc vào tai, ngà và vòi của nó. Tấm lưới an toàn này ban đầu được treo để đỡ các bé vô tình bị ngã. Do đó, chất liệu được sử dụng cực kỳ chắc chắn. Vì voi không linh hoạt như con người nên đã bị hạn chế rất nhiều.
Tiếng súng vang lên. Sau vài phát đạn, thân con voi hơi đã bị thủng rất nhiều. Những lỗ thủng này nằm cách nhau khá xa, vị trí cũng tương đối hiểm hóc. Mặc dù lớp cao su màu hồng đã cố hết sức để liền lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn vá hết được. Con voi này là voi phao nên xẹp lại rất nhanh.
Trong ánh lửa do đạn mang lại, Cung Tử Quận nhìn thấy vòi voi đang được nâng lên cao. Ở cuối vòi có hai chỗ phình ra, rõ ràng là nó đã hút thứ gì đó vào và đang chuẩn bị tấn công hắn và Phó Kỳ Đường. Hình dạng và kích thước này... Cung Tử Quận ngay lập tức hiểu ra và lao tới ôm Phó Kỳ Đường ngã lăn sang một bên.
"Bùm!" một tiếng, chỗ họ vừa đứng đã bị gạch đá bao quanh, một quầy hàng phía sau còn bị luồng khí của vụ nổ đẩy lật nhào, mảnh thủy tinh bay khắp nơi. Làn khói màu hồng đậm pha lẫn màu vàng chanh lập tức tràn ngập tứ phía.
Sau vụ nổ, Phó Kỳ Đường chui ra khỏi vòng tay của Cung Tử Quận, nhổm đầu dậy. Anh vừa mở miệng đã hít phải rất nhiều khói bụi và không ngừng ho khan.
"Khụ! Khụ! Cái quái gì vậy?"
"Quả cầu đại dương nổ." Cung Tử Quận đáp.
Cung Tử Quận kéo vạt áo của Phó Kỳ Đường lên bịt mũi miệng anh lại, đồng thời cũng bịt mũi và miệng của bản thân, sau đó quay lại và nhìn vào bên trong làn khói. Bóng dáng của con voi đã hoàn toàn bị khói che khuất, chỉ còn tiếng kêu chói tai và giận dữ tiếp tục vang lên.
"Đi thôi."
Cung Tử Quận ôm eo Phó Kỳ Đường, đỡ anh đứng dậy và rút lui vào trong bóng tối.
"Đi đâu đây? Không diệt nó luôn đi à?"
Phó Kỳ Đường ho tới mức mặt đỏ bừng. Đống khói bụi anh vừa hít phải cứ như một loại bào tử nào đó. Chúng chiếm giữ phổi và cổ họng, khiến giọng anh trở nên khàn khàn, lúc nói thì cổ họng vừa khô vừa rát.
"Kệ nó. Lát nữa tự nó sẽ xẹp hết hơi thôi."
Hai người đi một đoạn, dựa theo mã số ghi trên cửa hàng ở dọc đường và nhận ra mình đã bị dịch chuyển lên tầng sáu. Lúc đi qua một quán trà sữa, Cung Tử Quận dừng lại. Hắn ra hiệu cho Phó Kỳ Đường chờ một lát rồi lục lọi trong quầy một lúc, sau đó kéo ra một thùng nước khoáng.
"Nào, tới rửa mũi với miệng đi." Hắn nói rồi vặn nắp chai ném bừa đi, kéo Phó Kỳ Đường lại gần, không quên nhắc nhở anh: "Nhắm mắt lại."
"Anh xem em là con nít thật đấy à?"
Phó Kỳ Đường bậy cười, rồi lại vì bị nghẹn mà húng hắng ho. Cung Tử Quận nhìn anh, mỉm cười bất lực. Rửa xong, Phó Kỳ Đường cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thấy trong thùng vẫn còn rất nhiều nước khoáng, anh mở ra uống vài ngụm rồi đưa cho Cung Tử Quận ra hiệu cho hắn cũng uống. Cung Tử Quận không cầm chai nước mà cúi xuống, uống nước trong chiếc chai Phó Kỳ Đường đang cầm.
"Không biết những người khác đi đâu rồi."
Đợi Cung Tử Quận uống xong, Phó Kỳ Đường đặt chai nước sang một bên rồi bám vào lan can ngó nghiêng. Từ góc độ này, Phó Kỳ Đường có thể dễ dàng nhìn thấy một chiếc thang máy tham quan đang đi xuống. Bên trong có vô số ma-nơ-canh đang chen chúc nhau, cửa sổ kính trong suốt toàn là tay với chân. Chúng run rẩy và vùng vẫy, hệt như xúc tu của một loài sinh vật dưới nước nào đó, kỳ dị và đáng sợ. Nhưng khác với lúc nãy, chiếc thang máy này xuống tới tầng nào cũng dừng lại, một vài con ma-nơ-canh sẽ đi ra bên ngoài, sau đó đứng im bất động ở bên ngoài cửa thang.
"Chúng đang chặn thang máy tham quan." Phó Kỳ Đường thở dài, nói.
Khi thang máy tham quan ở mỗi tầng đều bị chặn, kết nối giữa những người chơi bị mắc kẹt ở các tầng khác nhau sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Khi đó, đám ma-nơ-canh có thể từ từ tìm kiếm, dần dần thu hẹp không gian hoạt động của người chơi, trừ phi ai đó sẵn sàng mạo hiểm đi thang cuốn và bị dịch chuyển đến nơi mà không ai biết.
Cung Tử Quận nói: "Lo cho họ à? Có muốn đi tìm không? Biết đâu có ai đó cũng đang ở cùng tầng này với mình."
"Tìm thế thì tìm đến bao giờ được. Cách này không hiệu quả, trừ phi có thể một lần tìm ra được tất cả."
"Kể cả Tô Úy?"
"Chủ yếu là tìm cậu ta đó."
Cung Tử Quận gật đầu, nói: "Cũng không phải là không có cách."
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ chốc lát đã hiểu được ý của Cung Tử Quận. Anh ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng tìm thấy cái cần tìm. Trên đó có một đốm sáng nhỏ màu đỏ liên tục phát sáng. Ánh sáng yếu đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra.
"Ý anh là đi xem camera giám sát? Cũng được đấy chứ." Phó Kỳ Đường nói.
Bình thường thì trung tâm thương mại nào cũng sẽ có một phòng điều khiển, không chỉ có thể xem hình ảnh giám sát theo thời gian thực mà còn có thể kích hoạt hệ thống chiếu sáng dự phòng, đủ để đối phó với nhiều trường hợp khẩn cấp khác nhau. Nhưng Phó Kỳ Đường cũng không biết quá nhiều về phòng điều khiển, thậm chí không biết được phòng điều khiển nằm ở đâu, là một gian phòng hay sẽ thông liền mấy phòng.
Dường như hiểu được Phó Kỳ Đường đang nghĩ gì, lần này, Cung Tử Quận không trêu đùa anh nữa mà liếc mắt về phía bên kia lan can và nói: "Thường là sẽ ở vách tường ở tầng một hoặc B1. Chúng ta phải xuống đó."
Phó Kỳ Đường: "... Đừng nói với em là anh định nhảy xuống đấy nhé?" Anh dở khóc dở cười, xua tay nói tiếp: "Không được. Tuyệt đối không được. Anh nghĩ mình đang đóng phim chắc?"
"Nhưng đi thang cuốn phiền lắm, còn phải tính xem xác suất nó dịch chuyển chúng ta đến chính xác nơi mà mình muốn đến nữa." Cung Tử Quận nói. Hắn tươi tỉnh nhìn Phó Kỳ Đường, nói một cách rất thản nhiên: "Vận may của anh dùng hết rồi."
"Vậy cũng không thể nhảy từ đây xuống được. Em không đồng ý. Anh nghĩ cũng đừng có mà nghĩ."
Thái độ của Phó Kỳ Đường rất kiên quyết. Anh kéo tay hắn đi dọc theo hành lang rồi không do dự mà bước xuống thang cuốn.