Thời gian này cũng là dịp lễ cuối năm để đón mừng mùa xuân năm mới.Thời tiết cuối năm thường bao phủ đầy tuyết trắng, không khí se lạnh,trẻ con thì thích nhưng người lớn thì lại khó chịu khi phải ra đường đi làm với cái tiết trời như vậy.
Một Bản Tin Nhanh Chóng Xuất Hiện Vào Thời Sự Buổi Tối:
“Đại Thiếu Gia Tập Đoàn Tịch Thị, là người thừa kế sản nghiệp.Tống Giám Đốc Tịch Duy An năm nay đã ba mươi tám tuổi,đã chính thức cầu hôn với bạn gái của mình là Thẩm Tư Niệm, lễ đính hôn của hai người đã được dự tính tổ chức vào một tháng sau”
Trên màn hình ti vi dòng tin tức to lớn không ngừng hiện lên màn hình.Có hình ảnh nữ nhân vật chính tươi cười trước báo chí, nhưng lại không xuất hiện vị đại thiếu gia mà bản tin vừa mới đề cập.
Tin tức này tung ra vào lúc này không biết nhằm mục đích gì, nhưng cũng đã làm cho người con gái đứng trước mặt màn hình ti vi có chút giận dữ,ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn vào người đàn ông trên màn hình.
Người đó không phải là Tịch Duy An, mà chính là bố của an… Tịch Bách Nghiêm.
Ông ta nở một nụ cười rất rạng rỡ, nhìn thẳng vào màn hình như muốn khiêu khích với ai đó.
Nét mặt của ông ta càng nhìn càng khiến cô gái căm phẫn trong lòng nhớ về mối thù năm xưa.
Một giây sau, cô không nhịn được liền vung thẳng ly rượu trên tay của mình xuống nền nhà.Những giọt rượu văng tung tóe,thấm lên cả màn hình ti vi.Làm cho giờ đây Tịch Bách Nghiêm đứng trước màn hình tưởng chừng cả khuôn mặt ông đều dính đầy máu.
Cô gái liền lập tức phá cười lớn.
“Tịch Bách Nghiêm…! Ông muốn có con dâu đến như vậy sao? Được thôi…! Đã đến lúc đứa con dâu này nên quay trở về hoàn thành bổn phận người làm dâu, làm vợ của gia đình ông rồi!”
Trước mặt chính là một cô gái vừa tròn hai mươi ba tuổi, gương mặt đã không mang dáng vẻ đáng yêu hay tinh nghịch như bốn năm trước.Mà giờ đây cô là người phụ nữ có sắc đẹp,ánh mắt đầy sự cuốn hút, lại còn có một thân hình hết sức quyến rũ luôn khiến đàn ông khao khát.Là một người tài giỏi có chỗ đứng ở địa vị xã hội.
Dịch Chung Linh …Hai mươi ba tuổi, giờ đây cô có tất cả những thứ mình muốn, nhưng chưa bao giờ có một sự hạnh phúc trọn vẹn.
Cô căm ghét Tịch Bách Nghiêm, nhưng càng hận con trai của ông ta nhiều hơn.
Đã trôi qua bốn năm, cô không có một chút tin tức về anh.Cô không biết năm đó cô rời đi,anh có đau lòng không? Anh có đi tìm cô không…?
Tại sao anh lại bỏ mặc cô?
Để bây giờ sau bốn năm, cô lại chứng kiến những tin tức của anh trên truyền thông, họ nói rằng anh sắp đính hôn, rồi sẽ kết hôn…Nhưng việc khiến cô hận anh nhất, đó là người anh kết hôn vẫn là người chị gái cùng mẹ khác cha với cô.
Anh yêu chị ta đến như vậy sao?
“Mami…”
Đúng lúc này một tiếng nói trẻ con có phần hoảng hốt vì âm thanh chiếc ly đã bị vỡ, nhẹ nhàng vang lên.
Chung Linh chợt xoay đầu, nhìn một đống miễn ly nằm dưới đất, cô kinh hãi liền hét lên
“Eira không được bước tới,đứng yên đó cho mami”.
“Sao cơ…”
Một cô bé gái độ tầm hơn ba tuổi xuất hiện trên tay vẫn còn cầm một con gấu màu trắng.Cô bé sở hữu đường nét đáng yêu, gương mặt bầu bĩnh,hai mắt to tròn đầy long lanh pha trộn sự nghịch ngợm, nước da thì lại trắng phiếu.Cô bé lại còn sở hữu đôi chân khá dài rất giống người nào đó.Mái tóc thì vừa dài và xoăn nhẹ lại càng tạo thêm điểm nhấn trên gương mặt.
Chung Linh bước đến, liền cúi xuống bế cô bé lên tay, rồi gọi tên thật của cô bé.
“Giai Ý… Tại sao giờ này con không chịu ngủ, còn đi lung tung như vậy?”
Cô bé tên thật là Dịch Giai Ý, cô bé cũng có một cái tên khác là Eira, ý nghĩa cô được sinh ra vào một buổi trời đầy tuyết trắng.
Cô bé cũng chính là kết quả một đêm triền miên ngọt ngào năm đó của Tịch Duy An và Chung Linh.
Khi Chung Linh vừa qua đây được hơn một tháng, thì cô phát hiện mình đã có thai.Có lẽ sự việc vào đêm hôm đó quá cuồng nhiệt, cả hai lại không sử dụng biện pháp an toàn.Vậy mà khi đó anh cũng chẳng phải muốn một lần, sáng hôm sau chẳng phải anh cũng chưa chịu buông tha vẫn tiếp tục tra tấn cô.Cho nên bây giờ mới lòi một cục này ra như vậy.
Cũng may ở đây là đất nước tự do, nhà trường cũng chả quan tâm việc cô mang thai.Miễn cô có thể thi cử làm tốt luận văn mà nhà trường đưa ra.
Chung Linh lại là học sinh ưu tú, không có gì có thể làm khó được cô.Nên cô cũng được thầy cô thiên vị khá nhiều, nhưng cũng nhờ vậy cô có thể tốt nghiệp và sinh Giai Ý ra một cách thuận lợi.
Từ nhỏ Giai Ý đã bộc lộ là một đứa trẻ khá nghịch ngợm, cô bé luôn tìm tòi trong nhà có thứ gì đó lạ thì chỉ một giây sau đó sẽ ra tay nghiên cứu xem nó sản xuất từ đâu và tuổi thọ của nó sẽ duy trì được bao lâu.
Điều này Chung Linh biết đó không phải là tính cách của cô, chắc chắn là tính cách của anh đã truyền cho con gái.
Thật ra cô cũng chẳng câm hận anh trước khi qua đây.Nhưng kể từ cô biết mình có thai, tự đi khám thai một mình, rồi khi sinh con bé ra, vừa làm mẹ làm bố cho con gái.Còn anh thì lại vui vẻ với người mình yêu, dường như quên hẳn cô.Thì trong lòng cô đã nảy sinh một mối thù, cô muốn anh phải trả giá những gì mà anh và bố của anh đã gây ra với cô.
Chung Linh ôm lấy Giai Ý đi vào phòng của cô bé liền đặt trên giường.
“Giờ này khuya rồi…Mau đi ngủ cho Mami…”
Giai Ý mang nét mặt không vui,đứng trên giường nhún nhảy lên chiếc nệm với dáng vẻ hí hửng.
“Tại sao Mami tức giận,ai đã chọc giận Mami… Có phải là Daddy không…?”
“Giai Ý…Mami đã nói bao nhiêu lần không được nhắc đến người đó”.
Chung Linh là người chưa bao giờ muốn giấu giếm con gái điều gì, từ khi con bé hiểu chuyện cô đã nói bố của con bé chính là Tịch Duy An, thậm chí hình, cô cũng cho con gái xem.
Thật ra thì cô sợ khi con bé đi học sẽ bị người khác chọc là đứa không có bố, cô từng trải qua cảm giác đó, nên không muốn Giai Ý phải bị giống cô.
Giai Ý mang theo nụ cười ma lạnh, chọc ghẹo cô.
“Daddy là bố của con, tại sao con không được nhắc đến chứ… Đến bao giờ con mới được gặp Daddy đây”.
Câu nói của con gái, khiến Chung Linh liền nhảy ra một ý nghĩa có chút điên rồ.Nhưng chính Tịch Duy An tổn thương cô trước, bây giờ cô chỉ đáp trả lại anh thôi.
Mãi một lúc sau, Chung Linh ôm Giai Ý vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Vậy bây giờ chúng ta đi về gặp bố nhé…!”
“Thật à…?”Hai mắt Giai Ý tròn xoe nhìn cô.
Chung Linh gật đầu, nhưng lại đưa ngón tay út của mình ra,nhìn con gái đưa một lời giao kèo.
“Vậy cô bé nhỏ cũng phải trai đổi với tôi một chuyện”.
Giai Ý không hề suy nghĩ liền gật đầu ngay, liền đáp lại với cô.
“Thỏa thuận…”
Gặp một người mà cô bé đã từng ước mơ sẽ gặp một ngày không xa,đương nhiên sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Một lát sau, Chung Linh điện thoại cho một người, chỉ khẽ nói lên ba chữ với đầy sự quyết tâm.
“Tôi đồng ý…”
********
Cũng vào giờ này, nhưng ở tại đất nước Pháp lại là sáu giờ sáng.
Sự kiện diễn ra tin tức cũng làm nhiều người giựt mình.Nhưng có vẻ cũng khiến một người không quá ngạc nhiên.
“Daddy…Daddy … Con thấy tên của Daddy trên truyền hình…”
Lúc này tiếng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên đã làm kinh động đến những suy nghĩ của một người đàn ông mang dáng dóc cao lớn, vừa mới tắm ra chỉ quắn trên mình một chiếc khăn màu trắng, đường cong vạm vỡ xuất hiện dưới ánh nắng.
Ánh mắt sắc lạnh tựa hồ như một con sói hoang dã nhìn vào tin tức sáng nay.
Đôi môi khẽ bật cười.
“Muốn tôi quay về bằng cách này sao?”
Cái tên “ Tịch Duy An đã cầu hôn bạn gái” trên bản tin không khiến cho anh lo lắng nhiều, nhưng anh e sợ cô gái của anh sẽ đọc được những tin tức như thế này lại càng căm ghét anh thêm thôi.
“Daddy…!”
Tiếng nói của con trai đã làm thức tỉnh anh.
Người đàn ông giờ đây đã không còn dáng vẻ phong lưu như trước đây.Cả gương mặt anh dường như đã trầm đi khá nhiều,ánh mắt luôn có vẻ ưu buồn vì nhớ một ai đó.
Không những nhớ người con gái trong lòng, mà anh còn phải làm cha chăm sóc đứa con trai của mình.
Người này không ai khác chính là nhân vật chính mà bản tính nhắc đến… Tịch Duy An.
Tịch Duy An cúi đầu xuống, nhìn thằng bé mỉm cười.
“Tiểu Dịch Thần dạy rồi à?” Ánh mắt anh có sự nuông chiều với đứa con trai của mình.
Cậu bé tên là Tịch Dịch Thần, nét mặt và dáng đi như một bản sao của anh nhưng có điều cậu bé có phần nhút nhát, lại còn sức khỏe không được tốt luôn khiến anh phải lo lắng khi mỗi lần anh phải đi công tác xa.
Tiểu Dịch Thần gật đầu, nét mặt ngơ ngẩn ngước lên nhìn anh.
“Bố ơi…! Thẩm Tư Niệm là ai vậy…? Là mẹ của con phải không?”
Tịch Duy An cúi xuống ôm lấy cậu bé đứng lên, đi đến chiếc giường liền ngồi xuống,anh để con trai ngồi lên đùi mình.
“Không phải! Mẹ con là một người khác…”
“Vậy tại sao bố lại cầu hôn với người phụ nữ đó mà không phải là mẹ của con?”
Cậu bé khá nhỏ cũng chẳng hiểu được gì, nhưng do cậu bé có một người vú nuôi cũng lớn tuổi, nhưng vẫn chưa có chồng.Suốt ngày mơ mộng mình sẽ có một màn cầu hôn lãng mạn,Tiểu Dịch Thần cũng vì nghe nhiều nên cũng hiểu một chút về chuyện này.
Tịch Duy An nghiêm túc nhìn Tiểu Dịch Thần, khẽ nói.
“Đó là tin đồn giả,con không được xem đó là thật”
“Vậy bố sẽ không lấy người phụ nữ đó sao?” Tiểu Dịch Thần vui mừng.
Tịch Duy An xoa đầu con trai, cười khẽ.
“Bố có vợ rồi, luật pháp không cho bố cưới thêm người nào nữa đâu”.
Câu nói của anh làm cho Tiểu Dịch Thần không hiểu, cậu nghiên đầu suy nghĩ trong bộ dạng như ông cụ non.
Ngay lúc này Tịch Duy An mới biết mình đã lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài.
“Sắp tới chúng ta sẽ xa nơi này,con đừng buồn nhé! Chúng ta sẽ về nhà, một nơi rất chào đón con”
Tiểu Dịch Thần giật mình, dáng vẻ sợ hãi nhìn anh, giọng nghẹn ngào như muốn khóc.
“Bố…! Bố đừng bỏ lại con…Con sợ lắm…!”
Tịch Duy An đau lòng ôm lấy con trai,anh xót xa nhìn Tiểu Dịch Thần vừa sinh ra đã không có mẹ ở bên cạnh.Anh biết mình không phải là người cha tốt,anh không biết cách phải dạy dỗ đứa bé này như thế nào.Có lẽ không có mẹ,cho nên Tiểu Dịch Thần luôn thiếu sự an toàn.Nhưng anh sẽ cố gắng, lần này trở về,anh vừa muốn công khai Tiểu Dịch Thần với tất cả mọi người,cũng muốn xem biểu hiện bọn họ khi biết anh đã có con sẽ như thế nào.
“Ngoan…Bố sẽ không bỏ rơi con, chúng ta cần phải về nhà thôi tiểu bảo bối của bố”
Đây là đứa con trai mà anh yêu thương nhất, cậu bé cũng như sinh mạng của anh.Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra,anh phải bảo vệ đứa con trai của mình.