Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 37: Trở Về



Tập Đoàn Tịch Thị.

Khi cuộc họp vẫn còn đang diễn ra, thì tin tức được truyền vào nói rằng: Tổng Giám Đốc Tịch Duy An đã thật sự quay trở lại.

Tin tức đó khiến những người có mặt cùng với những lão già trong hội cổ đông vừa mừng vừa lo.

Chủ tịch Tịch Bách Nghiêm vui mừng liền ngay lập tức kết thúc cuộc họp.

Việc Tịch Duy An rời bỏ chiếc ghế Tổng Giám Đốc suốt bốn năm qua, bây giờ trở lại đã khiến một người dự bị như Tạ Thiên Duật có phần lo lắng.Từ khi Tịch Duy An bỏ đi, Tịch Bách Nghiêm liền trọng dụng một người như anh ta vào công ty, cũng chẳng kém Tịch Duy An,Tạ Thiên Duật cũng rất tài giỏi trong việc thiết kế trang sức.Anh ta từ lâu đã có chỗ đứng nhất định trong tập đoàn.Việc Tịch Duy An về đây cũng làm cho ban hội đồng quản trị cũng không thấy vui mừng, bởi vì bọn họ đang tiến cử Tạ Thiên Duật vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc đó, mặc dù anh không phải nhà họ Tịch, nhưng cũng có lý do để ngồi vào chiếc ghế đó thuận lợi dưới ánh mắt của nhà họ Tịch.

Tại sân bay nội thành, một cô gái với dáng vóc mảnh mai,mái tóc xoả dài,một phần nữa gương mặt được che bởi lớp mắt kính lớn,bước đi cùng với một cô gái bé nhỏ đang được bế trên tay.Cô đang đợi hành lý, lần này cô về đây có thể ở luôn cho nên hành lý khá nhiều.Mãi một lúc sau,cô mới nhìn thấy những chiếc vali của mình đang trên băng chuyền vận chuyển ra, cô nhẹ nhàng thả đứa bé trên tay xuống,khé cặn dặn.

“Giai Ý! Không được đi lung tung, ở đây chờ mami”

Chung Linh mang nét mặt nghiêm túc rồi bước đến lấy vali.

Giai Ý nghe vậy liền đưa tay nắm lấy tà váy lắc qua lắc lại,ánh mắt luôn tò mò với cảnh vật xung quanh.

Có vài người hành khách tò mò nhìn hai người, cũng bởi vì trên người của hai mẹ con đều mặc hai chiếc váy màu trắng giống nhau.Phụ nữ nhìn thấy có thể họ sẽ nghĩ rất đáng yêu, còn đàn ông thì ánh mắt của bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào thân hình của cô,ánh mắt luôn tỏ vẻ một niềm khát khao rất muốn chinh phục.

Cũng có người đã liên tưởng đến bé gái đi theo cô cùng lắm quan hệ chỉ là em gái chứ không nghĩ là con gái của cô.Bởi vì với nét mặt còn quá trẻ như thế này lại xinh đẹp của cô, họ không nghĩ cô đã có con sớm như vậy.

Lúc này có một người đàn ông có vẻ ngoài không mấy đàng hoàng bước đến gần Chung Linh, tỏ vẻ muốn giúp đỡ.

“Cô gái có cần tôi phụ không?” Vừa nói,anh ta liền tiến đến muốn đưa lấy chiếc vali giúp cô.

Chung Linh cười nhẹ, khẽ từ chối.

“Cảm ơn, tôi tự làm được”.

“Không để tôi giúp cô” Người đàn ông đó vẫn cương quyết muốn tiếp cận cô.

Giai Ý nhìn thấy vậy liền bước đến trước mặt người đàn ông đó,giơ hai tay ra chắn ngang, gương mặt tỏ vẻ khó chịu, hét lớn.

“Mẹ cháu đã nói không cần chú giúp rồi,chú đừng lại gần mẹ cháu như thế …Bố cháu đến đón sẽ không được vui đâu”.

Câu nói của Giai Ý khá lớn, đã kinh động vài người ở đây.Họ liền lập tức nhìn về phía ba người.

Nét mặt người đàn ông đó sượng ngắt, xấu hổ định quay đầu rời đi thì đúng lúc này đột nhiên có một âm thanh của một người đàn ông nào đó vang lên.

“Chung Linh…!”

Người đàn ông đó gọi tên cô nhanh chóng chạy nhanh lại trước mặt cô.

Chung Linh ngẩng mặt lên nhìn anh với dáng vẻ kính trọng.

“Chú… À không…Anh đến rồi sao?”

“Trên đường có chút kẹt xe, nên đã khiến hai mẹ con chờ lâu.” Anh khẽ cúi xuống, đưa tay chạm vào mũi Giai Ý, mỉm cười hỏi “ Giai Ý có mệt không?”

Nét mặt Giai Ý tỏ vẻ ranh ma, nhìn người đàn ông lúc nãy.Một giây sau, cô bé liền ôm chầm lấy anh, khẽ nói.

“Bố…! Tại sao bố lại đến trễ? Mẹ và con đã đợi bố rất lâu rồi, có người còn muốn cưa cẩm vợ của bố nữa đấy…”

Người đàn ông lúc nãy nghe xong cũng chẳng thể nào đứng ở đây làm kỳ đà của gia đình ba người.

Chung Linh giật thót bước đến bụm chặt miệng của Giai Ý, kéo con gái về phía mình.Ánh mắt nhìn anh tỏ vẻ khó xử.

“Đình Kiên…! Tôi…Con bé không phải ý đó…”



Người đến đón cô ngày hôm nay chính là Tịch Đình Kiên, có lẽ chỉ có mình anh là người duy nhất trong nhà họ Tịch là biết cô quay trở về đây.

Tịch Đình Kiên nhìn cô,trong lòng có biết bao những điều muốn nói.Trái tim cũng vì vậy mà không ngừng đập rung động khi đứng trước mặt cô.

Một giây sau anh cả ôm lẫn mẹ và con vào lòng, cất tiếng nói.

“Quên hết quá khứ đi… Giờ đây em chính là bạn gái của anh, không một ai có thể ức hiếp em và con.Chẳng phải em về đây là vì anh sao?”

Dứt lời,anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán của cô.

Nhưng trái tim Chung Linh giờ đây đã hoàn toàn nguội lạnh.Từ sau khi tiếp xúc với Tịch Duy An, trái tim cô đã không thể nào chứa ai nổi ngoài anh.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu Tịch Duy An, sẽ quyến luyến anh như vậy.Nhưng rồi vào cái đêm hôm đó, cô thật sự rất muốn ở bên cạnh, muốn được làm người phụ nữ duy nhất của anh.Mới đầu khi cô rời khỏi anh, cô cứ nghĩ có lẽ đó chỉ là tình cảm nhất thời.Vì khi tiếp xúc với nhau,anh đã khiến trái tim cô phải yêu anh.Vậy mà sau đó, đêm nào cô cũng nhớ anh rất nhiều.Nhớ anh đến nỗi khó chịu…

Cô cũng từng thử hẹn hò với vài người, nhưng thật tình nó khiến cô chán nản chỉ mới buổi gặp mặt đầu tiên.Trong đầu cô luôn xuất hiện vẻ mặt hóng hách của anh tại suối nước nóng năm đó.Anh chọc ghẹo cô,vui đùa với cô.Nhưng cũng làm cho cô cảm thấy vui vẻ mỗi khi được nhìn thấy anh, để rồi cô cũng vì anh là ân nhân mà đồng ý làm kết hôn giả với anh.

Còn về Tịch Đình Kiên,anh ta có khuôn mặt khá giống anh, nhưng cô có thể phân biệt được hai người.Trong ánh mắt của anh ta luôn khiến cô không an toàn, dường như anh ta có những suy nghĩ mà cô không thể nắm bắt được.

******

Tịch Đình Kiên đưa Chung Linh đến một căn hộ mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.Một căn nhà khá rộng rãi,so với ở Hoa Kỳ thì căn nhà này tương đối lớn hơn khá nhiều.

“Em thích căn nhà này không?” Tịch Đình Kiên nhìn Chung Linh đang quan sát căn nhà liền hỏi.

Nét mặt Chung Linh hoàn toàn không quan tâm nhiều, cô chỉ nhìn một chút sau đó lại đến chiếc ghế sofa mệt mỏi ngồi xuống.Ngược lại Giai Ý khá tò mò, cô bé không ngừng mở từng phòng ra xem.

Dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nét mặt Chung Linh liền tỏ ra sự trầm tư suy nghĩ.Dường như trong lòng cô đang nghĩ đến một người.

Tịch Đình Kiên hiểu được thái độ này của cô.

Anh sải bước chân đến phòng bếp, rót cho cô một ly nước rồi đưa cho cô.

Chung Linh rất nhanh đón lấy,ánh mắt như muốn hỏi anh điều gì?

Tịch Đình Kiên cười khẽ,anh hiểu cô.

Anh chợt lên tiếng.

“Duy An đang rất hạnh phúc, vài ngày nữa nhà họ Tịch sẽ có một buổi họp mặt của hai gia đình”.

Cả người Chung Linh chợt run lên, có lẽ ngày hôm đó hai nhà gặp mặt chính là chọn ra ngày lành tháng tốt.

Chẳng lẽ cô về đây để chứng kiến họ hạnh phúc bên nhau sao?

Chưa dừng lại, Tịch Đình Kiên bất ngờ thông báo với cô về một chuyện mà cô chưa từng được nghe đến.

“Mẫn Nhi chắc cũng bằng tuổi với con gái của em đấy…!”

Chung Linh ngẩng mặt lên, không hiểu câu nói của anh.

Mẫn Nhi… Là ai chứ?

Giọng nói Tịch Đình Kiên khẽ trầm xuống, hít sâu một hơi,rồi anh nhìn thẳng cô từ từ nói.

“Tịch Mẫn Nhi…Còn gái của Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm, năm nay đã được ba tuổi”.

“Cái gì…?”

Chung Linh sững sốt



Nét mặt hoàn toàn giật mình kinh hãi, cô không hề biết hai người họ đã có con với nhau.Tại sao đến bây giờ cô mới biết?

Cả hai đã có con từ khi nào chứ? Tại sao một đứa bé như vậy, cô không hề thấy truyền thông nào nhắc đến.

Rốt cuộc suốt bốn năm nay, Tịch Duy An có thật đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô không?

Vậy là chuyện hai người họ kết hôn sắp tới,cho dù cô có ngăn cản thì chính cô chỉ là người thua cuộc mà thôi.

Giai Ý… Cô cứ tưởng có một mình cô là có con với anh, cô còn nghĩ biết đâu Giai Ý chính là điểm yếu sẽ giúp cô trả thù nhà họ Tịch.Xem ra bây giờ việc cô quay trở lại đây hoàn toàn là sai lầm.

Tịch Đình Kiên bật cười,anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Chung Linh có chút e ngại, liền nhích người ra.Cô bực bội nói.

“Tại sao anh không nói chuyện này ra từ đầu…”

“Nếu anh nói ra,em có đồng ý quay về không?”

Chung Linh tức giận quay ngoắt đi.

“Anh cũng như anh ta lại lừa dối tôi”.

Tịch Đình Kiên mỉm cười,anh khẽ vươn tay ra ôm cô vào lòng.Chung Linh hoảng hốt vội vùng vẫy, nhưng bị dáng vẻ của anh làm cho bất động.

Bàn tay Tịch Đình Kiên giam giữ cô lại,anh cúi đầu xuống,bờ môi mơn chớn gương mặt của cô.

“Quên Tịch Duy An đi…Anh sẽ làm chồng của em, sẽ làm cha của con em”.

“Đình Kiên…! Chúng ta không thể nào đâu…”

Hơn một năm trước,cô không biết làm cách nào mà Tịch Đình Kiên tìm ra chỗ ở của cô bên Hoa Kỳ.Anh ta luôn quan tâm cô, biết cô có con với Tịch Duy An.Nhưng anh ta không hề nói với nhà họ Tịch.Sau một thời gian tiếp xúc, Tịch Đình Kiên ngỏ lời có tình cảm với cô từ rất lâu, nhưng cô luôn một mực từ chối.Đến bây giờ, cô quay trở về đây cũng chưa hề gật đầu làm bạn gái của anh.

Tịch Đình Kiên biết cô muốn trả thù nhà họ Tịch,anh đồng ý giúp cô.Anh đưa ra kế hoạch, nói rằng nếu cô muốn quay trở lại thì phải làm vợ sắp cưới của anh và có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Tịch mà không hề sợ bất kỳ một ai.

Cô cũng lo lắng rất nhiều, sợ rằng làm giả sau này lại thành thật giống như cô và Tịch Duy An trước đó, kết hôn giả nhưng lại phát sinh quan hệ với nhau.Cô cũng sợ một ngày nào đó, cô lầm tưởng anh là Tịch Duy An rồi lại làm chuyện sai lầm một lần nữa… Bởi vì so với Tịch Duy An, thì Tịch Đình Kiên có thể là bản sao của anh ấy.

Cô không muốn Tịch Đình Kiên nghĩ mình là vật thay thế, người đàn ông này cũng tốt với cô, nhưng cô không muốn phải tiếp tục mối quan hệ với người nhà họ Tịch.

Cô quay về đây chỉ muốn trả lại những gì mà Tịch Bách Nghiêm đối xử với cô, ngoài ra cô không muốn phải tổn thương một ai.

Đôi mày Tịch Đình Kiên nhíu lại, tỏ vẻ không vui.

“Tại sao không thể…Anh yêu em thật lòng”.

“Nhưng tuổi tác chúng ta…”Thật ra Chung Linh chỉ đang tìm đại lý do nào đó để né tránh anh, chứ đối với cô tình yêu không hề phân biệt tuổi tác.

Tịch Đình Kiên kéo cô ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô nghiến răng nói.

“Anh làm sao? Anh bằng tuổi với Duy An,em yêu nó được, tại sao anh không thể”.

Chung Linh vùng vẫy, cô bực bội xô anh ra liền đứng lên.

“Em hơi mệt,anh đi về đi…Khi nào anh bình tĩnh thì chúng ta nói chuyện lại”.

Nói rồi, cô mặc kệ anh liền quay đầu đi vào trong.

Tịch Đình Kiên dõi theo bóng lưng của cô, một nụ cười thấp thoáng sâu trong sự đen tối bỗng chốc hiện lên.

Chung Linh đã về, mọi chuyện sắp tới càng hấp dẫn hơn nữa