Cuối cùng Tịch Duy An cũng đã thuyết phục Chung Linh trở thành người phụ nữ của mình.Cứ nghĩ cô sẽ đưa ra điều kiện,đòi hỏi ảnh phải đáp ứng tất cả tiền bạc, vật chất.Ai ngờ cô chỉ yêu cầu anh, không được gây khó dễ với mẹ của cô.Anh biết là cô,bề ngoài tuy nói không muốn nhận lại người mẹ này.Nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bà ấy.
Đến giờ tan làm, Chung Linh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị ra về.Thì chiếc điện thoại di động của cô bất chợt “tinh” lên một tiếng.
Cô đưa mắt nhìn vào màn hình, một dòng tin nhắn liền xuất hiện.
“Xuống bãi giữ xe,mau lên”.
Chỉ có vài dòng chữ, nhưng đã khiến cơn giận trong lòng cô từ sáng đến giờ vẫn chưa hạ hỏa,lại một lần nữa tiếp tục bùng lên.
Chung Linh bước xuống hầm để xe, cô không cần quan sát đã tiến về chiếc xe màu đen.Vừa mở cửa, cô đã phẫn nộ lên tiếng.
“Đừng có quá đáng chứ Tịch Duy An…Anh xem tôi là gì, mà gọi tới là tôi phải tới…”
Sắc mặt Tịch Duy An tỏ ra khoái chí khi chọc giận được cô.Anh cũng không biết từ bao giờ anh lại có thói quen rất thích trêu chọc cô gái này như thế.Cứ mỗi lần nghe thấy giọng nói bực bội của cô, thì trong lòng anh đều ngập tràn rất nhiều niềm vui.
Nhìn thấy anh cười,Chung Linh càng tức điên lên.Cô ngồi vào trong xe, không nhịn được liền mỉa mai.
“Đến giờ tan làm thì anh nên về nhà với vợ của mình, tốt hơn là đi chọc ghẹo thím của anh”.
Nghe xong, Tịch Duy An phá lên cười lớn.
“Thím sao?”
Anh đưa tay định thắt dây an toàn cho cô.Vậy mà Chung Linh nhất thời theo phản xạ liền đẩy anh ra.
“Này…Đừng có lợi dụng chứ!”
“Ngồi yên…” Tịch Duy An nhíu mày, cất tiếng ra lệnh.
Một giây sau,anh thắt dây an toàn cho cô xong, liền giữ nguyên tại vị trí đó.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, rồi hỏi.
“Sau này nếu như em thật sự trở thành thím của tôi…Em có chán ghét tôi không?”
"Chán ghét sao?"Nghe câu nói của anh xong,Chung Linh nhanh chóng bật cười.
Nụ cười cô lúc này như pha trộn giữa thiên thần và ác quỷ.Làm anh nhất thời cũng đắm chìm sự quyến rũ ấy.
Chung Linh bất chợt đưa hai tay lên, một tay ôm lấy anh,tay còn lại vuốt nhẹ nét mặt cương nghị đang chứa rất nhiều suy nghĩ trong đầu của anh.
Cô khẽ rướn người thì thầm vào tai của anh một câu.
“Tôi làm sao có thể chán ghét anh được.Làm bậc tiền bối như tôi, phải làm gương cho anh chứ…!”
Tịch Duy An bất giác nhắm chặt mắt lại.Mùi hương trên người cô gái này không phải đơn giản như những nước hoa bình thường.Nó luôn làm cho anh cảm thấy rất dễ chịu,dường như anh còn muốn nó được lưu trên người anh lâu hơn.
Khi Chung Linh còn định đẩy anh ra, thì cô cảm nhận được hơi thở của anh có cái gì đó rất khác lạ.
Cô ngẩng mặt lên, Chung Linh hoàn toàn giật mình.
Người đàn ông này bị gì thế,sao trông sắc mặt anh lại nhợt nhạt đến vậy
“Duy An! Anh sao vậy?” Cô đưa tay áp mặt anh,dáng vẻ đầy căng thẳng.
Vậy mà Tịch Duy An lại hất mạnh tay cô ra.Sau đó anh từ từ hạ yên ghế của cô xuống.
Chung Linh thất kinh.
“Anh làm gì vậy? Đây vẫn còn là ở công ty đó…” Anh bị điên rồi đúng không? Muốn làm chuyện đó ở đây sao?
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy hai tay cô giam giữ trên đầu.Anh cúi đầu, cả gương mặt úp vào cổ cô.Một giây sau,anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Chung Linh còn cứ tưởng anh bị điên, định giở trò với cô ngay tại đây.Thế mà anh chỉ ôm lấy cô và chỉ nói ra một câu.
“Từ nhỏ tôi có mắc một chứng bệnh rất kì lạ.Nếu như tôi ngửi được mùi hương kì lạ, không thích hợp thì sẽ bị kích ứng rất nặng, rất có thể sẽ khiến tôi khó thở…Nhưng kì lạ, ở em thì cũng đang có một mùi hương khá lạ so với tôi.Vậy mà nó khiến tôi không khó thở, mà cảm thấy còn dễ chịu rất nhiều.”
Nghe anh nói xong,Chung Linh cũng đã hiểu được một chút.Cô là người chuyên nghiên cứu mùi hương và cũng từng gặp trường hợp như anh.
Bệnh của anh nói ra cũng không phải là bệnh, chỉ là do thể chất của anh bẫm sinh đã dị ứng với những loại mùi hương có phần được chiết xuất từ các loại hoa độc được.Triệu chứng anh mắc phải sẽ không bao giờ được chữa khỏi,vấn đề anh chỉ cần tránh xa những mùi hương đó là được.
Còn mùi hương trên người của cô, không phải là nước hoa bình thường.Đó là chỉ thuốc mà cô tự làm ra để tạo ra một mùi hương đặc trưng của riêng mình mà thôi, với lại cô hay bị chứng đau đầu từ khi sinh Giai Ý, nên thuốc này cũng giúp ít được cho cô một phần nào.
Cảm thấy cô không phản ứng về bệnh tình của mình, Tịch Duy An hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em không tò mò căn bệnh của tôi sao?”
Chung Linh nhìn thẳng vào mắt anh, cười khẩy đáp.
"Có gì đâu phải tò mò.Anh quên tôi cũng là một nhà điều chế hương.Bệnh anh mắc phải, tôi cũng từng nghe qua rồi!’
“Vậy sao?” Nét mặt Tịch Duy An tỏ vẻ hụt hẫng.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu,cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên thì lúc này hai người mới ý thức được ở đây vẫn còn ở công ty.
Tịch Duy An không suy nghĩ liền nắm lấy túi xách của cô,tự ý lấy chiếc điện thoại ra.Nhìn vào người gọi đến cho cô, gương mặt anh liền tối sầm lại.
Chung Linh giựt lấy điện thoại mà quên mất phải đẩy anh ra, không kịp nhìn là ai đã vội vàng bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng bên kia vang lên rất lớn.
“Đang ở đâu, về nhà chưa? Tại sao em không gọi điện thoại cho tôi mà để tôi phải xuống nước gọi cho em.Dịch Chung Linh! Em đừng có làm thái độ đó với tôi”.
Âm thanh gần như thế Tịch Duy An đương nhiên nghe rất rõ.
Sau đó anh nghe cô lên tiếng.
“Đang ở bên ngoài… Đình Kiên! Khi nào em về nhà sẽ gọi điện thoại lại”
Cô còn chưa kịp cúp máy, Tịch Đình Kiên đã cất lên lời hâm doạ.
“Dịch Chung Linh! Em khôn hồn ngoan ngoãn làm vợ của anh… Nếu không anh sẽ nói với nhà họ Tịch thân phận của Giai Ý, đến lúc đó để xem em có bị mất đứa con của mình không?”
Chung Linh nghe xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Tịch Duy An.Cô biết anh cũng đã nghe thấy hết.Có lẽ trong lòng anh đang cười nhạo vì sự ngu ngốc của cô đúng không?
Cứ tưởng về đây cô sẽ phá được anh, nhưng không ngờ lại bị hai tên đàn ông này uy hiếp hết lần này đến lần khác.
Tịch Duy An nhìn chằm chằm vào ánh mắt tỏ ra sự bất lực của cô.Một giây sau,anh nâng gương mặt cô lên, rướn người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại ấy.Lần này không cuồng dã,anh chỉ muốn cô có thể yên tâm ở bên cạnh anh vào giây phút này.
Anh đưa tay cướp lấy điện thoại của cô, chủ động cúp ngay cuộc gọi.Anh không ngờ Tịch Đình Kiên cũng hâm doạ cô.
Có thể anh chưa hiểu nhiều về cô.Nhưng dáng vẻ của cô vào lúc này đây, đã khiến trái tim anh chua xót vô cùng.Trên thế giới này, cô chỉ còn một mình Giai Ý là người thân duy nhất, vậy mà cả anh và Tịch Đình Kiên đều lấy ra hâm dọa.
Có phải từ đầu,anh đã hiểu lầm cô gái này rồi không?
Anh thì có thể,nhưng cái tên khốn đó thì suốt cuộc đời cũng không có tư cách để nói những lời đó với cô.
Muốn kết hôn với người con gái của anh sao… Được thôi…!
******
Tịch Duy An đưa Chung Linh về nhà, nhưng cho đến khi tới nơi.Cô không hiểu vì sao anh lại lái xe chạy thẳng vào hầm gửi xe của toà chung cư,nơi cô sinh sống.
Sau đó, cô nhìn thấy anh bước xuống vòng qua mở cửa xe cho cô,lãnh đạm nói một câu.
“Đến nhà rồi,em không muốn xuống sao?”
Đầu Chung Linh vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang diễn ra.Cô chưa từng nói cho anh nghe về chỗ ở của mình, nhưng tại sao anh lại biết chỗ này, lại còn lái xe vào đây?
Thật ra người đàn ông này đang muốn gì chứ?
Đừng nói với cô, là anh đang muốn lên nhà của cô có phải không?
Thời gian trôi qua,Chung Linh vừa đi vừa nghía đầu ra đằng sau.Xem anh có đi theo cô không?
Kỳ lạ cái tên này vẫn đi theo, còn lại vừa đi vừa bấm điện thoại nữa chứ?
Thật là tức chết đi được.
Nhân cơ hội anh không để mắt đến cô.Chung Linh ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy, rồi bấm vào tầng lầu mình đang ở.
Khi cửa đóng lại,Chung Linh không nhịn được bật cười nghiên cười ngả trong thang máy vì đã cắt được cái đuôi.
Ánh mắt Tịch Duy An từ nãy giờ vẫn dõi theo bóng dáng của cô.Nhìn cô vẫn còn chút gì đó nghịch ngợm như thế, thật sự trong lòng anh vào lúc này không có gì diễn tả ngoài hai chữ " Vui mừng" Anh mong cô sẽ luôn giữ được tính cách này.Đây cũng là ưu điểm của cô đã thu hút ánh vào năm đó.
Khi cánh cửa chiếc thang máy mở ra.Chung Linh bất ngờ nghe thấy tiếng nói của Giai Ý đang nói chuyện với ai đó.
“Tặng cho cháu thật sao ạ?”
Nghe qua, cô có thể cảm nhận được sự mừng rỡ từng trong câu nói của con gái.Hình như có ai đang tặng quà cho con bé.
Rồi cô lại nghe âm thanh của người đó đáp lại.
“Tất nhiên là món quà này tặng cho công chúa Giai Ý rồi.Con gái có thích không?”
“Vâng ạ! Thật thích quá đi!”
Chung Linh sững sờ.
Giọng nói này…Một giây sau, cô sải bước đi ra, giật mình lên tiếng.
“Tịch Duy An…!”
Chuyện quái quỷ đang xảy ra, rõ ràng cô vào thang máy trước anh,nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây, còn biết chính xác căn hộ mà cô đang ở?
Chung Linh vội bước đến, liền kéo Giai Ý về phía mình.Ánh mắt phẫn nộ nhìn anh.
“Anh muốn gì chứ? Tại sao lại tiếp cận con gái của tôi”
Nghe xong, Tịch Duy An khẽ cong môi cười lạnh.
“Con của em… Một mình em có thể sinh ra sao?”
“Anh…” Câu nói của anh khiến Chung Linh cứng họng vài giây.
Ánh mắt Tịch Duy An dời xuống nhìn Giai Ý, anh khẽ thở dài.
“Giai Ý quá là thiệt thòi rồi, từ bây giờ con bé muốn thứ gì,em cũng phải nói cho tôi biết.Tôi không muốn con gái của Tịch Duy An này ra bên ngoài lại phải thua kém với bất kỳ một ai”.
Chung Linh vội bịt tai Giai Ý lại,ánh mắt phún trào lửa giận nhìn Tịch Duy An.
“Anh đừng có ăn nói lung tung trước mặt con gái của tôi.Nhà anh cũng đã biết,con gái của tôi anh cũng đã gặp.Xin mời anh về cho, tôi không rảnh để tiếp đón anh”.
Tịch Duy An bật cười.
“Nhà sao…?”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đối diện bất chợt mở ra.Cái đầu tinh nghịch của Tiểu Dịch Thần ló ra như đang chơi trốn tìm.
Vừa nhìn thấy Chung Linh, nét mặt vui mừng Tiểu Dịch Thần liền hiện lên.
“Chị ơi!”
Chung Linh giật mình,ánh mắt vô thức nhìn sang căn hộ đối diện.
Không lẽ nào là…
“Mẹ ơi! Nhà của Dịch Thần sát bên cạnh nhà chúng ta luôn đó mẹ”.Giai Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, nói khẽ.