Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 57: Bé Gái Năm Xưa



Tình hình như vậy, Tịch Duy An mặc kệ nét mặt đa nghi của Chung Linh.Anh nhanh trí cùng với Tiểu Dịch Thần ngang nhiên đi vào nhà cô như thể anh chính là chủ nhân của ngôi nhà này.

Vừa vào nhà, Tịch Duy An liền di chuyển đến bàn ăn cơm, nhìn một lướt vài món trên bàn, khẽ bĩu môi.

"Tại sao cho Giai Ý ăn những món ăn đầy dầu mỡ như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe của con bé đâu ".

Nghe vậy,Chung Linh khẽ nhếch môi hừ một tiếng, liền bước tới.

“Đó là con gái của tôi, tôi muốn cho con bé ăn gì là quyền của tôi.” Nói được đây cô bất chợt dừng lại,suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói thêm.

“Với lại đây là món ăn cho tôi ăn, chứ không phải cho Giai Ý”.

Cô không muốn trong đầu anh sẽ suy nghĩ cô là một người mẹ không tốt.Và lúc đó, không chừng anh còn có thể lấy lý do này ra để cướp Giai Ý từ tay của cô.

Giai Ý mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng cô bé hiểu được người lớn đang nói gì với nhau.Thấy mẹ khó xử, cô bé nhanh chóng liền bước tới, nhìn anh cười hì hì

“Mẹ luôn cho con ăn rất khoa học.Mẹ chăm con rất kỹ, mẹ không cho con ăn đồ ngọt… Bởi vì sẽ rất xấu, nếu như ăn những món ăn đó”.

Tịch Duy An nghe vậy, nhịn không được liền bật cười.

Anh cúi đầu thấp xuống nhìn Giai Ý, khẽ hỏi.

“Vậy là Giai Ý chưa từng được ăn kẹo khủng lồ sao?”

Giai Ý tròn mắt lên kinh ngạc.

“Có loại kẹo khủng lồ sao ạ?”

“Có đó Tiểu Ý Ý” Tiểu Dịch Thần bước đến liền không ngừng khoa chân múa tay diễn tả cây kẹo với Giai Ý “Nó to lắm, lần nào bố đi công tác về cũng mua cho anh hết.”

Nghe xong,Giai Ý liền níu lấy áo của Chung Linh.

“Mẹ ơi! Con cũng muốn được ăn kẹo khủng lồ… Mẹ mua cho con đi”.

“Giai Ý!” Chung Linh thật sự muốn tống cổ hai cha con này ra đường vào lúc này thật chứ.Nghĩ làm sao lại nói những chuyện này với con gái của cô.

"Con là một đứa trẻ thật đáng thương"Giai Ý đưa vẻ mặt đáng thương nhìn anh và cô, chỉ lẩm một câu nhưng lại đánh thẳng vào tâm lý vào Tịch Duy An.

Nhìn bộ dạng của Giai Ý, tất nhiên trong lòng Tịch Duy An liền hiện lên sự đau lòng,anh phải bù đắp thật nhiều tình thương với cô gái gái bé bỏng này.

Anh chua xót bước đến ôm lấy Giai Ý.

“Vậy thì từ bây giờ, Dịch Thần có cái gì thì Giai Ý cũng sẽ có cái đó.Mọi thứ …”

“Này… Tịch Duy An!”

Khi Tịch Duy An còn chưa nói hết câu, Chung Linh đã nhanh chóng bước đến kéo anh đi về phòng của mình.

Đóng cửa lại,Chung Linh chưng dáng vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh đang làm gì vậy? Tôi đã căn dặn anh không được nói lung tung trước mặt con bé rồi! Hai cha con anh, lập tức mau rời khỏi nhà của tôi ngay…mau lên”.

Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,đợi khi cho cô nói hết, thì anh chỉ bật lên nụ cười thật nhẹ nhàng.Sau đó ngay lập tức, bước đến dồn cô vào chân tường,không nói một lời nào liền cúi đầu xuống chiếm hữu đôi môi cô.

Chung Linh vùng vẫy cực mạnh, nhưng càng khiến cho tên đàn ông này cưỡng ép cô hơn.

Hai tay anh ngông cuồng giữ chặt cô,bờ vai mạnh mẽ đang gần như ép cô chặt vào tường.Nụ hôn càng lúc càng thể hiện sự điên cuồng, chiếm hữu rõ rệt.

Chung Linh mở to mắt nhìn anh, cô không hiểu thái độ anh vào lúc này có ý nghĩa gì… Tại sao anh lại tức giận, có phải anh là giận dữ với cô vì đã chăm sóc con gái anh tệ đúng không?

Vài giây sau, Tịch Duy An ôm chầm cô đi đến chiếc giường, rồi cả hai ngã mạnh xuống.Anh ở trên cô, hành động càng quấy khiến cô mất bình tĩnh liền xô anh ra.

"Tịch Duy An…! Anh có thôi đi không?"Cô nhìn anh, giọng nghẹn ngào chỉ tay vào mình “Anh xem tôi là gì? Tôi không phải là vợ, cũng không phải là bạn gái của anh.Tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh, cũng chỉ có một điều duy nhất… Là tôi muốn cho Giai Ý được gần gũi với bố của mình, chứ không phải để cho anh chiếm lấy thân thể của tôi”.

Lời nói vừa dứt,Chung Linh ngồi dậy, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh cảm xúc của mình.Cô không muốn để anh thấy sự yếu đuối của mình vào lúc này.

Tịch Duy An im lặng, ánh mắt tựa như một làn khói trắng có thể nhìn thấy tâm tư của người con gái ấy.Đôi bờ vai của cô quá gầy gò,anh không thể tưởng tượng nổi trong bốn năm qua,bóng dáng bất lực này đã khiến anh nung nấu nỗi nhớ đến chừng nào.

Cho đến tận giây phút này,anh chưa từng nghĩ sẽ tổn thương người con gái này.Cô là mẹ của con gái anh, cũng là người mà trước đây anh chưa thể nào trao tình cảm cho cô… Nhưng bây giờ, có lẽ đây chính là thời điểm mà anh có thể xác định được tương lai của hai người.

Tịch Duy An từ đằng sau vươn hai tay ra ôm chầm lấy cô, cả gương mặt áp chặt vào gáy cô, hít một hơi thật sâu.

“Cảm ơn em… Cảm ơn vì em đã cho tôi gặp con gái”.

Cả người Chung Linh bất chợt run lên.Cô thừa nhận,khi đứng trước người đàn ông này, cô đã hoàn toàn không giữ được cảm xúc của chính mình.Từ lâu cô biết tình cảm của mình và hiểu được trái tim cô thuộc về ai.

Gương mặt Tịch Duy An gần trở nên say mê với cái ôm đầy tình cảm của anh đang dành cho người con gái này.Anh không thể cưỡng lại được mỗi khi anh được gần cô.

Chung Linh nghiên đầu ra sau nhìn anh, khẽ cất tiếng hỏi.

"Anh có nhiều con như thế, còn cần con tôi sao…? Mẫn Nhi là con của Thẩm Tư Niệm, Vậy còn Tiểu Dịch Thần, là con của ai…

Nghe xong, Tịch Duy An cười khẽ.Anh hôn nhẹ chớp mũi cô.

“Em cứ vòng vo như thế chỉ là muốn tôi nói mẹ của Dịch Thần là ai có đúng không?”

Chung Linh không biết phải nên phản ứng như thế nào nữa…?

Quả thật từ khi gặp Tiểu Dịch Thần, cô luôn canh cánh trong lòng.Rốt cuộc thằng bé này là con của ai, tại sao lại có thể cùng lúc bằng tuổi với Mẫn Nhi và cả Giai Ý?

Cô cũng không tin trước đó anh có mối quan hệ với người phụ nữ khác trong khi lúc đó cô vẫn là vợ của anh.Cô hiểu bản tính của anh.Nếu như có chuyện đó,anh cũng sẽ dẫn về nhà công khai trước mặt cô cũng giống như anh đã từng làm với Thẩm Tư Niệm.

Chuyện này chắc chắn có điều gì đó rất kỳ lạ…?

Khi Chung Linh đang còn nghĩ ngợi trong đầu những nghi vấn thì bên tai cô đã nghe thấy giọng cười đầy phong lưu của anh.

Lúc này Tịch Duy An nhìn vào cô, cất giọng trả lời.

“Đó là con của một người con gái rất xinh đẹp.Khi cô ấy mang thai chỉ mới mười chín tuổi cũng giống như em vậy đó.Tôi thích cô ấy nhiều lắm, nhưng…”

Tịch Duy An còn chưa nói hết, thì anh đã thấy cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng này có chút khác lạ.Nhìn lại,anh đã thấy Chung Linh nhìn bằng ánh mắt dâng trào ngọn lửa đầy ám khí.

Một giây sau đó,Chung Linh ngay lập tức đứng dậy.Nhưng Tịch Duy An kịp thời kéo cô lại, khiến cô bất lực ngã vào anh trong bộ dạng hầm hầm.

"Em sao vậy…? " Anh nhìn cô hỏi.

“Không có gì hết… Buông tôi ra” Chung Linh vùng vẫy.

Cô thật sự muốn quay trở về thời gian lúc nãy.Cô sẽ không hỏi anh với câu hỏi ngớ ngẩn đó.

Từ ban đầu anh chẳng phải đã thổ lộ yêu quý đứa con trai của mình lắm sao.Tất nhiên anh cũng phải yêu mẹ của thằng bé đến cỡ nào rồi.

Tịch Duy An! Anh đi chết đi…

Cô căm ghét anh, người đàn ông lại một lần nữa tổn thương trái tim đau đớn của cô.

Tịch Duy An không những không buông cô ra, mà thậm chí siết chặt cô hơn.

“Đừng nói với tôi, là em đang ghen với mẹ Tiểu Dịch Thần…”

“Ai nói chứ!” Chung Linh chột dạ,ánh mắt xoay chuyển nhìn sang chỗ khác, cố ý nói khích anh " Tôi cũng sắp trở thành thím của anh, mắc gì tôi phải đi ghen với người phụ nữ của cháu chồng mình chứ!"

Tịch Duy An nở nụ cười xấu xa, cúi đầu xuống nhìn cô.

“Vậy để đích thân thằng cháu chồng này vào động phòng với thím trước được không?”

“Anh…” Chung Linh tức đến nỗi run bần bật.

Ánh mắt Tịch Duy An dần di chuyển xuống nhìn vào chiếc eo nhỏ nhắn, không một chút mỡ thừa.Anh đưa tay chạm vào, rồi khẽ hỏi.

“Chẳng lẽ em mang thai Giai Ý, không cảm nhận được gì sao?”

“Cảm nhận gì chứ?” Chung Linh giận quá nên chẳng muốn nghe anh nói thêm lời nào nữa.

Cô hất mạnh tay anh ra, ngồi dậy đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ.

Rồi cô quay lại nhìn anh, liền ra lệnh.

“Anh ra ngoài xem hai đứa nhỏ, tôi đi tắm rồi ra ngay”.

Tịch Duy An ngớ người ra vài giây,cho đến định hình lại thì đã thấy cô bước vào trong phòng tắm.

Ngay sau đó,anh liền bật lên nụ cười bất đắc dĩ.Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, khẽ cất lên một câu.

“Em không cảm nhận được là mình sinh hai chứ không phải một sao… Vợ yêu của anh”.

******

Sáng thứ bảy như thường lệ,Thẩm Tư Niệm luôn đưa con gái về nhà của mình chơi.

Hôm nay vừa vào nhà, cô mới được biết thì ra hôm nay bố mẹ đã lên chùa cầu an.Cho nên cô đã đưa Mẫn Nhi cho người vú em giữ,sau đó cô lên phòng để tìm kiếm một chút giấy tờ.

Ngay tại thư phòng,nơi chứa đựng rất nhiều giấy tờ.Thẩm Tư Niệm ở trong đó được khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được những giấy tờ mình cần đến.

Khi cô vừa dọn dẹp xong các giấy tờ quan trọng định để vào trong két sắt thì vào đúng lúc này ở trong một góc nhỏ của két sắt, cô nhìn thấy một vật gì đó,hình như là một tấm ảnh đang được kẹp vào một cuốn sách cũ, đang được ló ra hơn phân nửa.

Cô tò mò nhanh chóng lấy ra xem thử.

Cô có chút ngạc nhiên khi nhìn vào tấm ảnh.

Đây là một bức ảnh, mà nhân vật trong đó là một đứa trẻ có dung mạo khá đáng yêu với hai chiếc má tròn bầu bĩnh, cùng với ánh mắt sáng ngời.

Dù sao cô đã làm mẹ,cho nên cô có thể đoán được bé gái trong tấm ảnh này tầm khoảng hơn hai tuổi.

Nhưng đây là ai? Tại sao lại kẹp trong cuốn sách quý của mẹ cô chứ?

“Chị đang làm gì đó?”

Vào lúc này,giọng nói của Thẩm Tuấn bất ngờ vang lên khi đi ngang qua thư phòng. Câu nói của anh khiến Thẩm Tư Niệm giật mình liền làm rơi tấm ảnh xuống đất.

Đang định cúi xuống nhặt lên, thì em trai cô đã nhanh hơn một bước.

Thẩm Tuấn đưa mắt nhìn vào tấm hình, gương mặt anh bỗng dưng trở nên kinh ngạc.

“Đây là…”

"Em nhận ra con bé này sao?"Thẩm Tư Niệm nhìn anh, chợt hỏi.

Thẩm Tuấn khẽ gật đầu,trong đầu mơ hồ nhớ lại chuyện lúc nhỏ.

“Em nhớ mẹ từng bế đứa bé này về nhà chúng ta ở một thời gian”.

Anh nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nói.

“Chị có nhớ lúc nhỏ.Khi đó bố đi công tác tận đến nửa năm,mẹ từng đưa đứa trẻ này về sống trong nhà chúng ta cũng gần thời gian đó.Cho đến khi bố về, thì đứa trẻ này lại rời khỏi nhà”.

“Là nó sao?” Thẩm Tư Niệm nói trong dáng vẻ chán ghét.

Thẩm Tuấn ngạc nhiên.

“Chị nhớ con bé này sao?”

“Em nói ra, bây giờ chị cũng hình dung được khung cảnh năm xưa” Thẩm Tư Niệm nhếch mép cười khẩy " Không những vậy,khi đó chị còn nhớ mình đã từng cắn vào cổ của nó.Vì nó quá nghịch ngợm.Đã thế,khi mẹ thấy còn bênh vực nó, khiển trách chị nữa chứ!"

Nghe xong,Thẩm Tuấn lắc đầu thở dài.

“Mẹ phạt chị là đúng.Con bé khi đó chỉ mới hai tuổi, chị là người lớn mà cắn con bé đến nỗi phải nhập viện.”

Thẩm Tư Niệm lườm huýt anh, nhàn nhạt buông ra một câu.

“Còn em thì sao…Khi đó thấy mẹ yêu thương con bé đó nhiều hơn mình, liền bày trò nhốt con bé đó vào tủ quần áo.May mà có giúp việc kịp thời phát hiện, không thôi em sẽ trở thành tội giết người,khi chỉ mới sáu tuổi”.

Cả hai nói xong liền nhìn nhau bật cười lớn với thủ đoạn trước đây của mình mà một chút nữa đã vô tình hại chết một đứa trẻ.

Khung cảnh này lại không ngờ đã để cho một người với gương mặt tràn đầy giận dữ nghe hết tất cả.