Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 60: Tịch Đình Kiên Thủ Đoạn



Ngoài những việc liên quan đến chuyện cá nhân ra,một khi Chung Linh làm việc thì lại có tính trách nhiệm rất cao.Cô nghiêm túc với bất kỳ mọi chuyện.

Ngay từ lúc cô được Tịch Đình Kiên dẫn vào công ty.Cô đã dồn hết tâm sức để chế tạo một mùi hương đặc tính vừa dễ chịu, lại khiến mọi người ngửi qua một lần đều không thể nào quên được.Để tiện cho công việc hoàn thành được sớm hơn, cô đang dự định về nơi ở mà cô và bố từng sống ở đó, để có thể tìm những nguyên liệu cần thiết.

Nhưng vấn đề là Giai Ý, cô không thể nào đi mà bỏ con gái ở lại đây một mình.

Thế mà việc khiến cô không ngờ, đó chính là ngày hôm nay công ty lại tuyển thêm một người điều chế hương về, đã vậy còn muốn cả hai hợp tác với nhau.

Điều này có nghĩa bọn họ vẫn chưa tin vào năng lực của cô, đúng không?

Quy tắc của cô trước giờ đều không muốn làm việc chung hay có ai đó muốn can thiệp vào việc nghiên cứu của cô.Nhất là những công thức bí truyền, cô chưa bao giờ muốn cho người thứ hai phải biết.

Việc này đã phạm vào giới hạn của cô.

Ban đầu cô còn tưởng ý kiến này của Tịch Duy An là người đề xuất ra.Nhưng hoá ra, người đưa cô gái có cái tên xinh đẹp…Đới Hạ Anh vào đây,lại là một người cũng được xem là chồng sắp cưới của cô.

Tịch Đình Kiên.

Anh ta chính là người đưa cô vào đây, vậy mà cũng là người gián tiếp không tin vào năng lực của cô.Phải chăng Đới Hạ Anh là người được anh ta cài vào để tiếp cận cô không?

Dù sao Tịch Đình Kiên bây giờ cũng là Tổng Giám Đốc, việc anh ta muốn đưa ai vào, cô nghĩ không cần phải thông qua với Tịch Duy An.

“Chung Linh!”

Khi Chung Linh vẫn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, thì từ lúc nào Tạ Thiên Duật đã dẫn cô đồng nghiệp mới bước vào phòng làm việc của cô.

Chung Linh giật mình, vội ngẩng đầu lên.

Tạ Thiên Duật nhíu mày, nhìn cô liền hỏi.

“Cô làm sao vậy? Không khỏe sao?”

Nghe xong,Chung Linh liền lắc đầu đáp.

“Không…Anh tìm tôi có việc sao?”

“À …Tôi đến đây để giới thiệu đồng nghiệp mới cho cô làm quen” Tạ Thiên Duật mỉm cười,sau đó nhìn qua Đới Hạ Anh, rồi lại quay lại nhìn cô liền giới thiệu. “Đây là Đới Hạ Anh, vừa vào công ty,sau này hai cô sẽ phụ trách nghiên cứu mùi hương”.

Đới Hạ Anh nhìn Chung Linh nở một nụ cười rất tươi,ngay sau đó liền đưa tay ra.

“Em chào chị,em là Đới Hạ Anh hai mươi bảy tuổi vẫn còn độc thân”.

“Cái gì…? Hai mươi bảy tuổi…” Chung Linh ngạc nhiên, một giây sau cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy, bất chợt cười khẩy. “Xin lỗi! Tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, nhỏ hơn cô tận bốn tuổi lận…”

Nét mặt Đới Hạ Anh bỗng sượng ngắt.Dáng vẻ xấu hổ liếc nhìn Tạ Thiên Duật đang đứng kế bên, anh ta còn đưa tay bụm miệng cười thầm chọc quê vì màn giới thiệu của cô.

Ngay sau đó Đới Hạ Anh không ngừng tự chửi bản thân trong lòng, tại sao lại đi nói tuổi tác vào lúc này chứ… Thật là xấu hổ quá đi mất…!

Còn cô gái trước mặt nữa, lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị xúc phạm vì một đứa ranh con như con bé này vậy…

Chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi sao? Trẻ như thế đã được ở chức vụ cao này rồi…?

Chắc chắn là đi cửa sau rồi.

Được một lúc, thì cả ba người được cô thư ký báo lại rằng sẽ có một cuộc họp diễn ra tầm khoảng mười lăm phút nữa.Mà chủ ý này còn đó Chủ Tịch đề xuất.

Chung Linh khá ngạc nhiên, vì mấy cuộc họp như thế này thường được lên lịch tầm mấy ngày trước.Vả lại bây giờ cũng đã gần sắp tan ca, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho tên đàn ông đó lại triệu tập tất cả mọi người vào họp lúc này.

Đúng mười lăm phút sau, Tạ Thiên Duật cùng với Chung Linh và Đới Hạ Anh đi đến căn phòng hội nghị.

Điều đặc biệt khi cô bước vào đó là tất cả mọi người ai nấy cũng đều có mặt.Có những bộ phận cấp cao của trung tâm mua sắm cũng đến đây, người nào người nấy đều mang một gương mặt căng thẳng.

Tịch Đình Kiên nhìn Chung Linh, định lên tiếng gọi cô thì chợt nhớ ra mình vẫn còn giận cô.Nên đành nhìn cô một chút, rồi lại vội vàng nhìn về Tạ Thiên Duật.

“Giám đốc Tạ! Cậu và nhân viên của cậu tìm chỗ ngồi đi, Chủ Tịch sắp vào rồi”.

Tịch Đình Kiên vừa dứt câu,cánh cửa phòng họp lại mở ra.Gương mặt đầy nghiêm nghị của Tịch Duy An liền xuất hiện đi cùng với người trợ lý của mình… Trình Hiểu Dư.

Tịch Duy An bước vào, gương mặt hầm hầm không hề nhìn đến cô đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cuộc họp.

Ý chính anh mở ra cuộc họp chỉ muốn tất cả mọi người phải báo cáo lại tất cả doanh thu và sản phẩm đã được tung ra thị trường và những kế hoạch nào chưa triển khai, phải lập tức thực hiện.

Vị trí ngồi họp của Chung Linh là ở bên cạnh của một vị cổ đông,đồng thời cũng là chủ thương hiệu nhỏ của một cửa hàng quán ăn được bày bán trong trung tâm thương mại.Với thân hình to lớn của ông ta cũng đã làm che đi dáng người nhỏ bé của Chung Linh.

Cũng chính vì điều này mà Tịch Duy An vẫn còn đang nghe báo cáo,cũng phải buộc lòng đảo mắt tìm kiếm cô.

Đến giờ phút này Chung Linh vẫn chưa cảm nhận sự bất thường cho đến khi tiếng nói của Tịch Duy An vang lên.

" Sau từ nãy đến giờ, không thấy Dịch Chung Linh, cô ấy không có đến sao…?" Chung Linh còn chưa kịp xoắn não, Tịch Duy An đã tiếp tục phá vỡ bầu không không khí căng thẳng trong buổi họp này

“Lý Tổng! Ai đang núp đằng sau của ông vậy…?”

Tim Chung Linh chợt đập mạnh, cô cảm nhận được trong lời nói của anh có gì đó rất khó chịu.Sự cảnh giác trong lòng cũng càng lúc càng tăng thêm.

Nghe anh hỏi, người đàn ông với thân hình to lớn Lý Tổng này liền né tấm lưng của mình ra.Lúc này cả gương mặt cùng với ánh mắt tròn xoe của Chung Linh đang hướng về Tịch Duy An.

Nhìn thấy cô, Tịch Duy An liền bật cười.

“Trốn tôi sao? Từ nãy đến giờ cô có nghe bọn họ báo cáo gì không?”

Chung Linh biết ngay là anh sẽ nhắm vào cô.Nhưng có cần nói với cô bằng thái độ đó không?

“Kể từ buổi họp hôm sau, Dịch Chung Linh phải di chuyển lên đây, ngồi cạnh tôi.” Ba chữ cuối anh nhấn mạnh, khẽ chỉ tay lên chỗ ngồi bên cạnh mình.

“Sao cơ?” Chung Linh ngẩn người, đầu cô có một chút choáng váng, cô biết là đang có nhiều ánh mắt kỳ lạ của từng người đang nhìn về cô khi nghe lời tuyên bố của anh.

Anh đang làm cái gì vậy?

Ánh mắt Tịch Duy An chợt xao động,anh đưa tay gõ từng nhịp trên bàn.

“Ngồi gần tôi, để cô mới có thể tập trung vào buổi họp nữa chứ?”

Đới Hạ Anh nhìn thấy khung cảnh này trong lòng không ngừng suy nghĩ lung tung, tính tình cô cũng khá tò mò,ngay sau đó cô liền xoay qua hỏi một nhân viên bên cạnh.

“Hai người này là người yêu của nhau sao?”

Vậy mà người bên cạnh cô còn chưa kịp trả lời.Thì Đới Hạ Anh đã nhận được ánh mắt sắc bén từ Tịch Đình Kiên đang ngồi trước mặt cô.

Vì Đới Hạ Anh vừa mới vào công ty,cho nên cô chỉ có thể ngồi phía sau của các vị cổ đông nghe mà thôi.

Tịch Đình Kiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, rồi cất tiếng cảnh cáo.

“Không được nói chuyện riêng”.

Sau đó anh chợt quay đầu lại,ánh mắt hướng về nhìn cả Chung Linh và Tịch Duy An,trong đầu bỗng nhiên xuất hiện nhiều sự đa nghi trong lòng.

Từ hôm Chung Linh đến nhà rồi lại rời đi, cả anh và cô đã không còn nói chuyện với nhau, thậm chí anh đã không đến nhà cô.Không biết trong thời gian này,hai người họ có khi nào đã ở sau lưng anh lén lút qua lại rồi không?

Sau khi nói xong, Tịch Duy An lại tiếp tục quay trở lại cuộc họp của mình, nhưng ánh mắt lâu lâu vẫn liếc nhìn về cô.Thật sự khi nhìn thấy cô ngồi giữa cả hai người đàn ông đã vậy cô còn trốn tránh anh, không hề nhìn đến anh dù chỉ là một lần.Trong lòng anh luôn hiện lên sự khó chịu vô cùng, chỉ muốn trừng phạt cô sau buổi họp này ngay lập tức.

Sắc mặt Chung Linh trở nên lo lắng.Cô không biết hôm nay ai đã chọc giận anh, cô cảm thấy trong lời nói của anh dường như có một chút vấn đề, cụ thể là gì cô cũng không thể rõ.Nhưng theo quan sát cô từ nãy đến giờ, thì cuộc họp này diễn ra có lẽ đã có chuyện gì đó đã xảy ra.

Cô bất chợt nhíu mày,khi ánh mắt cô giờ đây nhìn thấy trên một bàn tay của anh xuất hiện một vài vết thương nhỏ.Nhìn vào, cô có thể đoán chỉ vừa mới xảy ra cách đây không lâu, rõ ràng lúc sáng, cô vẫn còn thấy anh hoàn toàn bình thường.

Vậy vết thương này từ đâu mà xuất hiện?

Ngồi đối diện cô, Tịch Đình Kiên đã thể hiện sự không vui trên nét mặt.Hành động của cả hai, là một người chồng tương lai của cô,anh đương nhiên là không thể nào chịu nổi khi vợ sắp cưới của anh, suốt ngày chỉ tơ tưởng đến cháu của mình mà không hề xem người chồng này ra gì.

Rõ ràng lời uy hiếp của anh, có lẽ sẽ vô tác dụng đối với cô.Nhưng anh vẫn chưa hiểu được, vì sao cô lại đồng ý diễn màn kịch này với anh.

Cô là thật lòng muốn lấy anh…Hay là có ý đồ muốn bước vào nhà họ Tịch, mục đích nối lại tình xưa với Tịch Duy An.

Mặc dù anh biết, hôn nhân của anh và cô rất có thể sẽ không diễn ra như mong muốn.Nhưng trong lòng,anh đều rất muốn nó sẽ trở thành sự thật.Phải chăng kế hoạch này,ngay từ đầu anh đã sai rồi không?

Khuyên cô về đây, đưa cô vào làm công ty, rồi để cô ra mắt mọi người trong nhà…Có lẽ nào bước đi anh đã quá vội vàng rồi không?

Nhưng…Cho dù có như thế nào, bằng mọi giá anh phải lấy được cô, phải ép cô làm vợ của anh.

Anh tuyệt đối sẽ đánh bại Tịch Duy An để giành lấy trái tim của cô.

Dịch Chung Linh phải thuộc về anh, phải là của anh…

Sắc mặt của Tịch Đình Kiên tựa như một làn khói đen bao phủ, đôi mắt sắc lạnh, cùng với sự đấu tranh đang dần chiếm lấy.