Kết thúc buổi họp,Chung Linh quay trở về với những suy nghĩ trong đầu về vết thương trên tay của anh.
Ngoài mặc cô nói rằng không quan tâm anh, nhưng nhìn thấy cánh tay anh bị thương như vậy, trong lòng cô bỗng nhiên lại hiện lên sự lo lắng.
Tại sao anh lại bị thương?
Anh còn nói, buổi tối chỉ có anh và Tiểu Dịch Thần ở nhà, vậy ai sẽ chăm sóc cho anh đây?
Cô thật sự có chút lo lắng cho anh sẽ không tự chăm sóc mình được.
Nghĩ rồi, cô lại vức bỏ nét mặt vô cảm thường ngày, cô liền lập tức đi thẳng đến văn phòng của anh.
“Chủ Tịch vẫn chưa về phải không? Tôi muốn gặp anh ấy” Cô nhìn thư ký bên ngoài, nói xong định đẩy cửa đi vào.
Nhưng cô thư ký lại nhanh chóng bước đến trước mặt cô, nét mặt có chút khó xử.
“Xin lỗi! Chủ tịch vẫn còn bận, có gì cô cứ nhắn lại,tôi sẽ nói lại với Chủ Tịch”.
Hàng mi Chung Linh nhíu lại, chợt hỏi.
“Chủ tịch có khách sao?”
Nét mặt cô thư ký xanh mét, cô đứng chắn ở cửa khẽ liếc mắt vào bên trong.
Chung Linh quan sát biểu hiện của cô ấy, trong lòng liền nảy lên sự đa nghi.
“Cô tránh ra, tôi muốn vào gặp Chủ Tịch” Chung Linh bước đến, kéo cô thư ký ra.
“Không được… Cô Chung Linh… Cô không được vào”.
Lời nói của cô thư ký vừa dứt thì cũng là lúc cánh cửa văn phòng đã được Chung Linh mở ra.
Nhưng khung cảnh bên trong đã khiến cả Chung Linh và cô thư ký chợt đứng hình vài giây.
Bên trong căn phòng này, không những có Tịch Duy An mà còn có sự hiện diện của một người phụ nữ, đã thế cả hai còn đang ôm lấy nhau rất thân mật
Tịch Duy An giựt mình,ánh mắt vô thức nhìn ra cửa.
“Chủ tịch…!” Cô thư ký khó xử nhìn Tịch Duy An.
Tịch Duy An cũng không ngờ Chung Linh sẽ tìm anh và cũng không ngờ cô lại xông vào đây ngay khoảnh khắc này.
“Không sao… Cô ra ngoài làm việc trước đi” Tịch Duy An nhìn cô thư ký khẽ ra lệnh
Lúc này Tịch Duy An buông cô gái đó ra, gương mặt cũng có phần khó xử nhìn Chung Linh.
“Em tìm tôi sao?”
Gương mặt người phụ nữ đó bỗng ngước lên, Chung Linh chợt sững sốt.
Mặc dù mái tóc dài của người phụ nữ đó đã che đi một nữa gương mặt của mình, nhưng cũng không khó để cô nhận ra.
“Mộ Vân…!” Cô chợt gọi tên người phụ nữ, một cái tên rất quen thuộc
Là tình nhân được anh bao dưỡng vào năm đó.Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Không lẽ…?
Chung Linh cảm thấy đầu óc cô như trống rỗng,trái tim như bị ai đó làm vỡ tan rã.Khung cảnh trong phòng chỉ có một nam một nữ,khi nãy còn diễn ra đoạn tình cảm như thế.
Cô còn không tin vào mắt mình nữa sao?
Cuối cùng người phụ nữ này cũng xuất hiện, phải chăng chính cô là người gây cản trở chuyện tình cảm của anh và cô ta đúng không?
Bao nhiêu năm gặp lại,Mộ Vân cũng vẫn sở hữu một gương mặt cùng với thân hình vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng như thế.Một người như Tịch Duy An làm sao có thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của cô ta chứ.
Cô không bao giờ quên,hai người này cũng đã từng làm chuyện đó trong căn phòng mà khi đó cô cũng có mặt.
Mộ Vân vén nhẹ mái tóc vào sau vành tai, cô nở một nụ cười thân thiện nhìn Chung Linh.Cô cũng chẳng thể nào nghĩ đến, cô gái năm xưa giờ đây đã xinh đẹp đến như vậy.Thậm chí có phần vượt trội hơn cô.
Mộ Vân nhìn Chung Linh, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Chung Linh! Cô còn nhớ tôi chứ?”
Chung Linh nhất thời đứng chôn chân tại chỗ.Nghe giọng điệu của Mộ Vân, cô bất chợt giật mình, nhận ra chính mình mới là người không nên vào đây, không nên để ý đến vết thương của anh.
Ngay từ giây phút anh đồng ý gả cô cho Tịch Đình Kiên, thì cô cũng phải hiểu trong lòng anh thật lòng chưa bao giờ có sự tồn tại của cô.
Cô đau lắm… Trái tim cô như vỡ vụn ra từng mảng.
Hoá ra người anh muốn kết hôn không phải là Thẩm Tư Niệm mà chính là Mộ Vân.
Có khi Mộ Vân chính là mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần, cả ba người họ chính là một gia đình.Còn cô, chỉ là một người phụ nữ đơn thuần sinh ra một đứa con gái cho anh mà thôi.
Cô lấy cớ gì bắt anh chịu trách nhiệm.Con cô chỉ là con gái, còn người ta sinh cho anh cả con trai.
Tịch Duy An im lặng nhìn cô,anh không biết cô gái này đang chứa những suy nghĩ gì trong đầu.Có lẽ cô đang nghĩ ra vô số cốt truyện muốn đẩy anh ra xa đúng không?
Một lúc sau,Chung Linh chợt cười lạnh.
“Có lẽ tôi đã làm phiền đến hai người.Thành thật xin lỗi”.
Dứt lời, cô khẽ xoay người đi.
“Dịch Chung Linh!”
Âm thanh từ trong cổ họng của Tịch Duy An phát ra trong sự đầy tức giận.
Chung Linh không quan tâm, cô lạnh lùng đi thẳng ra đến cửa.Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nấm cửa, cô đã bị anh kéo lại.
Ngay sau đó, đôi môi cô vừa định hét lên thì lại bị tên đàn ông xấu xa đã làm tổn thương cô,ngan tàng cạy phá.Tịch Duy An ép cô vào tường cuồng bạo hôn lên môi cô, mặc kệ trong phòng này vẫn còn có sự hiện diện của Mộ Vân.
Chung Linh vùng vẫy cực mạnh, cảm nhận hơi thở càng lúc càng ngông cuồng.Đầu cô như muốn nổ tung, hành động của anh là muốn gì chứ? Chẳng lẽ muốn một chân đạp cả hai thuyền sao?
“Hai người đang làm cái trò gì vậy?”
Đúng lúc này, một tiếng nói gầm lớn của Tịch Đình Kiên vang lên.
Ngay lập tức Tịch Đình Kiên điên tiếc lên,chạy đến một tay kéo lấy Chung Linh, rồi sau đó liền giơ cú đấm lên trực tiếp giáng thẳng vào gương mặt của Tịch Duy An.
Cú đấm rất mạnh, khiến Tịch Duy An không giữ được thăng bằng bất chợt ngã nhào xuống đất.
“Duy An!” Cả Chung Linh và Mộ Vân đều hốt hoảng, đồng thanh gọi tên anh.
Mộ Vân bước đến đỡ lấy Tịch Duy An với dáng vẻ ân cần.
“Duy An! Anh không sao chứ?”
Chung Linh cắn môi, cô vừa định bước đến, thì đã bị Tịch Đình Kiên ngăn lại.Anh ta quay lại nhìn cô quát lớn.
“Thì ra những ngày qua cô không ngó ngàng đến tôi, chính là vì tên khốn này đúng không?”
Ánh mắt Chung Linh chợt run lên.
Gương mặt Tịch Đình Kiên hoàn toàn tức giận,anh đưa hai tay bóp chặt lấy vai của cô, nghiến răng nói.
“Những lời tôi cảnh cáo với cô, người phụ nữ như cô dám không nghe sao?” Anh chỉ tay về Tịch Duy An “Nó là cháu của tôi, còn cô sau này sẽ là vợ của tôi.Vậy mà hai người dám ở đây hôn hít với nhau…Sao hả… Nếu tôi không vào đây, có phải hai người sẽ lên giường luôn, đúng không?”
“Tịch Đình Kiên! Anh đừng có càng ngày càng ăn nói quá đáng như thế?”
Tịch Đình Kiên nóng giận, nhưng Chung Linh cũng chẳng vừa.Lúc này cô nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, thật ra với lời uy hiếp của anh chẳng phải là gì đối với cô phải sợ.Từ trước đến giờ Dịch Chung Linh chưa từng để bất cứ ai uy hiếp ngoài hai người chú cháu này ra.
Tịch Duy An cô còn có thể chấp nhận, nhưng với con người như Tịch Đình Kiên thì đừng hòng.
Ngay từ ban đầu cô và người đàn ông này chỉ là một màn kịch mà chính anh ta là người đề xuất, nhưng người có quyền quyết định lại chính là ở cô.Nếu như bây giờ cô rút lui,anh ta cũng không có quyền để xúc phạm cô bằng những lời lẽ như thế này.
Huống hồ Tịch Duy An bây giờ cũng đã biết thân phận của Giai Ý, còn cả hiệp ước mà anh và cô đã được lập ra. Vị trí vợ của Tịch Đình Kiên,ngay từ đầu Dịch Chung Linh này đều không màn đến,anh ta còn ở đây giở thói hung hăng trách móc cô nữa sao?
“Chuyện đến đây là được rồi.Chuyện kết hôn của tôi và anh… Từ bỏ đi…” Chung Linh nhìn Tịch Đình Kiên liền đưa ra quyết định.
Tịch Đình Kiên sững sốt,hai mắt trợn lên đây hung tợn nhìn cô.
“Cô nói sao…? Ý cô, là cô muốn hủy hôn với tôi?”
“Phải…! Hủy hôn” Chung Linh trả lời với giọng điệu chắc chắn,ánh mắt còn vô tình lướt nhẹ Tịch Duy An.
Lúc này Tịch Duy An nhếch môi cười nhẹ, gương mặt bình thản đứng lên nhìn cô và Tịch Đình Kiên, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.Đây là một kế hoạch và đã được anh dự đoán từ trước, nhưng không ngờ cô lại hủy hôn với Tịch Đình Kiên sớm hơn anh dự tính.
Cả căn phòng chợt yên lặng vài giây.Cho đến khi Tịch Đình Kiên phá lên cười lớn.
Sắc mặt anh bao trùm một mảng tối,anh nhìn Chung Linh, rồi lại nhìn đến Tịch Duy An,vỗ tay thật lớn.
“Quả nhiên…Hai người đê tiện các người, đúng là trời sinh một cặp.Đã phản bội tôi, còn muốn công khai đến với nhau nữa sao?”
“Tịch Đình Kiên! Anh đừng có quá đáng”.
"Cô im đi ".
Chung Linh vừa cất giọng lên phản biện, nhưng chưa đầy một giây sau cô phải cảm nhận được đau đớn không thở nổi.Bởi vì lúc này, Tịch Đình Kiên đã thể hiện độc ác, đưa tay lên bóp lấy cổ của cô.
Cả Tịch Duy An và Mộ Vân đều giựt mình kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra.Anh lập tức nhanh chóng bước đến.
“Mau thả cô ấy ra…” Giọng điệu của anh tuy vẫn còn tôn trọng anh ta là chú của mình,nhưng gương mặt đã hoàn toàn thể hiện sự tức giận, đôi mắt sắc lạnh như thể nếu Chung Linh mà xảy ra chuyện gì,anh chắc chắn sẽ bắt Tịch Đình Kiên trả giá.
Ngược lại, Tịch Đình Kiên không quan tâm lời nói của anh, lực cánh tay bắt đầu gia tăng,anh ta nhìn cô nghiến răng nói.
“Chẳng phải cô muốn hủy hôn với tôi để đến bên cạnh hắn ta sao? Vậy thì tôi cho cô toại nguyện…”
Gương mặt Chung Linh gần như tím tái, cô cảm nhận được hơi thở của mình trở nên dồn dập, có phần không thể thở được nữa.Đôi mắt gần như mờ nhòe, cô không còn sức lực để có thể chống trả.Trong đầu giờ đây chỉ duy nhất nghĩ đến Giai Ý.Nếu như cô chết đi, thì ai sẽ chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của cô đây.Chẳng lẽ con gái của cô lại phải sống một cuộc sống mồ côi giống như cô nữa sao?
Ánh mắt Tịch Duy An trở nên lạnh giá,anh không kiềm chế liền giơ tay lên.Ngay sau đó,Tịch Đình Kiên liền cảm nhận được cơn đau được truyền đến từ sau gáy,đáy mắt nhìn qua Tịch Duy An,bờ môi run lên.
“Duy An…! Mày…” Còn chưa kịp nói hết, thì cả người của Tịch Đình Kiên đã ngã xuống đất, bất tỉnh trước mặt mọi người.
Gương mặt nhỏ nhắn của Chung Linh gần như không còn một giọt máu, cô bất lực ngã xuống.Nhưng cũng may, Tịch Duy An đã bước đến ôm lấy cô.
“Chung Linh! Em làm sao vậy?” Anh căng thẳng gọi tên cô.Nhưng vào lúc này,cô đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Nhìn cô ngất xỉu trong lòng anh,trái tim anh chợt nhói lên từng cơn,anh không suy nghĩ liền lập tức bế cô lên.
Anh nhìn Mộ Vân, rồi nói.
" Tôi sẽ gọi Hiểu Dư vào đây giải quyết chuyện này, còn chuyện của chúng ta,sau này hãy tính sau".
Dứt lời,anh ôm lấy Chung Linh chạy thẳng ra ngoài.
Mộ Vân dõi theo bóng lưng của hai người họ, khẽ lắc đầu.
“Duy An! Bây giờ có lẽ anh đã hiểu cảm giác khi yêu một người là như thế nào rồi đúng không?”
Cô liếc mắt xuống nhìn Tịch Đình Kiên đang nằm dưới đất, trong ánh mắt có sự lo lắng.
Không chỉ có Tịch Đình Kiên muốn đối đầu với Tịch Duy An, mà vẫn còn một người phía sau đều muốn dồn anh vào đường cùng.