Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 62: Hiệp Ước Chiếm Hữu



Bệnh Viện Hoà Gia.

Tịch Duy An đưa Chung Linh vào bệnh viện, cô được bác sĩ chẩn đoán, chỉ là do quá sợ hãi, nên dẫn đến phải ngất xỉu.

Chung Linh hôn mê chưa đầy một tiếng đồng hồ đã tỉnh lại.Nhưng vừa mới mở mắt ra,nhìn thấy anh thì trong đầu cô bỗng dưng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện lúc nãy, đặc biệt cái ôm thắm thiết của anh và Mộ Vân khiến cô nhớ mãi.

“Anh ở đây với tôi làm gì nữa? Tôi không cần anh ở đây với tôi” Cô nhìn anh giọng điệu đầy cáo gắt.

Nói rồi, cô ngồi dậy liền bước xuống giường.

“Tại sao em lại tức giận… Giận là do người ở bên cạnh em là tôi chứ không phải chú ấy…Hay em đang giận tôi vẫn còn qua lại với Mộ Vân”.

Tịch Duy An bước đến, đưa tay kéo cô lại,ánh mắt của anh nhìn cô thật sự chứa rất nhiều nội tâm trong lòng.

Chung Linh khẽ giật khóe môi.

“Anh tức cười thật chứ! Tại sao tôi phải giận khi anh và cô ta vẫn còn qua lại chứ.”

Tịch Duy An nghe xong không nhịn được phải bật cười.

“Vậy sao? Tôi còn nghĩ do Mộ Vân xuất hiện nên em mới hủy hôn với chú của tôi?”

“Haha…Chú hai ơi,chú bớt ảo tưởng lại mình có giá.Đối với tôi, đàn ông chưa bao giờ khiến tôi cần đến” Chung Linh cố giấu nét mặt không vui vào trong, chỉ cần không để anh nấm được điểm yếu thì cô còn có cơ hội lật được tình thế.

Tịch Duy An nhìn thấy cô cười, trong lòng anh cũng đã nhẹ đi một chút, nhưng cho đến khi cô gọi anh bằng hai từ "Chú Hai"sự khó chịu liền bao vây lấy anh.

Anh đưa siết chặt cô vào lòng, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn cô.

“Vậy tôi chưa bao giờ khiến em yêu thích sao?So với tuổi tác, tôi cũng không lớn hơn em nhiều”.

Chung Linh híp mắt lại,hai tay vô tình đưa lên,cả người bất chợt dựa vào ngực anh.

“Đến mười bốn tuổi đấy,vậy không lớn nhiều sao?” Cô không phải là người hay phân biệt tuổi tác, nhưng cô cảm nhận trong lời nói của anh đang ẩn ý gì đó.

Tịch Duy An giựt mình,anh không ngờ cô lại chủ động ôm lấy anh.Cảm giác được cô ôm, quả nhiên luôn khiến anh dễ chịu.

“Tôi và Chú ấy bằng tuổi nhau,em có thể yêu chú ấy, nhưng lại ghét tôi sao?” Câu hỏi này anh muốn dò xét,xem cô phản ứng như thế nào.Chứ thật ra,anh thừa biết cô không yêu Tịch Đình Kiên.

Quả nhiên không ngoài nằm dự đoán của anh,Chung Linh nghe xong đã lập tức phản biện ngay.

“Ai nói tôi yêu anh ta… Tôi không hề yêu Tịch Đình Kiên, người tôi yêu là…”

Khi nói đến đây cô chợt dừng lại.

Tịch Duy An kéo cô ra, nghiêm túc nhìn cô hỏi.

“Người em yêu là ai?”

Chung Linh ngẩng đầu lên,ánh mắt của anh nhìn cô khiến cho cô nhận ra, là không nên nói những điều không nên nói vào lúc này, đặc biệt là trước mặt người đàn ông như anh.Chỉ một chút nữa thôi, là cô đã mất bẫy của anh rồi,sau này cô phải cẩn thận nhiều hơn.

“Sao vậy,em nói đi, người em yêu là ai?” Nét mặt Tịch Duy An chợt căng thẳng,anh thật lòng muốn biết người mà cô yêu có phải là anh không…Hay còn người nào khác nữa.

Chung Linh lắc đầu.

“Không có… Không có người nào cả”. Cô mỉm cười,đẩy anh ra,vội lảng sang chuyện khác “Chúng ta về nhà thôi,con gái đang chờ”.

Nói rồi, cô nhanh chóng đi ra ngoài trước né ánh mắt của anh vào lúc này, nếu còn không đi, cô e rằng người đàn ông này sẽ biết được bí mật của cô mất.

Nhưng Chung Linh nào biết, chính vì câu nói của cô đã vô tình chọc ngay con quỷ dữ tận sâu trong lòng của anh,đáy mắt đầy sự chiếm hữu dõi theo bóng lưng của cô.Một nụ cười gian tà khẽ nhếch lên.

******

Buổi tối,sau khi Tịch Duy An đưa Chung Linh về nhà,anh đã bị cô khướt từ tất cả mọi lời đề nghị là cho anh được vào nhà thăm Giai Ý.Ngỏ lời là muốn gặp Giai Ý, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho cô sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiểu Dịch Thần lại rất thông minh, cậu bé thấy bố của mình cứ đi ra đi vào,mà lại không nói tiếng nào,vả lại suốt buổi tối, cậu luôn quan sát thấy bố cứ lâu lại mở cửa sổ ra, nhìn qua nhà của Giai Ý.Trong đầu liền nảy lên sự nghi ngờ.

“Bố ơi! Có phải bố muốn qua nhà của Giai Ý, đúng không?” Sau bữa tối, Tịch Duy An chuẩn bị dỗ Tiểu Dịch Thần vào giấc ngủ, thì bỗng nhiên anh được con trai hỏi một câu như nói trúng cả tim đen của anh.

Sắc mặt Tịch Duy An trở nên khó xử, nở một nụ cười nhẹ nhìn Tiểu Dịch Thần.

“Sao con lại hỏi vậy?”

Tiểu Dịch Thần ngồi dậy, cất tiếng non nớt trả lời anh.

“Con thấy bố cứ nhìn qua nhà Giai Ý,bố muốn gặp ai trong đó vậy ạ?”

Tịch Duy An cười, cúi đầu hôn lên trán con trai, biểu lộ không che giấu.

“Bố muốn gặp mẹ của Giai Ý”.

“Chị gái xinh đẹp sao ạ?” Tiểu Dịch Thần ngây thơ hỏi.

Tịch Duy An khẽ chau mày lại.

“Tại sao con lại gọi chị gái xinh đẹp? Sau này không được gọi như thế, phải gọi là cô hoặc là…”

Nói được đến đây,anh chợt ngừng lại giây lát.Trong lòng thầm nghĩ, đây chưa phải là lúc để cho Tiểu Dịch Thần và Chung Linh nhận lại nhau.Tiếng “Mẹ” này trước sau cũng sẽ thuộc về cô, vậy nên cứ để từ từ.

Đúng lúc này trong đầu anh chợt nghĩ ra một ý nghĩ.

Anh nhìn Tiểu Dịch Thần.

“Bố và con chơi một trò chơi này nhé!”

Nghe xong, Tiểu Dịch Thần chớp chớp mắt phấn khởi.

“Dạ được, chơi gì vậy bố”.

Tịch Duy An nở một nụ cười đầy tâm tối,anh khẽ cúi đầu thì thầm vào tai của con trai.

Ở phía bên kia,Chung Linh cũng đang đọc truyện để dỗ cô công chúa của mình ngủ.Nhưng cô đọc đến đâu thì Giai Ý vẫn mở mắt trao tráo nhìn cô, giống như cô bé đang rất muốn hỏi mẹ mình một điều gì đó.

Thấy vậy,Chung Linh cũng phải đành chịu thua, cô bỏ cuốn sách xuống nhìn Giai Ý, nhẹ nhàng hỏi.

“Được rồi! Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi” Càng ngày Giai Ý đều có một ánh mắt rất giống anh, cứ nhìn vào con bé, cô cứ tưởng mình lại nằm kế tên đàn ông đáng chết đó nữa chứ.

Tiểu Giai Ý mím chặt môi, gương mặt ủ rũ, nhìn cô khẽ hỏi.

“Mẹ ơi! Bố có mấy người con vậy ạ?”

Chung Linh bất chợt nhíu chặt mày, ngồi dậy nhìn con gái.

“Tại sao con lại hỏi câu này…Có chuyện gì rồi sao?”

Giai Ý tuổi thân, khẽ đáp.

“Hôm nay ở lớp,con đã quen biết với một người bạn, bạn ấy tên là Tịch Mẫn Nhi, là con nhà giàu.Thật trùng hợp là bạn ấy và Tiểu Dịch Thần đều nói họ là con của bố.Tịch Mẫn Nhi còn nói bố sắp trở về sống chung với mẹ bạn ấy rồi!”

Nghe xong, gương mặt Chung Linh trở nên trầm tư.Cô cũng không ngờ duyên phận của cô và Thẩm Tư Niệm đều trớ trêu như thế, đã cùng một mẹ sinh ra, thế mà bây giờ con của hai người cũng cùng chung dòng máu của người đàn ông đó.

Thật là…

Reng.

Khi Chung Linh đang chìm đắm câu hỏi của Giai Ý thì lúc này chuông cửa bất chợt vang lên.

Trái tim cô nhanh chóng đập lên một nhịp.

Là ai mà lại đến giờ này?

Điều cô lo lắng nhất bây giờ, đó là người đứng bên ngoài lại không phải là Tịch Duy An, mà rất có thể là Tịch Đình Kiên.Có khi nào anh ta đến đây gây chuyện nữa không?

Chuyện lúc ở công ty, đến bây giờ cô vẫn còn sợ.Cô không nghĩ hành động của anh ta lại có thể điên rồ đến như vậy, chẳng lẽ khi đó anh ta thật sự muốn giết chết cô sao?

Nếu như Tịch Duy An không cứu cô kịp thời, chắc có lẽ cô không thể ngồi đây để kể chuyện cho con gái cô nghe.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy Tịch Duy An giống như một ngôi sao may mắn của cô vậy.Mỗi lần cô gặp chuyện, thì y như rằng anh sẽ đến bên cạnh và giúp đỡ cô.

“Mẹ ơi!” Giai Ý thấy mẹ cười như vậy, cô bé liền huơ tay gọi cô.

Chung Linh chợt giật mình.

“Sao vậy con gái?”

“Mẹ ơi! Hình như bên ngoài có tiếng nói của Tiểu Dịch Thần…”

Lúc này Chung Linh mới chợt lắng tay nghe.Đúng rồi, là giọng nói của con trai anh.

Ngay lập tức Chung Linh và cả Giai Ý đều bước ra ngoài, đi nhanh ra cửa.

Mở cửa ra, đúng thật là Tiểu Dịch Thần đã gõ cửa nhà cô.Nhưng chỉ có một mình cậu bé, vậy còn anh đâu…?

“Dịch Thần! Sao cháu…”

“Chị gái xinh đẹp…a…” Nói được một nửa, Tiểu Dịch Thần vội đưa tay che miệng lại nhớ lại những lời của bố nói lúc nãy, sau đó cậu bé sửa lại cách xưng hô, rồi nhìn cô nói “Cô Chung Linh ơi! Cô có thể qua nhà cháu gọi bố cháu được không? Bố cháu ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, vẫn chưa ra nữa”.

“Sao chứ?” Chung Linh kinh ngạc.

Tiểu Dịch Thần gật đầu, rồi không đợi chờ câu trả lời của cô đã lập tức nắm lấy cô đi nhanh về nhà của mình.

Giai Ý thấy vậy, cũng chạy theo cô.

Khi ba người vừa mới bước vào trong,Chung Linh còn định lớn tiếng gọi anh.Thì lúc này một âm thanh bất chợt vang lên.

- " Cạch".

“Lần này là chính em tự động quá nhà tôi, chứ tôi không ép…”

Đi kèm đó là giọng nói hết sức trầm ấm khẽ khàng cất lên từ sau lưng cô.

Chung Linh quay đầu lại, vẻ mặt hóng hách của anh trực tiếp đập vào mắt cô.

“Anh…”

“Hoan hô… Con đã thắng rồi…!” Tiểu Dịch Thần sung sướng vỗ tay nhảy cẩn lên vì nhiệm vụ đã được hoàn thành.

Tịch Duy An nở một nụ cười,anh bước đến chỗ Tiểu Dịch Thần cúi người thấp xuống.Xoa đầu con trai.

“Con trai ngoan, làm tốt lắm.”

“Dạ… Vậy ba cho con chơi với Giai Ý nhé!”

"Con thích em ấy lắm sao?"Anh vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn cô.

Chung Linh cũng đang trừng mắt nhìn anh,hận không thể cho anh một trận vào lúc này,dám lấy con trai để lừa gạt cô.

Tiểu Dịch Thần cười hì hì, bước đến nắm lấy tay Giai Ý.

“Con thích em ấy hơn Mẫn Nhi,con chỉ muốn Giai Ý làm em gái của con mà thôi!”

"Được!"Tịch Duy An đứng dậy,anh bước đến bế lấy Giai Ý lên, cười nhẹ “Vậy sau này hai đứa là anh em với nhau, Dịch Thần phải chăm sóc cho em gái, còn Giai Ý phải quan tâm anh trai,hai đứa làm được chứ”.

Giai Ý ngước mắt lên nhìn anh, gương mặt mũm mĩm lại có phần tuổi thân.

"Vậy… Cháu có được gọi chú là bố không ạ…?

“Giai Ý” Chung Linh nhìn Giai Ý như một lời răn đe.

Tịch Duy An không để ý tới cô,anh hơi xoay gương mặt Giai Ý lại, nhìn con bé nghiêm túc nói.

“Sau này con là con gái của bố, không được gọi là chú.Con hiểu lời bố vừa nói không?”

“Dạ con hiểu rồi ạ” Nét mặt Giai Ý hoàn toàn vui vẻ, cô bé mặc kệ lời của mẹ mình, liên tục ở trước mặt gọi anh là bố.

Tịch Duy An bật cười lớn.

“Ngoan lắm, công chúa của bố thật sự hiểu chuyện hơn ai kia nhiều”.

Chung Linh nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh,cô cuộn chặt tay thành nắm đấm,ngay sau đó bước đến cướp Giai Ý từ tay của anh, tức giận nói.

"Đâu phải muốn gọi ai là bố cũng được,sau này con phải nghe lời mẹ…Có hiểu không?"Cô vừa nổi nóng với Giai Ý, nhưng lại chửi xéo anh.

Nói rồi, cô ôm lấy Giai Ý đi thẳng ra cửa, định đi về thì Tiểu Dịch Thần lại chạy đến ôm lấy chân của cô.

“Mẹ ơi! Mẹ ở lại đây ru con ngủ đi”.

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Chung Linh vào lúc này.Cô cảm nhận được trong lòng mình bị kích động vì một tiếng " mẹ" này của cậu bé.

Tại sao nó lại khiến trái tim cô đau nhói lên như vậy.

Cô cúi đầu xuống nhìn cậu bé, một giây sau khẽ giật mình.

Dáng vẻ này…cử chỉ này của Tiểu Dịch Thần… Tại sao lại làm cho cô nhớ lại khung cảnh lúc nhỏ,khi mà cô không còn ai bên cạnh, một cảm giác cô đơn ấy khiến cô không giờ có thể quên được.

Đã rất nhiều lần, Tiểu Dịch Thần luôn làm cho cô có cảm giác như cậu bé này rất thân thuộc với cô vậy.

Có thể khi gặp Mẫn Nhi, cảm giác của cô cùng lắm rất bình thường, thậm chí có phần lạnh nhạt.Nhưng đối với Tiểu Dịch Thần, cô dường như hiểu được trong lòng mình rất yêu quý đứa trẻ này vậy.Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu bé, cô chỉ muốn lúc này ôm lấy Tiểu Dịch Thần vào lòng.

“Từ nhỏ Dịch Thần không biết cảm giác ở bên cạnh mẹ là như thế nào, hôm nay em thử ở lại một đêm với con trai anh đi, có được không?”

Trong lòng cô đang có sự ấm áp dành cho Tiểu Dịch Thần, thì lúc này câu nói của Tịch Duy An lại đâm vào trái tim của cô.

“Mẹ ơi! Con cũng muốn ở lại đây một đêm…” Giai Ý cũng ở bên cạnh tiếp thêm một câu.

Bằng sự thuyết phục của cả ba cha con,Chung Linh không thể nào mà phản khán,đành phải ở lại nhà anh một đêm.

Nhưng khi cả bốn người vào cùng một phòng, thì cô lại nhất quyết đuổi anh ra,không muốn anh vào cùng, còn nói cô ở lại là vì tội nghiệp Tiểu Dịch Thần chứ không phải vì một người như anh.

Nghe cô nói vậy, Tịch Duy An cũng miễn cưỡng ngượng cười đi về phòng của mình.Nhưng không phải để ngủ, mà là anh đang có một kế hoạch rất không hay ho dành cho cô vào đêm nay.