Lâm Dục Thư ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đến tham gia lễ truy điệu.
“Chuyện của trò thầy đã nghe nói.”
Trong một góc đại sảnh, Chu Hiền ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nói.
Tống Khải Minh ra sân bay đón bố mẹ, Lâm Dục Thư không có gì làm, vừa lúc có thể cùng thầy trò chuyện.
“Có người nói xấu đến tai thầy sao?” Lâm Dục Thư nhìn đám đồng nghiệp bận rộn tới lui, tự giễu nói.
“Trò cảm thấy còn ai vào đây?” Chu Hiền nghiêng đầu, hỏi.
Lâm Dục Thư trong lòng thót lên, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Hiền lại nói: “Là Thiệu Chấn Bang.”
Quả nhiên cũng chỉ có thể là ông cụ nói.
Trong ảnh thờ, Thiệu Chấn Bang mặc tây trang thẳng thớm, mái tóc chải vuốt tỉ mỉ, hòa ái tươi cười khiến người ta cảm thấy như cụ vẫn chưa đi, phảng phất như thể có thể bước ra từ trong ảnh bất cứ lúc nào.
“Thực xin lỗi, thầy.” Lâm Dục Thư cũng không biết nói sao, hơi cúi đầu xuống như là học trò đã làm sai chuyện gì.
“Trò không có lỗi gì với thầy.” Chu Hiền mười ngón đan nhau, tùy ý đáp nói, “Chính trò lựa chọn, tự mình chịu trách nhiệm được là được.”
“Vâng.” Lâm Dục Thư nhẹ giọng đáp.
“Có điều, đã đến nước này mà trò vẫn còn lưu tại Vĩnh Tinh, thầy thực ngạc nhiên.”
“Trò đã tính từ chức,” Lâm Dục Thư nói, “Nhưng còn do dự.”
“Là bởi vì thằng bé họ Tống kia sao?”
Dù mối quan hệ của họ đã xem như nửa công khai, Chu Hiền tâm bình khí hòa nói ra như vậy vẫn khiến lòng y kiên định không ít.
“Có một phần là vì hắn.” Lâm Dục Thư nói, “Nhưng còn một phần là vì không cam tâm. Dù sao đây là chỗ trò đã làm việc kể từ sau khi tốt nghiệp tới tận giờ.”
Chu Hiền gật đầu thấu hiểu, nhưng mở miệng lại nói: “Giờ trò ở lại Vĩnh Tinh đã không còn ý nghĩa gì lắm.”
Lâm Dục Thư trầm mặc.
“Con đường sự nghiệp của trò là hướng tới quản lý công ty trung tầng, đúng không? Nhưng đã ở bên Tống Khải Minh thì ý tưởng này không còn cần thiết nữa.” Chu Hiền tiếp tục nói, “Nếu về sau Thiệu Chấn Đông cầm quyền, hai đứa đều không có chỗ dung thân. Còn nếu là Tống Khải Minh cầm quyền, vậy trò sẽ vĩnh viễn phụ thuộc vào thằng bé đó.”
“…Vâng.” Lâm Dục Thư không phải không nghĩ tới chuyện này, “Vậy ý thầy là, trò nên về nhà.”
“Như vậy là tốt cho cả hai.” Chu Hiền nói, “Nếu Tống Khải Minh thất nghiệp, ít nhất còn có trò. Nếu nó không thất nghiệp, vậy hai đứa cân bằng.”
Thầy không hổ là thầy, suy xét thấu đáo hơn hẳn Lâm Dục Thư.
Nhưng, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra có chút gì sai sai. Vừa rồi Chu Hiền nói ông biết những việc này là vì Thiệu Chấn Bang kể. Nói cách khác……
“Đây là ý của cụ Thiệu đúng không?” Lâm Dục Thư nhịn không được nhíu mày, “Ông cụ tìm thầy bàn chuyện phát triển công ty sao?”
“Trò không cần để ý.” Chu Hiền nhàn nhạt nói, “Dù sao trò chỉ cần biết, trò đã không còn thích hợp ở lại Vĩnh Tinh.”
Chu Hiền thân thể yếu ớt, tham gia lễ truy điệu không bao lâu liền đi khỏi.
Giữa trưa, khách khứa đã đi dùng cơm. Khi Tống Khải Minh từ sân bay trở về, trong sảnh chỉ còn vài người.
Lâm Dục Thư không tiến lên quấy rầy, chỉ là yên lặng chờ ở một bên.
Theo sau Tống Khải Minh là Thiệu Văn Thiến vẻ mặt tiều tụy và một người đàn ông áo đen với vẻ mặt nghiêm túc, không nói không cười. Lâm Dục Thư vừa nhìn đã biết đây chính là bố của Tống Khải Minh.
ThiệuVăn Thiến nhìn ảnh thờ liền khóc nức nở không ngừng. Bố con Tống Khải Minh vẫn luôn an ủi bà.
Lâm Dục Thư đột nhiên nhớ tới lúc bố mẹ mình ngoài ý muốn qua đời. Khi đó y rất nhỏ, không hiểu lắm ý nghĩa của cái chết. Lâm Dĩ Tắc cũng chỉ nói là bố mẹ đã đi đến một nơi rất xa.
Về sau y lớn lên, Lâm Dĩ Tắc từng nói thực hâm mộ y khi đó không hiểu chuyện như vậy, bởi vì sẽ không cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi người thân.
Nhưng Lâm Dục Thư không nói, thật ra khi y bắt đầu hiểu chuyện, có một khoảng thời gian mỗi ngày đều nhìn ảnh chụp của bố mẹ mà khóc.
“Bố, mẹ, đây là Lâm Dục Thư.”
Chờ Thiệu Văn Thiến bình tĩnh lại, Tống Khải Minh nhìn xung quanh một chút. Lâm Dục Thư biết đã đến lúc, liền tự giác tiến đến.
“Cháu chào hai bác ạ,” Lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh, Lâm Dục Thư nhiều ít có chút câu nệ, “Xin hãy nén bi thương.”
Bố Tống gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt: “Xin chào.”
“Xin chào, Tiểu Thư.” Thiệu Văn Thiến suy yếu nói, vẫn còn nghèn nghẹt trong mũi, “Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, bên Đức mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chăn màn cho cháu. Ai ngờ…”
Nói tới đây, bà lại bắt đầu khóc nấc lên, Tống Khải Minh ôm vai bà vỗ nhẹ, “Không sao đâu, mẹ, về sau còn nhiều dịp mà.”
Lâm Dục Thư cũng không biết nên nói cái gì. Bố Tống hẳn là nhìn ra y bồn chồn, liền chủ động hỏi: “Tiếp theo các con có tính toán gì không?”
Tiếp theo hẳn là chờ nghe di chúc.
Tống Khải Minh thẳng tưng ruột ngựa hẳn là do kế thừa tính cách từ cha mẹ mình. Có lúc vì thế mà khiến người ta tức giận, cũng có lúc lại khiến người ta an tâm.
“Cảm ơn ạ.” Tuy rằng Lâm Dục Thư cũng chưa chắc chắn được gì, nhưng y vẫn nói, “Chắc chắn sẽ như vậy.”