Thiệu Chấn Đông tối qua canh đêm, sáng nay không xuất hiện, nhưng không biết có phải vì nghe tin Thiệu Văn Thiến đã tới hay không mà nhanh chóng chạy đến đây.
“Người đến đủ.” Thiệu Chấn Đông vội vã tới dĩ nhiên không phải là để ôn chuyện với em gái, “Có thể công bố di chúc được rồi.”
Đứng cạnh ông ta là bạn thân của Thiệu Chấn Bang, luật sư Chung. Lúc này luật sư Chung mang công văn đi tới, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Được rồi,” luật sư Chung đẩy gọng kính trên sống mũi, “Chúng ta tìm một phòng họp lớn đi.”
Hơn ba mươi người nhà họ Thiệu lục tục di chuyển. Tất cả khách khứa đều không hẹn mà cùng mà nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt tò mò.
Ba anh em họ Thiệu đi tuốt đàng trước, dù sao bọn họ mới là nhân vật chính ở đây.
Tống Khải Minh cùng Lâm Dục Thư đi sau, trong lúc đợi thang máy, Tống Khải Minh nhỏ giọng hỏi: “Em có quen biết vị luật sư này không?”
“Không thân.” Y nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng yên tâm, vị này được cụ Thiệu tin tưởng, sẽ không tự ý sửa đổi di chúc đâu.”
Kể cả muốn sửa cũng không thể.
Thiệu Chấn Bang hễ sửa di chúc lại tìm một văn phòng khác tới công chứng. Luật sư Chung cũng không có khả năng mua chuộc được hết toàn bộ văn phòng công chứng để làm giả cái gì.
“Sao nào,” Thiệu Quang Kiệt không biết từ đâu lại chui ra, nói, “Biết sợ rồi chứ gì?”
Đông như vậy còn cố chen tới cạnh hai người họ, thật đúng là âm hồn bất tán.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh ăn ý rảo bước nhanh hơn, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại chạy theo, còn bày ra vẻ mặt hòa ái, nhưng mở miệng vẫn cứ khó nghe: “Yên tâm, vốn dĩ mày đã chẳng có mấy phần, ai rảnh mà đi sửa di chúc chứ?”
“Anh có nghĩ tới hay chưa,” Lâm Dục Thư thật sự không thể nhịn được nữa, vừa chú ý mọi người chung quanh, vừa hạ giọng nói, “Một khi anh được khôi phục chức vị giá cổ phiếu sẽ lao dốc, chẳng lẽ anh còn chưa tự biết rõ mình được mấy cân mấy lượng sao?”
“Tiểu Lâm tổng, à không, giám đốc Lâm,…” Thiệu Quang Kiệt cố ý xưng hô làm dáng, hiển nhiên là đang nhắc nhở việc Lâm Dục Thư đã âm thầm bị giáng chức, “Là Tống Khải Minh cho cậu sự tự tin này sao? Cẩn thận hắn sớm ngày cho cậu xuống cống.”
Lâm Dục Thư không chút khách khí đáp trả: “Vậy cũng còn hơn đi theo anh lao đầu vào hố phân.”
“Cậu ——” Thiệu Quang Kiệt đen mặt, hẳn là không ngờ Lâm Dục Thư nói chuyện khó nghe như vậy, “Mà nhà tôi công bố di chúc, cậu đi theo lại đây làm gì?”
“Người của tôi, sao không được tới đây?” Tống Khải Minh cũng đã thấy phiền chán, đơn giản ôm vai Lâm Dục Thư đi nhanh lên đằng trước.
Phía trước ít người, hơn nữa đều là trưởng bối, Thiệu Quang Kiệt cũng không tiện chen lên già mồm.
Bước vào phòng họp, mọi người nhanh chóng an vị. Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư ngồi sát tường. Mọi người trong phòng như âm thầm chia ra hai thái cực: một số đủng đỉnh thảnh thơi, còn lại lo lắng sốt ruột, xem như phản ánh đúng tâm thái của Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc.
Luật sư Chung lấy ra văn kiện và laptop, nói: “Hiện tại tôi xin tuyên bố di chúc của founder Vĩnh Tinh, cụ Thiệu Chấn Bang.”
Cắm USB vào laptop, luật sư Chung bật lên một đoạn video, chiếu lên màn hình lớn của phòng họp. Thiệu Chấn Bang xuất hiện.
“Tôi là Thiệu Chấn Bang, hôm nay là năm 20×× tháng 1 ngày 18. Tôi chính thức chia lại tài sản của mình như sau…”
Ngày này cũng là mới vài hôm trước. Chứng tỏ di chúc từng được sửa chữa chứ không phải như Thiệu Quang Kiệt ba hoa.
Lâm Dục Thư trong lòng âm thầm nhen lên chút hy vọng. Cùng lúc đó, đám người mới vừa rồi còn đủng đỉnh lúc này lại bắt đầu nhíu mày lo lắng.
“Bất động sản đứng tên tôi ở trong và ngoài nước… gồm 142 mảnh đất, trong đó…”
Thiệu Chấn Bang chia bất động sản cho họ hàng thân thích nhà họ Thiệu, chủ yếu là những vị có công lớn. Còn lại chia đều cho con cái, ngay cả Tống Khải Minh cũng được vài miếng đất ở Singapore.
“Tiền tiết kiệm, quỹ tín thác chia đều cho Thiệu Chấn Đông, Thiệu Chấn Húc, Thiệu Văn Thiến.”
Thiệu Chấn Bang không hổ là thích công bằng, tài sản đều chia đều cho ba đứa con.
Nhưng cái thực sự quan trọng còn ở phía sau.
“Cổ phần trong tay tôi gồm 100% cổ phần cổ phần công ty cao tầng, gửi ủy thác ở nước ngoài, vĩnh viễn không thể bán lại hay chuyển nhượng, tại đây xin chia lại về cả quyền nhận cổ tức lẫn quyền bỏ phiếu theo tỷ lệ sau…”
Tất cả mọi người nín thở nhìn màn hình. Ông cụ từ tốn nói: “Thiệu Chấn Đông và người nhà nhận 51%, Thiệu Chấn Húc và người nhà nhận 34%, Thiệu Văn Thiến và người nhà nhận 10%. Thân thích còn lại nhận 5%.”
Tỷ lệ chia như dự đoán, phe Thiệu Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, còn Thiệu Chấn Húc bên này ai cũng vẻ mặt nặng nề.
Đạt được hơn 1/2 cổ phần của ông cụ, Thiệu Chấn Đông liền nắm được quyền khống chế tương đối đối với công ty cao tầng, chuyện gì cũng có thể kiểm soát. Như vậy tránh cho hai anh em bất hòa.
Mà Thiệu Chấn Húc có được hơn 1/3, nghĩa là vẫn được quyền phủ quyết trong những hạng mục quan trọng cần tỷ lệ bỏ phiếu trên 2/3.
Phần nho nhỏ của Thiệu Văn Thiến và những họ hàng khác cơ bản có thể xem nhẹ, bởi tỷ lệ quá nhỏ sẽ không có ý nghĩa quyết định.
Nói ngắn gọn lại, Thiệu Chấn Bang chia như vậy nhằm đảm bảo: chuyện trong nhà cơ bản để Thiệu Chấn Đông quyết, chuyện quan trọng như sát nhập/chia tách tập đoàn thì Thiệu Chấn Húc có quyền phủ quyết.
Quả thực vô cùng công bằng, không chỗ bắt bẻ.
Tuy nhiên đây mới chỉ là chia cổ phần của công ty cao tầng, nơi nắm giữ 60% cổ phiếu tập đoàn. Nói cách khác, 40% vẫn còn thả nổi bên ngoài sự khống chế của gia đình nhà họ Thiệu.
Sau khi tính đến cả phần thả nổi kia, tổng hòa lại thì suất của hai anh em nhà này lần lượt bị pha loãng thành 30.6% và 20.4%, bởi vậy đối với tổng thể tập đoàn, Thiệu Chấn Đông cũng không cònquyền khống chế tuyệt đối.
Chỉ là ——
Thiệu Quang Kiệt nói nhà bọn họ đã gián tiếp thu mua thêm 10% bên ngoài, lại thêm 30.6% này nữa, sợ là rất nguy hiểm.
Những phép tính nhanh chóng lóe lên trong đầu Lâm Dục Thư. Y không khỏi lo lắng vuốt vuốt trên mu bàn tay Tống Khải Minh.
“Không việc gì.” Tống Khải Minh nắm lại tay y, nói nhỏ bên tai, “Thiệu Chấn Húc và Phương Lan đều ký hợp danh với anh. Tổng lại không kém Thiệu Chấn Đông là mấy.”
Lâm Dục Thư tính toán một chút, hai bên đại khái đều nắm hơn 40%, vậy tiếp theo phải xem phe nào có thể huy động tiền trong khoảng thời gian nhanh nhất để thâu tóm thêm cổ phần từ thị trường niêm yết.
Nhất định sẽ lại là một cuộc chiến khốc liệt.
Thiệu Chấn Húc tài lực không bằng Thiệu Chấn Đông, mà Tống Khải Minh thiếu nợ vài tỷ đô nên cũng không có khả năng lại mượn được thêm bao nhiêu…
Đối nghịch với Lâm Dục Thư đang chau mày bên này, phía Thiệu Quang Kiệt lại phấn khích xoay tới xoay lui trên ghế, bộ dáng thắng chắc.