Âm thanh của di động vẫn vang vọng trong phòng, Thẩm Oản Doanh nhìn di động Hoắc Thành một cái, hỏi anh: “Không nhận sao?”
Hoắc Thành lại nhìn chằm chằm di động vài giây, mới tiếp điện thoại: “Ba, có chuyện gì?”
Bên Hoắc Đình Tiêu đã qua 12 giờ đêm, sau khi ông làm xong công việc, mới nhìn thấy tin nhắn quản gia gửi tới.
Xem xong nội dung tin nhắn liền lập tức gọi điện cho Hoắc Thành, nhưng hiện tại khi Hoắc Thành hỏi ông có chuyện gì, ông lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người đều yên lặng một lúc, âm thanh Hoắc Đình Tiêu mới truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Chuyện của mẹ con, con biết hết rồi sao?”
“Vâng.” Giọng nói Hoắc Thành không có gì phập phồng, vẫn giống như cách nói chuyện bình thường của anh.
Hoắc Đình Tiêu lại yên lặng trong chốc lát, mở miệng nói: “Xin lỗi, những chuyện này ba không phải cố ý gạt con, chẳng qua ba không hy vọng chuyện của người lớn lại ảnh hưởng đến con trẻ.”
Hoắc Thành hơi mím môi, hỏi ông: “Là không muốn ảnh hưởng đến con, hay ba vẫn không có cách nào tự đối mặt?”
Hoắc Đình Tiêu không trả lời, Hoắc Thành lại hỏi: “Năm đó cảnh sát nghi ngờ mẹ con tự sát, tại sao ba lại cực lực phản đối? Bởi vì ba không thể chấp nhận sự thật này sao?”
Anh chất vấn xong, một lúc lâu sau Hoắc Đình Tiêu mới tan nát cõi lòng mà mở miệng nói: “Ba biết, cái chết của mẹ con, ba có trách nhiệm rất lớn.”
Bàn tay nắm di động của Hoắc Thành hơi siết lại: “Mẹ vốn dĩ có thể không chết.”
Nếu lúc bà nói muốn ly hôn mà ba anh đồng ý, bi kịch phía sau sẽ không thể xảy ra.
Hoắc Đình Tiêu ở đầu kia thở dài một hơi: “Ba biết con hận ba, mấy năm nay, ba làm sao có thể không hận chính mình?”
Hoắc Thành nhắm mắt lại, từ lồng ngực chậm rãi thở ra một hơi: “Con không có tư cách gì hận ba cả, bởi vì con cũng giống ba, chưa từng hiểu rõ về mẹ.
Bà là vì con mới tiếp tục hôn nhân với ba, nhiều năm như vậy, con vẫn luôn cho rằng bà thật sự hạnh phúc.”
Anh chưa từng biết được bà bị xiềng xích trói buộc trong đoạn hôn nhân này, đau khổ cỡ nào.
Anh có lập trường gì mà hận ba anh, sau khi mẹ anh chết, ba anh vẫn luôn không tái hôn, cũng chưa từng nói điều gì xấu về mẹ anh với anh.
Chuyện này ngoại trừ bởi vì ông khó có thể mở miệng được, cũng bởi vì muốn bảo vệ anh nữa.
“Hoắc Thành, con đừng nghĩ như vậy.
Chuyện này, người lớn chúng ta đều có lỗi, chỉ có con là không có lỗi.”
Phải không? Hoắc Thành không khỏi tự giễu trong lòng, bởi vì lúc đó anh chỉ là một đứa nhỏ vài ba tuổi cho nên có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hết tình yêu của mẹ, thậm chí là yên tâm thoải mái không biết gì?
“Xong đợt này ba sẽ về nước, đợi ba về rồi chúng ta lại từ từ nói chuyện.”
“Vâng.” Hoắc Thành trả lời rồi cúp điện thoại.
Thẩm Oản Doanh thấy anh ngắt máy, mới thở một hơi, vừa nãy cô rất sợ Hoắc Thành sẽ nổi giận với ba anh: “Sao rồi?”
“Không có việc gì.” Hoắc Thành để điện thoại lên bàn rồi nhìn Thẩm Oản Doanh “Em nói xem, nếu lúc trước không có anh, có phải là mẹ anh đã sớm có thể ly hôn với ba anh không?”
Bởi vì ba anh từ chối ly hôn, mẹ anh chỉ có thể đưa ra toà, mà một khi ra toà thì không thể tiếp tục gạt anh được nữa.
“Anh cũng là gông cùm xiềng xích cả đời này của bà ấy.”
“Không phải.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh, ánh mắt chăm chú lại nghiêm túc, “Em tin mẹ anh cả đời này có rất nhiều chuyện khiến bà ấy hối hận, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận khi sinh ra anh.”
Hoắc Thành ngẩn ra.
Đôi mắt anh nhìn Thẩm Oản Doanh chăm chú hình như có hơi nước long lanh, khiến cho lòng Thẩm Oản Doanh cũng phải nổi lên gợn sóng.
“Thật sao?” Anh hỏi, dường như còn có chút cầu khẩn.
“Ừm.” Thẩm Oản Doanh kiên định gật gật đầu “Tuy rằng em chưa từng gặp bà, nhưng khi bà ở bên anh, ánh mắt dịu dàng yêu thương như vậy không phải là giả vờ.
Hoặc là nói, chính là bởi vì có anh nên bà ấy mới có thể tìm được một tia an ủi trong những ngày còn sống.”
Trong mắt Hoắc Thành lại mờ mịt hơi nước một lần nữa, anh ôm lấy Thẩm Oản Doanh trước mặt, nhắm mắt lại nói: “Cảm ơn em.”
Cuối tuần này giống như dài hơn những tuần khác, Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành cần thêm chút thời gian để điều chỉnh tâm lý cảm xúc.
Thứ hai khi đi học, hai người nhìn như không có gì khác với ngày thường.
Thẩm Oản Doanh không biết Hoắc Thành là đã điều chỉnh tốt tâm tình hay là bình thường anh đã mặt không biểu cảm như vậy.
Gặp phải chuyện lớn như vậy, chỉ cho anh thời gian một cuối tuần dường như là không đủ.
Cô dự định cuối tuần tới lại rủ Hoắc Thành ra ngoài chơi một lần nữa, hai người có thể đi công viên giải trí, cũng có thể đi xem phim, chỉ cần có thể làm anh bớt buồn đều được.
“Đại tiểu thư, kỳ thi lần trước đã có điểm rồi, cậu và Hoắc Thành đều không tụt hạng!” Triệu Nghệ Manh mới tìm hiểu tin tức từ văn phòng xong liền về lớp, chạy tới trước mặt Thẩm Oản Doanh.
Thẩm Oản Doanh ngẩn người, bởi vì dạo này đã xảy ra quá nhiều chuyện nên cô cũng quên mất chuyện thi cử.
Còn nữa, thời gian qua nhanh quá, kỳ thi sau chính là thi cuối kỳ rồi.
“Sao vậy? Lần này cậu duy trì được thành tích mà, sao không thấy cậu vui?” Triệu Nghệ Manh nghi hoặc nhìn cô.
Lúc trước trong trường còn đồn đại cô và Hoắc Thành yêu đương, tuy rằng bên ngoài cũng chưa ai nói gì, nhưng nếu thành tích hai người bọn họ giảm xuống, giáo viên chắc chắn sẽ đến tìm bọn họ nói chuyện.
Lần này điểm thi được công bố đã tát cho mấy người muốn xem náo nhiệt không chê việc lớn một cái, nhưng sao đại tiểu thư lại không có dáng vẻ vui mừng gì hết?
Thẩm Oản Doanh nhìn cô ấy cười nói: “Không có, chỉ phát huy như bình thường mà thôi.”
Triệu Nghệ Manh: “……”
Học sinh giỏi.
:)
Lần này Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành đều bảo vệ được thành tích, ngược lại, thành tích của Khâu Tử Tình giảm sút nhiều, kỳ thi tiếp theo, danh sách phòng thi đầu tiên sẽ không có vị trí của cô ta.
Sau lần mách lẻo trước, bạn học cùng lớp đều có chút xa lánh cô ta, thành tích lần này lại giảm xuống, mọi người càng dị nghị sau lưng Khâu Tử Tình.
Vương Đình Đình thấy cả ngày cô đều không vui liền mua chút đồ ăn vặt cho cô ta nhưng Khâu Tử Tình cũng không ăn.
Sau khi về đến nhà, mẹ của Khâu Tử Tình vừa thấy thành tích của cô thì sắc mặt liền thay đổi: “Chuyện lần này là thế nào? Tại sao lại giảm nhiều như vậy?”
Khâu Tử Tình tự bào chữa: “Thành tích vốn dĩ là như vậy, ai có thể bảo đảm mỗi lần thi đều tốt đâu ạ?”
Mẹ Khâu Tử Tình nghe cô nói như vậy liền càng tức giận hơn: “Mẹ thấy Thẩm Oản Doanh vẫn luôn ổn định, tại sao con không thể giống như con bé?”
Khâu Tử Tình vừa nghe lời này liền bực bội: “Con đâu phải cô ta, sao giống nhau được ạ? Mẹ thích cô ta như vậy, mẹ nhận người ta làm con luôn đi.”
“Con có thái độ gì vậy? Chính con thi không tốt, con còn trút giận lên mẹ? Học tập thì không thấy tiến bộ, tính khí thì lại lớn quá rồi đó!”
Khâu Tử Tình ấm ức trong lòng không chịu nổi, ném cặp sách xuống xong liền chạy ra ngoài.
Mẹ của Khâu Tử Tình ở phía sau lớn tiếng nói: “Con có bản lĩnh chạy rồi thì đừng có về nữa.”
Sau khi Khâu Tử Tình chạy ra khỏi tiểu khu, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên, trên đường có mấy học sinh mặc đồng phục trường Nhị Trung đi ngang qua, trong đó có một người nhận ra cô ta: “A, đây không phải là Khâu Tử Tình sao? Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt cậu?”
Khâu Tử Tình lau nước mắt, nhìn người vừa nói chuyện.
Là Vương Húc.
Chuyện thi giữa kỳ lần trước là mấy người bọn họ thông đồng vu oan cho Phương Nhất Sưởng, cuối cùng Tôn Hân Dật bị đuổi học rồi, đám người Vương Húc thì bị ghi sổ phê bình cảnh cáo.
Loại ghi sổ này Vương Húc vốn không thèm để ý, nhóm người bọn họ còn cảm thấy cái này là huân chương chiến công, còn nhớ rõ hơn cả những cái khác nữa.
“Không có gì.” Khâu Tử Tình thuận miệng đáp lại cậu ta một câu, tiếp tục đi con đường của mình.
Không ngờ Vương Húc lại đẩy xe đạp đi theo, cợt nhả hỏi cô ta: “Đừng xa cách vậy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là chiến hữu cùng hội cùng thuyền mà.”
Khâu Tử Tình nhíu nhíu mày: “Đừng có nhắc lại chuyện đó.”
Bây giờ cô ta đã đủ thảm rồi, không muốn lại bị nhà trường thông báo phê bình.
Vương Húc hiểu rõ gật gật đầu, nói với cô ta: “Được, dù sao chuyện cũng qua rồi.
Vậy sao cậu khóc? Có phải ở trường học bị người khác bắt nạt không?”
Khâu Tử Tình tức giận nói: “Mấy cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi, là bởi vì chuyện lần trước nên giáo viên có ấn tượng không tốt với tôi, bây giờ cả bạn học cũng xa lánh tôi.”
“Hả? Tôi còn tưởng chuyện gì to tát.
Chỉ như vậy thôi?”
“Cậu thì biết cái gì! Mẹ tôi còn cứ thích mang tôi ra so sánh với Thẩm Oản Doanh!”
Khâu Tử Tình nói tới đây thì không muốn nói tiếp nữa, con ngươi Vương Húc giật giật, vẻ mặt hứng thú nhìn cô ta: “Thẩm Oản Doanh? Chính là vị đại tiểu thư nhà giàu kia?”
Khâu Tử Tình giễu cợt cười một tiếng: “Mấy người cũng biết cô ta?”
“Có ai mà không biết cô ta.” Vương Húc thấp giọng, ghé sát vào Khâu Tử Tình: “Là cô ta chọc cậu không vui? Hay để bọn tôi giúp cậu dạy dỗ cô ta một chút?”
Khâu Tử Tình nhìn về phía cậu ta: “Cậu muốn làm cái gì?”
Vương Húc nói: “Cậu yên tâm, bọn tôi thì có thể làm gì chứ, chỉ là giúp cậu xả giận thôi.”
Khâu Tử Tình không nói chuyện, Vương Húc nói tiếp: “Cậu hẹn cô ta ra đi, việc còn lại giao cho bọn tôi.”
Hai người bọn họ lại nói thêm một lúc lâu rồi mới tách ra, Từ Huệ Linh vẫn luôn ở sau bọn họ không xa không gần, mặt cô không đổi sắc đi về hướng nhà mình.
Buổi tối lúc Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành gọi cho nhau, cô nhắc tới chuyện cuối tuần hẹn ra ngoài chơi.
“Được thôi, em muốn đi đâu?”
Thẩm Oản Doanh nghĩ một hồi, nói với anh: “Đi công viên giải trí được không?”
“Được.”
“Anh có cảm thấy hơi trẻ con quá không?”
“Không mà.” Giọng nói dễ nghe của Hoắc Thành truyền đến “Ở bên cạnh em, làm gì cũng thấy thú vị.”
“……” Thẩm Oản Doanh không kịp phòng bị, đột nhiên bị đút một ngụm thính “Cuối tuần thì chắc là hơi nhiều người, để em sẽ mua vé trước.”
“Để anh mua.”
“Không cần đâu, là em rủ anh đi chơi mà.” Thẩm Oản Doanh nhấn mạnh nói, “Chi phí ngày đó để em trả hết, anh không thể giành với em.
Em cũng muốn nếm thử mùi vị làm tổng tài bá đạo.”
Hoắc Thành cũng cười theo: “Được, vậy làm phiền Thẩm tổng rồi.”
“Không phiền, một chút tiền lẻ thôi, đừng khách sáo.” Tiền tiêu vặt của Thẩm Oản Doanh ngày thường cũng không ít, nhưng cô vốn không có cơ hội để tiêu tiền nên vẫn luôn để dành đó, cũng tích cóp được một khoản lớn rồi.
Bao nuôi sao… không phải, cô nói là muốn mời Hoắc Thành ra ngoài chơi một ngày, đâu phải nói chơi.
“Thật mong đến cuối tuần quá.” Hoắc Thành nói nhỏ ở đầu bên kia.
Lỗ tai của Thẩm Oản Doanh nóng lên, thẹn thùng trả lời một tiếng: “Vâng.”
Có lẽ là do mong chờ đến cuối tuần nên chương trình học của một tuần cũng không quá khó khăn.
Thẩm Oản Doanh đã hẹn với Hoắc Thành ra ngoài chơi, cho nên bắt đầu lựa chọn quần áo để mặc.
Tuy rằng bình thường cô vẫn luôn mặc đồng phục nhưng quần áo đi chơi cũng có không ít.
Mỗi tối trước khi ngủ, Thẩm Oản Doanh đều chọn một bộ từ tủ quần áo, mặc vào rồi soi gương xem thử.
Mấy bộ quần áo này lúc mua đều thấy khá đẹp, tại sao bây giờ mặc lên người lại không thấy có chỗ nào đặc biệt hết vậy?
Cô tin vào câu nói, ‘trong tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu một bộ’ rồi.
Trong lúc Thẩm Oản Doanh chọn lên lựa xuống, rốt cuộc thứ bảy cũng tới.
Thẩm Oản Doanh thức dậy thật sớm, lại thử tiếp ba bộ quần áo, cuối cùng trang điểm xong rồi đi xuống dưới lầu.