Hôm nay ra ngoài chơi cùng Hoắc Thành, Thẩm Oản Doanh đã nói trước với Giang Du.
Nếu đổi lại là người khác, Giang Du chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nếu là đi ra ngoài cùng Hoắc Thành, bà liền tỏ vẻ có thể thông cảm được.
Con người nha, quả nhiên là tiêu chuẩn kép.
:)
Nói tóm lại, lần này Thẩm Oản Doanh không cần nói dối, đã có thể quang minh chính đại cùng Hoắc Thành đi công viên trò chơi.
Thẩm Khiêm đang ăn cơm trong phòng ăn với Giang Du, nhìn thấy Thẩm Oản Doanh trang điểm đi xuống lầu, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới mang theo một chút đau lòng không dễ phát hiện, mở miệng nói “Oản Doanh, con ra ngoài chơi với Hoắc Thành sao?”
“Vâng.” Thẩm Oản Doanh gật gật đầu, đi đến bên cạnh bọn họ “Ba mẹ, con không kịp giờ rồi, không ăn sáng ở nhà đâu ạ.”
Trước nay Giang Du vẫn quản lý Thẩm Oản Doanh rất nghiêm khắc, loại chuyện ngủ nướng trễ tới không ăn sáng như thế này, bà không cho phép.
Nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Oản Doanh bây giờ liền biết, cô không phải ngủ nướng mà là dành quá nhiều thời gian để trang điểm.
Giang Du không nỡ mắng cô, chỉ nói: “Không được có lần sau, sau này phải quản lý tốt thời gian của mình.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Thẩm Oản Doanh nói xong, đang định ra cửa thì Thẩm Khiêm cầm một hộp sữa đuổi theo rồi nhét vào trong tay cô: “Không ăn gì là không được, uống một chút sữa đi.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Không cần đâu ba, Hoắc Thành nói anh ấy mua bữa sáng rồi.”
“…...À”
“Con đi đây, gặp sau ba.” Thẩm Oản Doanh vẫy vẫy tay với ông, mang ba lô đi ra cửa.
Thẩm Khiêm cầm hộp sữa bò quay về chỗ ngồi, nói với Giang Du: “Gần đây có phải em quản lý Oản Doanh hơi thoải mái quá rồi không?”
Trước kia ông vẫn luôn cho rằng Giang Du nghiêm khắc với Thẩm Oản Doanh như vậy không tốt lắm, bây giờ lại chợt cảm thấy, thật ra cứ như trước kia thì vẫn tốt hơn.
Giang Du nhẹ nhàng, tao nhã cắt bánh mì, nói với Thẩm Khiêm: “Con bé ra ngoài với Hoắc Thành, có thêm chút thời gian bồi dưỡng tình cảm không tốt sao? Không phải anh thường nói, không thể buộc chặt hôn nhân của Oản Doanh với công ty sao? Nói hôn nhân không tình yêu sẽ không hạnh phúc mà?”
“......Nói thì nói thế, nhưng hiện tại hai đứa nó chỉ mới học cấp ba, em không sợ bọn chúng chậm trễ việc học sao?”
“Thả lỏng vào lúc thích hợp là cần thiết, hơn nữa thành tích lần trước của hai đứa cũng không có giảm sút.” Giang Du liếc mắt nhìn Thẩm Khiêm một cái: “Tâm tình người làm cha của anh, em có thể hiểu được, nhưng trước sau gì Oản Doanh cũng phải gả đi, mong anh có thể trưởng thành hơn một chút.”
‘Người không trưởng thành’ Thẩm Khiêm: “...”
Sau khi Thẩm Oản Doanh ra cửa liền nhìn thấy Hoắc Thành đang đứng ở đằng xa.
Có thể nhìn ra, hôm nay Hoắc Thành cũng có chuẩn bị mà tới, không chỉ mặc một bộ quần áo mới, ngay cả tóc cũng giống như vừa mới sấy, đặc biệt mềm mại.
Thẩm Oản Doanh thấy anh nhìn sang liền lộ ra nụ cười, đi đến chỗ anh: “Ngại quá, em dậy muộn.”
“Không sao.” Hoắc Thành nhìn cô, khóe miệng cũng treo một nụ cười “Thời gian đợi em, với anh cũng là một loại hạnh phúc.”
Thẩm Oản Doanh không nghĩ tới anh vừa mở miệng đã nói lời trêu đùa, trước kia rõ ràng anh không phải như vậy.
Cô không tránh khỏi có chút thẹn thùng, giơ tay vuốt vuốt tóc để che giấu: “Chúng ta đi thôi, nếu đến trễ thì sẽ rất đông.”
“Ừ.” Hoắc Thành mở cửa cho cô, giống như tài xế nhà cô, nhẹ nhàng mà che chở đỉnh đầu, đỡ cô ngồi vào trong xe.
Sau khi Thẩm Oản Doanh ổn định rồi, Hoắc Thành mới đóng cửa lại, từ cửa bên kia lên xe.
Trên xe đã có đồ ăn sáng anh mua, để thuận tiện cho nên chỉ có bánh mì và sushi.
“Sữa còn nóng, em uống trước một chút, cẩn thận nóng.” Hoắc Thành mở hộp sữa bò giúp cô rồi đưa qua tận tay.
“Ừm, cảm ơn anh.” Thẩm Oản Doanh uống từng ngụm từng ngụm, sau đó mở ra một cục cơm nắm: “Nhân quả mơ này.”
“Ừ, cũng có loại không nhân nữa.”
“Không sao, em ăn nhân quả mơ được.” Thẩm Oản Doanh nói rồi lấy ra một cục cơm nắm khác đưa cho Hoắc Thành “Anh cũng ăn một chút đi, đi công viên giải trí mất nhiều thể lực lắm.”
“Ừ.”
Hai người bọn họ đi cũng tính là sớm rồi, nhưng khi đến công viên giải trí thì bãi đỗ xe đã đậu không ít xe.
May mà Thẩm Oản Doanh mua vé VIP không cần phải xếp hàng, lúc này liền kéo Hoắc Thành đi thẳng vào cổng VIP bên cạnh.
Xếp hàng vào cổng thì không nói làm gì, mệt nhất chính là xếp hàng để chơi trò chơi.
Kỳ nghỉ hè trước cô với Triệu Nghệ Manh cũng đến đây chơi, không hẹn trước không thêm tiền, một ngày chơi được bốn trò.
“Có tiền quả nhiên là có thể bảo quỷ đẩy xe nha.” Thẩm Oản Doanh đang quét mã QR, cùng Hoắc Thành đi vào lối VIP của trò tàu lượn siêu tốc “Anh có sợ trò này không?”
Lúc còn nhỏ Hoắc Thành từng đi chơi công viên giải trí với mẹ anh, nhưng lúc đó tuổi còn quá nhỏ nên không thể chơi những trò kíc.h thích.
Sau này lớn lên rồi, bởi vì tính cách mà không thân thiết với người nào, càng đừng nói đến cùng đi đến công viên giải trí.
Trò tàu lượn siêu tốc này, anh thật sự chưa từng chơi.
“Chắc là không sợ.” Hoắc Thành nhìn trò chơi to lớn trước mặt, nói với Thẩm Oản Doanh.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta ngồi ở hàng đầu tiên đi!” Cô và Hoắc Thành không phải đứng đầu hàng, nhưng hai cặp tình nhân đằng trước đều không ngồi hàng đầu tiên, lúc này hàng ghế đó vẫn chưa có ai ngồi, “Đi thôi!”
Cô và Hoắc Thành cùng ngồi vào khoang xe, sau khi nhân viên kiểm tra xong, khoang xe liền chậm rãi hướng về phía trước.
“Anh biết không, hè năm ngoái em và Triệu Nghệ Manh đã tới đây một lần.”
“Ừ.”
“Nhưng trò này không hợp với khí chất em, nên bọn em chỉ chơi những trò nhẹ nhàng thôi.” Thẩm Oản Doanh thấy xe sắp leo lên đến đỉnh, giọng nói khó nén hưng phấn “Rốt cuộc lần này em cũng được chơi thử rồi.”
Hoắc Thành nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Cho nên em chưa từng chơi?”
“Chưa.”
“Vậy em không sợ sao?”
“Em ――” Thẩm Oản Doanh vừa mới nói một chữ thì khoang xe đột nhiên lao xuống! Toàn bộ người trên xe đều hét lên, Thẩm Oản Doanh trong một loạt tiếng thét chói tai, la lớn: “Em không sợ a a a a a a ――!”
Hơn một phút sau.
Hoắc Thành đỡ Thẩm Oản Doanh bước chân xiêu vẹo từ trên xe xuống.
“Em ổn không?” Hoắc Thành lo lắng nhìn cô.
Thẩm Oản Doanh nhìn anh cười cười, đưa ngón tay cái: “Thật kích thích.”
Hoắc Thành: “……”
“Lần sau chơi đừng ngồi hàng đầu tiên nữa.” Anh nói.
“Á.” Thẩm Oản Doanh lên tiếng, quay đầu nhìn anh, “Sao anh không sợ chút nào hết vậy?
Vừa rồi khi ở khúc cua kích thích nhất, cô cũng không hề nghe thấy tiếng la của anh.
“Vẫn ổn, em muốn uống nước không?”
“Em muốn ăn kem.”
“Vậy chúng ta đi mua kem.”
“Okie!” Nhắc tới ăn kem, sắc mặt Thẩm Oản Doanh liền đỡ hơn một ít.
Hai người lấy đồ trong tủ ký gửi ra, lúc ra cửa có nhân viên hỏi bọn họ có muốn chụp ảnh không.
“Chụp chứ.” Trước khúc quanh có đặt máy ảnh, Thẩm Oản Doanh còn tạo dáng trước ống kính, không chụp thì quả thật đáng tiếc
Thẩm Oản Doanh thanh toán tiền xong liền nhận một loạt ảnh chụp chung của cô và Hoắc Thành.
“Hoắc Thành, anh kiểm soát nét mặt tốt thật đấy.” Trong ảnh, Hoắc Thành hoàn toàn không thay đổi sắc mặt, Thẩm Oản Doanh trêu chọc nói, “Hay là anh ra mắt đi, em thấy nhiều thần tượng bây giờ cũng không bằng anh đâu.”
Hoắc Thành nói: “Anh chỉ là không có biểu cảm mà thôi.”
Thẩm Oản Doanh cầm ảnh chụp trong tay, nhìn anh chớp chớp mắt: “Cũng không phải, em thấy anh có cười mà.”
Hoắc Thành nghe xong lời cô nói, nhịn không được mà cong cong môi, Thẩm Oản Doanh vội nói: “Đúng đúng, chính là như vậy.”
Hoắc Thành khó được cũng có lúc cũng xấu hổ, anh nắm chặt tay Thẩm Oản Doanh, đi về phía trước: “Chúng ta đi mua kem thôi.” Trên đường mua kem, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh vô tình gặp được một anh hề bán bong bóng, Thẩm Oản Doanh mua cho mình một quả bóng bay, sau đó mua một cái băng đô tai mèo cho Hoắc Thành.
Hoắc Thành: “……”
“Cái này rất hay nha, còn phát sáng nữa.” Thẩm Oản Doanh mân mê cái băng đô trong tay rồi nhón chân cài lên đầu Hoắc Thành.
Hoắc Thành có chút không được tự nhiên, muốn gỡ băng đô xuống nhưng Thẩm Oản Doanh lại không cho, nói là muốn chụp ảnh trước đã.
“Chụp được chưa?” Hoắc Thành thấy không ít người đi ngang qua đều quay đầu nhìn anh liền thúc giục Thẩm Oản Doanh một tiếng.
Thẩm Oản Doanh mở ra ảnh vừa chụp, vội nói với Hoắc Thành: “Được rồi được rồi.”
Hoắc Thành tháo băng đô xuống, thuận tay cài lên tóc Thẩm Oản Doanh: “Em mang hợp hơn.”
“Nói bậy, rõ ràng anh đeo rất đẹp nha.” Thẩm Oản Doanh mở ảnh vừa mới chụp cho anh xem “Vừa rồi em còn nghe thấy hai nữ sinh đi ngang qua khen anh đáng yêu đó.”
“...” Hoắc Thành nắm cái tay không cầm bóng bay của cô, hướng thẳng đến xe kem.
Cuối cùng hai người mua hai cây kem ốc quế, Thẩm Oản Doanh là vị dâu tây, Hoắc Thành là vị trà xanh sô cô la.
Trà xanh sô cô la cũng là vị Thẩm Oản Doanh thích.
“Cho em thử của anh với.” Hoắc Thành còn chưa ăn thì đã bị Thẩm Oản Doanh múc một muỗng “Ừ, vị trà xanh này ăn ngon quá.”
“Em thích thì chúng ta đổi đi.”
“Không cần, vị dâu cũng rất ngon, em có thể ăn cả hai.” Thẩm Oản Doanh lại múc một muỗng kem vị dâu tây của mình “Bình thường mẹ em không cho em ăn hai cây kem cùng lúc.”
Hoắc Thành nói: “Anh cũng cảm thấy ăn cái này không tốt cho dạ dày.”
Thẩm Oản Doanh ai oán mà nhìn anh: “Hoắc Thành, anh thay đổi rồi, trước kia anh còn mặc kệ em ăn mì gói.”
“…… Mì gói và kem không giống nhau.”
“Xảo biện!”
“...” Hoắc Thành không khỏi tự hỏi, có phải là anh đã quá dung túng Thẩm Oản Doanh rồi không? Tuy rằng anh hy vọng cô không cần tự ép buộc chính mình trước mặt anh, nhưng cũng không thể cái gì cũng làm xằng bậy theo ý cô được.
“Kem chỉ có thể ăn một cái, em có thể nếm thử, nhưng không thể ăn hết.”
“A, em biết rồi, là chính anh thích ăn kem.”
“……”
“Em đi mua cho anh một cái nha?”
“Không cần.”
Hai người vừa đi vừa ăn kem, di động trong túi Thẩm Oản Doanh liên tục vang lên.
Thẩm Oản Doanh cũng không phát hiện, đợi cô cùng Hoắc Thành ăn kem xong, lại chơi thêm một trò khác, lúc ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi với Hoắc Thành, cô mới lấy điện thoại ra.
“Ôi?” Thẩm Oản Doanh ngồi thẳng người, ấn mở tin nhắn đến.
“Sao vậy?” Hoắc Thành thấy cô khẽ nhíu mày, cũng ghé qua xem di động của cô.
“Khâu Tử Tình gửi tin nhắn cho em, nói muốn mời em ăn cơm.”
Hoắc Thành nói: “Không đi.”
“...! .” Xét thấy Khâu Tử Tình trước đây có quá nhiều sự tình không tốt, Thẩm Oản Doanh cũng không muốn ăn cơm cùng cô ta.
Cô gửi tin nhắn trả lời Khâu Tử Tình, nói buổi tối mình có việc nên không thể đi.
Khâu Tử Tình: Tôi là muốn nói lời xin lỗi với cậu, chuyện Phương Nhất Sưởng lần trước, còn có chuyện ở nông trường Tinh Quang, đều là tôi không đúng.
Thẩm Oản Doanh: Không có gì, mọi người đều là bạn học, cậu mời Phương Nhất Sưởng ăn cơm là được.
Khâu Tử Tình nhíu nhíu mày, cô liền biết Thẩm Oản Doanh không phải dễ hẹn như vậy.
Khâu Tử Tình: Tôi còn có mấy lời muốn nói với cậu.
Thẩm Oản Doanh: Cậu có thể nói trên wechat, hoặc là thứ hai lên trường rồi nói.
Khâu Tử Tình: Có thể tôi không đợi được đến thứ hai.
Thẩm Oản Doanh:?
Khâu Tử Tình gửi cho cô ảnh chụp trên mái nhà.
Khâu Tử Tình: Phong cảnh chỗ này thật đẹp, thật muốn từ nơi này nhảy xuống.
Thẩm Oản Doanh:???
Khâu Tử Tình: Tôi gửi địa chỉ cho cậu, hy vọng cậu có thể tới gặp tôi một lần.