Thẩm Oản Doanh không tài nào nghĩ tới mọi chuyện lại phát sinh theo hướng này.
Cô biết Khâu Tử Tình vẫn luôn bắt chước mình, cũng biết từ sau lần cô ta đi tố cáo chuyện của cô và Hoắc Thành đã bị bạn học cô lập, hơn nữa kết quả kiểm tra lần này lại tụt xuống không ít, mẹ cô ta chắc chắn cũng đã mắng không nhẹ.
Nhiều áp lực chồng chất như vậy, cô ta sẽ có ý định tự tử thì Thẩm Oản Doanh đúng thật là không cảm thấy ngạc nhiên.
Có điều cô ta muốn tự sát, giây phút cuối cùng lại muốn gặp cô, chuyện này làm cô có nghĩ không ra.
“Anh nói xem, Khâu Tử Tình liệu có thật sự nghĩ quẩn không?” Cô hỏi Hoắc Thành.
Hoắc Thành hơi nhíu mày, nhìn qua đoạn tin nhắn của Khâu Tử Tình với Thẩm Oản Doanh.
Anh cảm thấy Khâu Tử Tình chỉ là nóng lòng muốn gặp Thẩm Oản Doanh mà thôi, nhưng chuyện này tốt xấu gì cũng liên quan tới mạng người, bọn họ không thể đặt cược.
“Chúng ta báo với thầy giáo đi.” Thẩm Oản Doanh nghĩ rồi lại nói “Coi như cô ta ổn rồi hoặc là suy nghĩ không thông, hai người chúng ta đi cũng không có tác dụng gì, vẫn nên báo cho nhà trường và gia đình cô ta biết thì tốt hơn.”
“Ừ.”
Thẩm Oản Doanh chụp lại đoạn đối thoại của mình và Khâu Tử Tình rồi gửi cho thầy Tống.
Thầy Tống gọi điện lại rất nhanh, nói mình đã liên hệ với mẹ của Khâu Tử Tình và chủ nhiệm lớp của Khâu Tử Tình, bọn họ đang chạy tới đó.
Sau khi Thẩm Oản Doanh cúp điện thoại, nói với Hoắc Thành: “Thầy Tống và mọi người đang đến đó, thầy bảo em cũng qua đó xem, nhưng không cần lỗ mãng, cũng đừng kích động cô ta.”
Hoắc Thành suy nghĩ trong chốc lát, nói với Thẩm Oản Doanh: “Anh đi với em, nếu chúng ta tới trước thì đợi mọi người tới rồi nói tiếp.”
“Ừm.”
Chỗ Khâu Tử Tình hẹn Thẩm Oản Doanh, là quán cà phê của họ hàng Vương Húc mở.
Hôm nay trong tiệm không nhận khách, chỉ có mấy người bọn họ bên trong.
Vương Húc nhìn thời gian, hỏi Khâu Tử Tình ngồi ở đối diện: “Rốt cuộc Thẩm Oản Doanh có tới không vậy?”
Khâu Tử Tình không nói gì, quan hệ của cô và Thẩm Oản Doanh vẫn luôn không tốt, cô ta từ chối lời mời cũng là bình thường.
Mặc dù cuối cùng cô ta ám chỉ với Thẩm Oản Doanh chính mình muốn tự sát nhưng chưa chắc đối phương cho là thật.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy lúc bàn kế sách này với Vương Húc, nhất định là đầu óc cô lúc đó bị tức tới chập rồi.
Di động Khâu Tử Tình bỗng nhiên nhận được tin nhắn, là Thẩm Oản Doanh gửi tới.
Sau khi Khâu Tử Tình xem xong liền cong khóe miệng cười cười: “Thẩm Oản Doanh nói cô ta lập tức tới ngay.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành.” Đám Vương Húc đều ăn mặc quần áo của nhân viên, Thẩm Oản Doanh chưa từng gặp bọn họ, chắc là sẽ không nhận ra.
Tiếng lục lạc treo ở cửa đinh đinh đang đang vang lên hai tiếng, Từ Huệ Linh đẩy cửa ra, từ bên ngoài đi vào.
Vương Húc thấy có người đi vào liền bước lên đuổi người đi: “Hôm nay ở đây không tiếp người ngoài.”
Từ Huệ Linh nghi hoặc nhìn nhìn: “Bị người khác bao hết rồi sao?”
“Cũng gần như vậy, khách quý của chúng tôi lập tức tới bây giờ, mời cô đi cho.”
“...!Được rồi.” Từ Huệ Linh bất đắc dĩ xoay người, rời khỏi quán cà phê.
Sau khi cô ta đi rồi, Vương Húc mới nói với đám anh em: “Tiểu Hào, mày đi giữ cửa đi, đừng cho người khác đi vào.
Thuận tiện nhìn xem Thẩm Oản Doanh đã tới chưa.”
“Được.” Tiểu Hào bị gọi tên đi ra ngoài, đứng ở cửa bên ngoài nhìn đông nhìn tây.
Một lát sau, cậu ta chợt nhìn thấy mấy nhân viên cảnh sát đi về hướng này.
Bởi vì có tật giật mình mà Tiểu Hào lập tức khẩn trương chạy vào trong quán cà phê, báo cho Vương Húc: “Không xong rồi, có mấy nhân viên cảnh sát đang tới đây!”
Vương Húc cũng có chút hoảng sợ, hắn không khỏi đứng thẳng người, hỏi Tiểu Hào: “Thấy rõ ràng không?”
“Thật mà, đang đi về phía chúng ta.”
“Sợ gì mà sợ, cảnh sát cũng đâu nhất định đi đến chỗ này.” Vương Húc ra vẻ bình tĩnh.
Khâu Tử Tình như là nghĩ đến cái gì đó, nói với Vương Húc: “Tôi nói với Thẩm Oản Doanh là muốn tự sát, nên mới hẹn được cô ta, đừng nói là cô ta báo cảnh sát chứ?”
“Cái gì?” Vương Húc quả thực có suy nghĩ muốn đập cho Khâu Tử Tình ngất luôn “Cậu có bệnh sao? Cậu nói muốn tự sát?”
Khâu Tử Tình bị cậu ta quát như vậy thì cũng có chút bực bội: “Tôi không nói như vậy cô ta sẽ tới sao? Không phải kế hoạch này là do mấy người nghĩ ra à?”
“Chị hai à, tôi không bảo cậu giả tự sát!” Tuy rằng Vương Húc ở trường học là du côn nhưng lại chưa từng vào cục cảnh sát, nếu thật sự bị cảnh sát bắt thì chắc cậu ta sẽ bị cả nhà lột da mất “Đi thôi, ra cửa sau.”
Ngay cả quần áo của nhân viên cũng không thay, mang theo đám anh em chạy ra cửa sau.
Khâu Tử Tình không nghĩ tới bọn họ chạy nhanh như vậy, nhất thời có chút không biết nên làm gì bây giờ.
Cô ta cầm lấy balo, đang muốn chạy theo thì cảnh sát đã đẩy cửa đi vào.
Thật đúng là đến tìm bọn họ.
“Chúng tôi nhận được tin báo, nói nơi này có người tụ tập gây sự.” Người cảnh sát phụ trách vừa bước vào liền cảm thấy không khí trong quán thật kỳ quái.
Đại sảnh lớn như vậy nhưng không có một nhân viên nào, chỉ có một cô gái trẻ ngồi bên trong.
Cô gái này còn lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Viên cảnh sát quan sát cô ta: “Cháu đang làm gì ở đây? Nhân viên trong quán đâu?”
“Tôi…” Khâu Tử Tình trong lòng vừa hoảng vừa sợ, lời nói cũng lắp bắp không rõ.
Mẹ của Khâu Tử Tình vừa chạy tới quán cà phê thì nhìn liền thấy có cảnh sát đứng bên trong.
Trong lòng bà giật mình, vội vàng tung cửa chạy vào: “Khâu Tử Tình!”
Khâu Tử Tình sửng sốt: “Mẹ?”
Thấy Khâu Tử Tình vẫn còn lành lặn đứng bên trong, bà Khâu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cùng lúc đó lại không nhịn được mà tức giận hỏi: “Con muốn làm gì? Mẹ mới mắng con vài câu thì con liền muốn tự sát?”
Cảnh sát lúc này còn chưa hiểu được tình huống gì, nhưng vừa nghe thấy người mẹ này nói cô gái muốn tự sát thì lập tức trở nên đề phòng.
Khâu Tử Tình vốn đang bị dọa đến ngây người, bị mẹ mắng một câu này, ấm ức cùng tủi thân trong lòng lại nổi lên: “Đúng vậy, con không muốn sống nữa, con mệt mỏi quá rồi!”
“Con mệt mỏi? Con mệt chẳng lẽ mẹ không mệt sao?” Trước kia bà và cha của Khâu Tử Tình ly hôn sớm, làm mẹ đơn thân rất vất vả, bà cũng không thể nói với ai “Mỗi ngày mẹ làm việc vất vả như vậy, cho con ăn cho con mặc, còn cho con học ở trường học cao cấp nhất! Mẹ không mệt sao!”
Cái mắt cái mũi của Khâu Tử Tình đều chua xót, nước mắt rơi xuống: “Mẹ mệt như vậy là vì con sao? Không phải vì chính mẹ sao! Rõ ràng con có thể học ở Trung học số 2, nhưng chỉ vì để con học cùng trường với Thẩm Oản Doanh, một hai phải đưa con đi Trung học số 1 học! Kết quả là vì con sao?”
“Trường tư thục số 1 có gì không tốt? Con nhìn Thẩm Oản Doanh xem, vì sao con không thể học giống như người ta!”
“Vì sao con nhất định phải học theo cô ta! Con cũng đâu phải cô ta!” Cảm xúc Khâu Tử Tình hoàn toàn sụp đổ, cảnh sát ở một bên vội vàng khuyên giải, tránh cho cô gái trẻ này làm ra hành động quá khích.
Cửa lại đinh đinh hai tiếng, giáo viên của trường cũng tới rồi.
Khâu Tử Tình vừa thấy có thêm người đến, theo bản năng lùi lại đến sau quầy bar, cầm lấy con dao trên quầy, chỉ vào bọn họ: “Các người đừng lại đây!”
“Không được cử động!” Cảnh sát nhanh chóng ngăn cản mọi người lùi lại phía sau.
Khâu Tử Tình giơ dao, vừa khóc vừa nhìn mẹ mình: “Con biết, mẹ vẫn luôn không thích con, cảm thấy con chỗ nào cũng thua kém Thẩm Oản Doanh.
Để cho con chết đi! Con chết rồi thì sau này mẹ có thể nhận Thẩm Oản Doanh làm con gái!”
Chuyện ở quán cà phê đã đến hồi gay cấn, lúc này Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành mới chạy tới.
Hai người còn chưa đi đến quán cà phê thì đã bị một nữ sinh gọi lại: “Bạn học Hoắc Thành?”
Hoắc Thành quay người lại, nhìn về phía người nói chuyện.
Là Từ Huệ Linh.
Gặp lại Từ Huệ Linh, trong đầu Hoắc Thành vẫn loé lên cảm giác quen thuộc như cũ.
“Hai người muốn đến quán cà phê sao?” Từ Huệ Linh hỏi.
Thẩm Oản Doanh nhìn cô ta, lại nhìn Hoắc Thành: “Bạn học này là ai vậy? Sao anh không giới thiệu một chút?”
Hoắc Thành nhìn dáng vẻ này của cô, không nhịn được mà cong khoé môi: “Cô ấy là Từ Huệ Linh, chính là người lần trước chụp ảnh Đồng Văn Tĩnh đang ở cùng học sinh Trung học số 2.”
“À…” Thẩm Oản Doanh gật đầu, “Chính là bạn học nữ mà anh thêm Wechat.”
“Ừm.”
Từ Huệ Linh nhìn Thẩm Oản Doanh nói: “Cậu là bạn gái của Hoắc Thành? Nếu cậu để ý chuyện đó thì tôi có thể xóa kết bạn với cậu ta, thêm wechat của cậu.”
“Tôi không có ý đó.” Thẩm Oản Doanh nhìn cô ta cười, tiếp đó liền hỏi “Cậu gọi chúng tôi lại là có chuyện gì sao?”
Từ Huệ Linh gật đầu: “Tôi thấy hình như các cậu muốn đến quán cà phê? Bây giờ chỗ đó loạn lắm, hai người đừng đi.”
Thẩm Oản Doanh hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ Khâu Tử Tình thật sự muốn tự sát?
“Tôi vừa mới đến quán cà phê đó, phát hiện phục vụ đều là học sinh Trung học số 2, còn không cho ai vào.” Từ Huệ Linh nói với hai người “Nhà tôi ở gần Trung học số 2, mấy học sinh du côn của Trung học số 2 tôi đều nhận ra, bọn họ đều ở trong đó.
Lúc trước tôi bắt gặp mấy người đó tụ tập đánh nhau, sợ bọn họ lại gây sự nên đã báo cảnh sát.”
Thẩm Oản Doanh sửng sốt, Khâu Tử Tình này quả nhiên là sắp đặt bẫy cho cô sao?
Sắc mặt Hoắc Thành càng khó coi, anh nhìn về phía Thẩm Oản Doanh, nói với cô: “Em ở đây chờ anh, anh đi xem.”
“Hoắc Thành.” Thẩm Oản Doanh gọi.
Hoắc Thành quay người lại, giơ tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ cẩn thận.”