Bố Bạch là con một, trên mẹ Bạch là một anh trai, mười mấy năm trước định cư ở phương Bắc, hai nhà ngẫu nhiên có lui tới. Trước kia bố Bạch mẹ Bạch không về nước được, Bạch Tiểu Hổ liền cùng bà nội ăn tết. Năm nay chỉ có mình cậu, trong lòng mẹ Bạch vừa áy náy lại không đành lòng, trong video call hỏi Bạch Tiểu Hổ có muốn đến nhà bác cùng ăn tết hay không.
"Khi con ba tuổi, A Thịnh đến nhà chúng ta chơi, thằng bé thích con không buông tay, còn lén nhét con vào cốp xe, con còn nhớ không?"
A Thịnh trong miệng mẹ Bạch là con trai duy nhất của anh trai bà, Bạch Tiểu Hổ không có ấn tượng tốt với anh họ này lắm, cậu cũng không nhớ rõ chút nào. Dù sao thì trong trí nhớ của cậu, cậu chỉ mới gặp qua anh họ này năm lần, gần đây nhất là trong tang lễ của bà nội.
Đối phương một thân đồ hiệu trendy, đội tang bà nội, đeo cặp kính tứ giác không đều hiệu PERCY LAU, nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ là vẻ mặt thiên biến vạn hóa, gọng kính trực tiếp trượt xuống sống mũi, phun ra hàng chữ —— YU XI ZHENG LI.
Mẹ nó, ăn phải thuốc kích thích hả?
Bạch Tiểu Hổ bứt ra khỏi ký ức, nói: "Con không phải rất muốn qua đâu, ở nhà người khác có chút không tự nhiên..."
"Đêm giao thừa ai lại một mình, nhà chúng ta cũng chỉ còn lại mỗi một nhà họ hàng này, vẫn nên qua lại với nhau một chút."
Bạch Tiểu Hổ mím môi, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm: "Dì, lúc này Tiểu Hổ có thể đi không được."
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc trừng mắt nhìn Trình Thiên Châu: Cậu xuất hiện lúc nào thế?
Trình Thiên Châu nhíu mày, rất nhanh đã híp mắt tiếp tục nói: "Tối hôm qua bọn con đã hẹn cùng nhau đón năm mới rồi ạ."
Mẹ Bạch: "Có phải Thiên Châu không? Năm mới đến nhà sẽ không quấy rầy..."
Trình Thiên Châu: "Dì, ba mẹ con đều không còn nữa, trước kia đều một mình ăn tết, năm nay ở chỗ Tiểu Hổ ăn tết."
"A!", mẹ Bạch không nghĩ tới sẽ nói như vậy, kinh hô một tiếng, trong giọng lộ ra xin lỗi: "Ai nha, nhiều năm như vậy đều một mình qua...ai, ai, dì thật sự không biết nói gì, con, thôi thì năm nay con thay dì bồi Tiểu Hổ, ai, như thế nào lại...thật sự là..."
Trình Thiên Châu không có biểu tình gì trên mặt, ngay cả độ cong khóe miệng cũng không thay đổi, vậy nhưng giọng điệu lúc nói ba mẹ mình đã không còn lại lộ ra chút đáng thương. Bạch Tiểu Hổ sững sờ nhìn chằm chằm Trình Thiên Châu, đối phương giơ tay búng trán cậu, tiếp tục nói với bà Bạch trong điện thoại: "Không sao đâu dì, con đã quen rồi. Chẳng phải năm nay con có Tiểu Hổ cùng con sao."
Mẹ Bạch nhất thời tràn đầy tình mẹ, cùng nói chuyện với Trình Thiên Châu một hồi lâu, thật vất vả mới cúp máy được, Bạch Tiểu Hổ che vết hồng hồng trên trán, vẻ mặt phức tạp.
Trình Thiên Châu ho khan một tiếng, trả lại điện thoại di động cho Bạch Tiểu Hổ, nói: "Dì thật tốt."
"...", Bạch Tiểu Hổ buông tay che trán nhận điện thoại, hỏi: "Tối qua tôi đáp ứng cậu khi nào?"
"Hiện tại đáp ứng với tối qua đáp ứng cũng không có gì khác nhau.", nói xong ánh mắt Trình Thiên Châu dừng lại ở vết đỏ giữa mi tâm Bạch Tiểu Hổ, giơ ngón cái lên đè lại, bốn ngón tay còn lại rơi trên mặt cậu, "Tôi cũng không dùng lực, sao lại đỏ..."
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Bạch Tiểu Hổ đẩy tay anh ra, rũ đầu xuống, mi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, vành tai nổi lên một lớp hồng nhạt: "Cậu không cần về nhà sao?"
Trình gia là một gia tộc lớn như vậy, gia đình ba mươi tết sao lại dễ thấy bóng người.
Trình Thiên Châu liếc mắt một cái nhìn ra băn khoăn của cậu, trong mắt lướt qua tia sáng: "Nếu không cậu cùng tôi trở về nhà cũ đi, bây giờ đi luôn."
Bạch Tiểu Hổ có chút suy sụp: "Người nhà cậu nhiều thế, sao tôi không biết xấu hổ qua được?"
"Không có gì phải ngại, cũng không phải chưa từng qua mà."
"Đó là chuyện của mười năm trước rồi, hơn nữa..."
"Trong nhà năm nay có thêm một con hổ nhỏ."
Nửa lời còn lại lập tức chui tọt vào bụng, Bạch Tiểu Hổ siết chặt điện thoại nuốt ngược về, gật mạnh đầu: "Được!"
Rõ ràng mục đích đã đạt được, Trình Thiên Châu ngược lại có chút khó chịu. Anh quay người về phía phòng ngủ nói, "Sắp vài bộ quần áo nào."
Bạch Tiểu Hổ do dự đi theo: "Thật sự qua luôn giờ sao, hay là để sáng ngày ba mươi xuất phát đi..."
Trình Thiên Châu so với cậu còn giống chủ nhân phòng ngủ này hơn, chuẩn xác lấy một cái vali nhỏ, lấy một bộ đồ ngủ, hai cái áo len cùng với đồ lót giữ ấm, lại xách lên hai cái áo khoác kaki ném lên giường, Bạch Tiểu Hổ nhìn tay chân anh nhanh chóng lại không có chút trật tự nào, miệng giật giật hai cái, thỏa hiệp.
"Tôi đi lấy khăn mặt...."
Trình Thiên Châu gọi cậu lại: "Đồ rửa mặt không cần mang theo, nhà cũ có cái mới.", nói xong anh kéo ngăn kéo ra, duỗi vuốt ra lấy một hàng quần chíp xếp gọn bên trong, Bạch Tiểu Hổ "a" một tiếng, nhào tới đè tay anh lại: "Tôi tự mình xếp đồ được rồi!"
Trình Thiên Châu bị cậu đè vẫn không nhúc nhích gì, tay trái không cầm quần chíp thuận thế ôm lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ kéo dài giọng: "Cậu cũng có phải con gái đâu, ngại ngùng cái gì?"
Bạch Tiểu Hổ thấy anh không dừng tay, duỗi tay kéo quần chíp của mình ngoan cố chống cự: "Riêng tư! Là sự riêng tư đó!"
Anh đứng dậy tránh ra, hai tay ôm ngực tiếp tục nhìn Bạch Tiểu Hổ sắp xếp.
Ánh mắt trên đỉnh đầu làm Bạch Tiểu Hổ không được tự nhiên một trận, cậu tiện tay nhét quần lót vào đáy vali, đang muốn lấy quần, ý thức được quần áo có chút nhiều, hỏi: "Ngày mốt là ba mươi rồi, tôi nhiều lắm cũng chỉ ở ba ngày, cần mang theo nhiều vậy sao..."
Bàn chân Trình Thiên Châu vỗ vỗ sàn nhà, hợp lý nói: "Chẳng lẽ chỉ muốn ngủ một đêm, mùng một Tết để tôi đưa cậu về?"
Khóe miệng Bạch Tiểu Hổ nhịn không được co rút, sao ánh mắt Trình Thiên Châu nhìn cậu cứ như nhìn người đàn ông phụ bạc ấy...
Trình Thiên Châu tự mình nói: "Cậu đừng lo có nhiều người, viện của tôi ở rất yên tĩnh, không ai dám quấy rầy."
"A...", rốt cục thì Bạch Tiểu Hổ không còn gì để nói.
Đến đón bọn họ là một người đàn ông dáng người khôi ngô, tự xưng là quản gia Lâm, mặt nhìn không tới bốn mươi, tóc mai lại có mấy sợi đã xám, chải chuốt chỉnh tề ra sau. Bạch Tiểu Hổ nhìn Trình Thiên Châu một bên, đầy bụng nghi vấn anh an bài người khi nào.
Quản gia Lâm lộ ra nụ cười trung thành, nếp nhăn trên khóe mắt làm ông hiền hòa thân thiện hơn. Ông chủ động tiến lên trước: "Công tử Tiểu Bạch.", liền xách vali trong tay Bạch Tiểu Hổ.
Một tiếng "công tử Tiểu Bạch" như sét đánh ngang tai Bạch Tiểu Hổ, bất giác liền buông tay. Trình Thiên Châu đã mở cửa xe, nghiêng đầu ý bảo cậu vào.
"Sửng sốt làm gì?"
Bạch Tiểu Hổ trừng mắt nhìn xuống xe, Trình Thiên Châu tiến lên phía sau, nhịn không được kề sát vào tai anh hỏi: "Sao bác ấy lại...lại nói...lại nói thế..."
Trình Thiên Châu khó hiểu nhìn cậu một cái: "Làm sao vậy??"
Bạch Tiểu Hổ ngồi trở về: "Không có gì..."
Nhà cũ của Trình gia ở trên sườn núi của Tê Hổ, Bạch Tiểu Hổ mới biết được cả ngọn núi này nối liền với một mảnh núi rừng lớn phía sau đều là lãnh địa của Hổ tộc.
Xe chạy thẳng đến sân Thiên Châu, quản gia Lâm cất vali, cung kính nói: "Tam thiếu gia, phòng của công tử Tiểu Bạch ngài an bài ở phòng nào?"
Trình Thiên Châu: "Không cần sắp xếp, liền ở trong phòng tôi."
Trong mắt quản gia Lâm không dấu vết xẹt qua tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ lại lộ ra một cỗ lão hoài an ủi. Trình Thiên Châu phất tay để ông đi xuống, Bạch Tiểu Hổ nhìn ông cung kính lui về sau, thẳng đến cửa mới quay người, sớm đã trợn mắt há hốc mồm: "Quy củ nhà các cậu đều lớn vậy sao, cảm giác như trong phim truyền hình ấy."
Trình Thiên Châu tựa hồ không hiểu được kinh ngạc cùng không được tự nhiên của cậu, hơi lẩm bẩm nói: "Sao cậu lại quan tâm tới người vừa mới gặp mặt đến vậy?"
Bạch Tiểu Hổ im lặng một lát, có loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng Trình Thiên Châu từ nhỏ đã nhận được đối đãi như vậy, căn bản không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cậu cũng không rối rắm nữa, chỉ là trong lòng càng thêm nhắc nhở mình sau này gặp nhà họ Trình càng phải chú ý hơn một chút.
"Tôi không cần đi gặp bác một chút sao?", đến nhà người ta dù sao cũng phải chào hỏi đi.
Trình Thiên Châu không để ý: "Hiện tại bác không có ở đây, những người khác không gặp cũng không sao.", nói xong hai tay đặt lên vai Bạch Tiểu Hổ đẩy người vào trong, "Nào, cho cậu xem ổ của tôi một chút."
Vòng qua một hàng quạt, ánh sáng buổi chiều sáng ngời đập vào mặt, núi xa cùng đám mây trôi ngang cửa sổ sát đất hình tròn khổng lồ, rèm cửa cột hờ rũ xuống hai góc cân xứng với nhau.
Tuy rằng trước khi vào viện liền phát hiện nhà cũ Trình gia có chút kiểu dáng vườn cổ, nhưng vẫn khó tưởng tượng Trình Thiên Châu từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh thanh u sang trọng như vậy, thuẩn cổ nhã vận mà lớn.
Bạch Tiểu Hổ chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra xa xa, không cốc truyền đến một tiếng chim hót líu lo, không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, hít sâu không khí trong lành nhẹ nhàng trên núi.
"Thật không nghĩ tới nơi này chỉ cách một giờ lái xe, cảm giác cứ như xuyên không về cổ đại vậy."
Trình Thiên Châu dựa lưng vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cậu nhìn xuống."
Bạch Tiểu Hổ không hề phòng bị, cúi đầu lại là vách cốc thật sâu, mây mù chìm nổi dưới đáy cốc, có tiếng nước chảy truyền đến. Cảm giác lơ lửng rơi xuống bất thình lình làm cho sắc mặt cậu trắng bệch, hai tay chống ngưỡng cửa sổ trượt ra ngoài, nửa người trên nhất thời nghiêng ra.
"Ah——!"
Mèo lớn đùa giỡn thành công, trong mắt hiện lên ý cười, một cánh tay bắt lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ, ôm người vào ngực. Bạch Tiểu Hổ nhắm chặt hai mắt, một đôi lông mi dày dặn còn đang kinh hoảng rung động, phủ lên gương mặt trắng sứ, dưới ánh mặt trời tạo thành một cái bóng tinh xảo. Mà đôi môi phấn nhạt của cậu khẽ mở, hơi thở ấm áp hơi ẩm ướt nhào về phía cổ Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu căng chặt cổ, ý cười trong mắt bất ngờ ngừng lại, một cỗ thâm trầm dần dần lan tràn.
Bàn tay anh ôm ngang hông Bạch Tiểu Hổ hơi siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, lại còn theo bản năng khống chế lực đạo không làm cậu đau. Trình Thiên Châu hơi nghiêng đầu, tay kia nâng lên, ngón trỏ sắp đụng phải môi Bạch Tiểu Hổ.
"Ồ, hình như anh đến không đúng lúc nhỉ?"
Tác giả có gì đó muốn nói:
Ngừng càng lâu càng quên tình tiết trước, giờ tui phải tự đọc lại truyện của mình, kkkkk, mấy ngày rốt cục mới nghẹn ra được một chương _(:зゝ∠)_