Mắt Trình Thiên Châu thâm trầm nhàn nhạt đảo qua người ở cửa, rất tự nhiên buông Bạch Tiểu Hổ đã mở mắt ra.
Thanh niên bị liếc mắt nhìn đến nếu biến thành nguyên hình đã xù hết cả lông, khô khan cười nói: "Không thì anh đi ra ngoài cho các chú tiếp tục?"
Trình Thiên Châu không để ý tới hắn, cúi đầu vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Hổ, nói: "Lát nữa dẫn cậu xuống, kỳ thật không sâu đâu."
Bạch Tiểu Hổ không chú ý tới động tĩnh ở cửa, còn có chút sợ hãi, cách cửa sổ xa một chút: "Vừa rồi xém chút là ngã xuống..."
Lúc này ánh mắt cậu mới quét qua thanh niên ở cửa, đối phương giơ tay chào hỏi: "Hi~ Còn nhớ anh không?"
Mấy tháng trước Trình Thiên Châu dẫn Bạch Tiểu Hổ tham gia bữa tiệc mừng tuổi của nhóc Hổ tộc, Bạch Tiểu Hổ ấn tượng sâu sắc, cười nói: "Dạ nhớ, là đại biểu ca của Thiên Châu."
Nói xong ánh mắt cậu nhìn về phía sau Nghiêm Hãn Thành, không nhìn thấy bóng dáng tiểu hổ, không khỏi hơi thất vọng.
Nghiêm Hãn Thành đi vào trong phòng: "Bồng Bồng bây giờ còn chưa thể rời khỏi mẹ."
Hắn không thèm hỏi qua ý kiến của chủ nhân liền trực tiếp duỗi móng tiến vào, trong lòng Trình Thiên Châu hừ lạnh, bàn tay đặt bên bệ cửa sổ, cằm khẽ nhếch, khóe mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nghiêm Hãn Thành.
"..."
Nghiêm Hãn Thành yên lặng thu chân trước mình về, hắng giọng nói: "Là anh nghe nói chú mang theo một người về, đang suy nghĩ có phải người lần trước hay không, quả nhiên đúng, ha ha, cho nên hai người chú xác định..."
Trình Thiên Châu đột nhiên lên tiếng ngắt lời: "Người nhà Tiểu Hổ năm nay đều không ở trong nước, cho nên em đón cậu ấy qua."
Nghiêm Hãn Thành sửng sốt, nhìn chằm chằm vẻ mặt mê mang của Bạch Tiểu Hổ, "phì" cười ra: "Trình Thiên Châu, chú không được rồi."
Nếu một Hổ tộc mang nhân loại về có nghĩa là hai người đã tâm ý tương thông. Nghiêm Hãn Thành không nghĩ tới dưới tình huống Bạch Tiểu Hổ đã biết Trình Thiên Châu không phải nhân loại mà còn chưa xác định được quan hệ.
Trình Thiên Châu nổi nguyên hàng gân xanh trên trán, trong mắt bốc lên sát ý lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Hãn Thành.
Nghiêm Hãn Thành thấy tốt liền thu lại, nói với Bạch Tiểu Hổ: "Khó có được một chuyến, để Thiên Châu dẫn cậu lên núi chơi đi."
Bạch Tiểu Hổ hỏi lại Trình Thiên Châu: "Không phải cậu nói trong nhà có thêm một bé hổ nhỏ sao?"
Sắc mặt Trình Thiên Châu có chút thúi, hỏi Nghiêm Hãn Thành: "Mấy người chú Sáu đến chưa?"
Nghiêm Hãn Thành: "Sáng nay vừa tới, ở Tây Uyển bên kia, sao đột nhiên lại quan tâm tới thằng bé nhà chú Sáu thế."
Trình Thiên Châu không đáp hắn, trực tiếp cúi đầu nói với Bạch Tiểu Hổ: "Hổ nhỏ là nhà chú Sáu của tôi, mới tám tháng tuổi."
"Tám tháng!", hai mắt Bạch Tiểu Hổ lóe sáng, "Thật nhỏ nha, tôi thật sự có thể qua xem một chút sao?"
Trong lòng Trình Thiên Châu ăn dấm, ngữ khí lại thản nhiên: "Ừ, tôi dẫn cậu qua."
Nghiêm Hãn Thành bị xem thành phông nền suốt quá trình: "...."
Bọn họ vừa bước tới ngưỡng cửa Tây Uyển, liền nghe được tiếng "gầm gừ" hung dữ sặc mùi sữa, kèm theo tiếng cười nhẹ của nữ.
"Tiểu tâm can của bà nội y như ba con khi còn bé, ồn ào thế này, qua một thời gian cũng đừng phá nhà đấy."
"Duyệt Bằng khi còn bé cũng ầm ĩ, hiện tại cũng chẳng ổn trọng gì."
"Vâng, Tiểu Thiên Cừ uy phong như vậy, có phải không Tiểu Thiên Cừ, lại gầm một tiếng nè."
"Áu áu——!"
Nửa bước chân của Trình Thiên Châu yên lặng thu hồi, khóe miệng Nghiêm Hãn Thành nhếch lên. cười: "Còn đi vào không?"
Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Trình Thiên Châu hơi tái xanh, đang muốn hỏi anh sao thế, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gió, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, tập trung nhìn lại chỉ thấy Trình Thiên Châu bị một con hổ cực lớn đè dưới thân.
Con hổ kia phải lớn hơn gấp đôi nguyên hình của Trình Thiên Châu, vươn đầu lưỡi màu đỏ, gai ngược trên lưỡi rõ ràng phát ra hàn quang, liếm hết mái tóc hơi dài của Trình Thiên Châu ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng nhất thời đỏ bừng. Hai má Trình Thiên Châu rơi xuống đất, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Bạch Tiểu Hổ ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "..."
"Tiểu Thiên Châu của cô, một năm không gặp, bộ dạng thật rắn chắc."
Một móng của hổ lớn kia to như cái quạt bồ đề vỗ cái bộp lên lưng Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay thật vất vả mới chống lên được lại nhào về phía trước, khuôn mặt càng thêm xanh lè.
"Chết không được, trong các tiểu bối dì (đau) thương Thiên Châu nhất.", Nghiêm Hãn Thành cười tủm tỉm, Bạch Tiểu Hổ luôn cảm thấy "đau" này là đau theo nghĩa đen luôn.
"Cô ấy trông rất lớn..."
"Dì kế thừa gien của Hổ Đông Bắc, hình thể lớn hơn người Trình gia khác."
Bạch Tiểu Hổ bừng tỉnh, trong lòng nhất thời không cảm thấy lạ nữa. Hổ Đông Bắc hay Siberia là loài mèo có trọng lượng lớn nhất còn sống. Bạch Tiểu Hổ đã rất quen thuộc với nguyên hình của Trình Thiên Châu, điển hình là hình thể Hổ Nam Hoa, hơn nữa còn chưa trưởng thành, tự nhiên chỉ có thể bị đè lên đất chà đạp.
Nghiêm Hãn Thành trả lời xong câu hỏi của Bạch Tiểu Hổ, liền ngồi xổm xuống trước mặt Trình Thiên Châu, cười đến ôn hòa vô hại: "Vừa rồi quên nói chú, dì năm nay không ăn Tết ở Đông Bắc."
Trình Thiên Châu trợn trắng mắt, cũng không biết là bị Nghiêm Hãn Thành chọc giận hay là bị cô đè trên người. Con Hổ Đông Bắc kia liếm đỏ da đầu Trình Thiên Châu, trung khí mười phần nói: "Tiểu Thiên Châu mau biến trở về, để cô xem nguyên hình con lớn thế nào rồi."
Trình Thiên Châu nhất thời nhớ đến ác mộng bị liếm đến trụi lông, giãy dụa càng lợi hại: "Cô, cô đứng lên trước đi, ngực con khó thở nè."
Bạch Tiểu Hổ ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai má ửng đỏ của Trình Thiên Châu, đây là lần đầu tiên cậu thấy Trình Thiên Châu chịu thua một người trước mặt nhiều người như vậy.
Hổ Đông Bắc lớn nhảy xuống khỏi người Trình Thiên Châu, đi qua đi lại xung quanh anh: "Mau mau, để cô nhìn thử nguyên hình xem nào."
Trình Thiên Châu đứng lên từ dưới đất, nhưnh chóng nhìn Bạch Tiểu Hổ, vừa rồi đã rất mất mặt, anh không thể mất mặt thêm nữa.
"Cô ơi, lần này con dẫn bạn về."
"Ồ?", đôi mắt hổ lớn như chuông đồng, lông tóc cả người Bạch Tiểu Hổ dựng đứng lên, cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích, đó là bản năng sợ hãi khi bị động vật săn mồi đỉnh cấp nhìn chằm chằm, cho dù đối phương không có ý định bắt giết mình.
Dáng người đại hổ to lớn mạnh mẽ, cái đuôi rũ xuống vừa thô vừa dài, ưu nhã đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hổ. Bạch Tiểu Hổ mắt thấy chóp mũi đối phương tiến đến gần cổ cậu nhẹ nhàng ngửi một hơi, phun ra một ngụm khí, Bạch Tiểu Hổ nín cả thở.
Đại lão hổ lui về sau một bước, quay đầu lại giật giật râu hai bên má nhìn Trình Thiên Châu, biểu tình lộ ra chút nhân tính: "Từ đầu đến chân đều là mùi trên người con, khó trách ngay từ đầu cô không chú ý tới, con vậy mà còn mang theo một đứa nhóc nhân loại."
Mặt nữ nhân lộ ra vẻ ái muội, Trình Thiên Châu ho khan một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Bạch Tiểu Hổ lại đọc ra được chút đắc ý của Trình Thiên Châu.
Cậu cảm thấy có chút ngộp, trên mặt không biết vì sao lại đỏ lên, trong không khí có gì đó không thích hợp. Bỗng nhiên mắt cá chân bị cái gì đó mềm mềm đụng một cái, Bạch Tiểu Hổ cúi đầu, một con hổ nhỏ ngã trên mu bàn chân cậu, đang dùng miệng cắn dây giày.
Lông tơ cả người nó nổ tung, còn có cái đuôi nhọn nho nhỏ vểnh lên tận trời, tim Bạch Tiểu Hổ tan thành vũng nước, nhịn không được ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu lão hổ. Tiểu lão hổ chỉ dài bằng nửa cánh tay, sau khi được ôm lấy liền "ngao" một ngụm cắn cổ tay Bạch Tiểu Hổ.
Trình Thiên Châu nhướn mày, đưa tay muốn túm con hổ nhỏ kia ra, bị hổ lớn ở một bên dùng đuôi "ba" một cái lôi lại.
"Hoảng cái gì, chỉ có hai hột gạo trong miệng Tiểu Thiên Cừ thôi, có sao đâu mà."
Bạch Tiểu Hổ theo động tác của tiểu lão hổ, trên cổ tay lưu lại một chuỗi dấu ướt sũng, tay kia thập phần lão luyện vuốt lông cho tiểu lão hổ, tiểu lão hổ nhất thời buông lỏng miệng, trong ngực phát ra từng tiếng "ngáy" thoải mái.
Tay Trình Thiên Châu bên cạnh rục rà rục rịch, rốt cục nhịn không được tiến lên túm lấy đuôi hổ nhỏ. Tiểu hổ vốn lười biếng nằm sấp trong ngực Bạch Tiểu Hổ, sau khi bị người quấy rầy liền trở mình một cái "ngoàm" một tiếng há mồm muốn cắn, bị Trình Thiên Châu dùng ngón trỏ ấn trán lại. Lúc này thì tiểu lão hổ bị chọc giận rồi, hai chân trước bắt lấy khóa chặt cổ tay Trình Thiên Châu, toàn bộ thân hình nhảy ra từ trong ngực Bạch Tiểu Hổ, treo trên cánh tay Trình Thiên Châu.
"Hừ, tính tình không nhỏ.", khi dễ con nít thế này Trình Thiên Châu không có nửa điểm cảm thấy xấu hổ. Anh lắc cánh tay tương đối ác liệt, ghét bỏ nhìn tiểu hổ bị dọa đến tứ chi ôm chặt cánh tay mình, "ngao ngao" kêu to giữa không trung. Bạch Tiểu Hổ thấy bộ dáng lung lay sắp rớt của nhóc, vội vàng tiến lên nâng lưng tiểu lão hổ.
"Cậu có bị ấu trĩ hay không?!", Bạch Tiểu Hổ trừng mắt, "Còn không buông tay!"
Trình Thiên Châu trong nháy mắt thu lại độ cong khinh khỉnh trên khóe miệng, thành thành thật thật tùy ý cho cậu ôm hổ nhỏ trở về. Chờ khi anh ngẩng đầu, khắp bốn phương tám hướng đều là thần sắc mỉa mai của mọi người——