Chung quanh là núi rừng yên ắng, tiếng vang hết sức chói tai, tiếng sấm vừa dứt ánh chớp lại lóe, di động để trong túi không biết bị ướt cỡ nào, còn đang ương ngạnh reo vang.
Tô Khởi nhanh chóng lấy ra bắt máy, đầu bên kia cũng đang ở bên ngoài, tiếng mưa xối xả vang dội, hai đầu như đang quật đánh nhau, không phân thắng bại.
A Thi dầm mưa dùng điện thoại công cộng bên ngoài, không lòng dạ để ý Tô Khởi ở đâu, giọng điệu gấp gáp: "A Khởi, mày mau lái xe tới phố Miếu đi, tình huống khẩn cấp."
Tô Khởi cố tỏ ra trấn định, song chỉ có tự thân hiểu rõ rằng mình nói chuyện hết sức run rẩy, bởi vì sợ, bởi vì lạnh.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mày tới kiếm tao lẹ đi, bây giờ không có thời gian kể rõ cho mày, cúp trước đây."
Ống nghe cũng nghe không gác chặt, thậm chí Tô Khởi còn tưởng tượng được đến dáng vẻ cô ấy sốt ruột tới mức buông ra rồi chạy ngay, như ẩn trong sương mù.
Động tác lại tăng tốc thêm lần nữa, lấp đất vung vãi vào lại, may thay hố mộ sinh cơ không sâu, sau khi qua loa đắp vào lại thì hai tay cô đau nhức hết cả, mau chóng cầm xẻng sắt đi xuống núi.
Sau khi lên xe, cô lấy một đôi giày sạch sẽ từ dưới chân ghế để thay, cởi đôi lắm lem bùn đất này rồi ném thẳng vào thùng rác, bùn trên tay đa phần đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.
Làm xong một loạt hành động tiêu hủy dấu vết, cô hít sâu một hơi, khởi động xe, lên Tây Toại băng qua biển, chạy về phố Miếu cứu nguy A Thi.
Phố Miếu 10 giờ, trước nay đều chen chúc hỗn loạn, giờ đây chỉ còn lai rai vài móng khách ngồi bên sạp, ánh lên đôi nét quạnh quẽ.
Tô Khởi dừng xe ở giao lộ, sau đó gọi điện thoại cho Chung Diệc Sâm, thông báo anh ta một tiếng mai nhớ lấy xe, còn xin lỗi qua loa lấy lệ vì đã làm bẩn xe.
Khi lên lầu, cô chạm mặt thoáng qua một người. Ngày mưa ai cũng ăn mặc khác với ngày thường, kể cả không mặc áo mưa, thì cũng không thể thiếu áo khoác áo gió, trùm mũ lên trên đầu, thoạt nhìn qua khó mà nhận rõ là ai được.
Cô không nhìn rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy bóng dáng quen mắt, nghĩ đến tình huống nguy cấp của A Thi, với lại cô đã trì hoãn không ít thời gian, nên vẫn cứ phải gấp rút phóng lên lầu, thẳng đến gian phòng thuê không lớn mấy của A Thi.
Cửa mở toang hoác, trên đất vung vãi đầy đồ vật bị vạ lây, Tô Khởi nhìn thấy Bắc Tử đối diện với A Thi, không khí căng thẳng.
A Thi quạu quọ gãi đầu, dường như nói chuyện với Bắc Tử nói không thông, hoàn cảnh hiển nhiên nói rõ vừa nãy có ẩu đả, nhưng A Thi lông tóc còn nguyên, ngược lại Bắc Tử khóe mắt bị thương.
A Thi quay đầu không đáp, Bắc Tử nói chuyện làm đụng tới vết thương, mày nhíu càng thêm chặt.
"Chị dâu, ngày mưa nguy hiểm, chị không nên tới."
A Thi lạnh lùng cắt ngang, "Tôi kêu nó tới đó, tới coi cậu nổi điên."
Tô Khởi hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mày hỏi nó."
"Chị hỏi cổ."
Trăm miệng một lời tỏ vẻ thần bí, vô vị thật sự.
Sau đó Bắc Tử bị A Thi đuổi đi, cửa phòng thuê rốt cuộc cũng đóng lại, trong phòng không còn người ngoài.
A Thi ngồi hút thuốc trên sô pha cũ nát, hai chân trụi lủi gác lên bàn run loạn xạ, Tô Khởi giúp cô ấy nhặt đồ lên, cả phòng im lìm.
Mãi đến khi cô ấy chịu nhả ra, chủ động nhắc tới: "Nó một hai muốn tao cặp với nó, còn nói nuôi tao, ngây thơ hết sức."
Tô Khởi cũng cười theo, "Nó có lòng, thế mày có ý không? Có thể cân nhắc quen nó, đổi con đường khác cũng tốt mà."
A Thi lắc đầu, "Tao ghẹo nó chơi thôi, vậy mà nó còn tưởng thật, chẳng qua ưng nó trẻ tuổi khỏe khoắn, trên giường cũng cừ, còn biết lấy lòng tao."
Tô Khởi trong lòng khó tả, "Thằng bé nó là người thiệt tình, mày không nên trêu chọc."
"Đúng rồi, cho nên bây giờ tao hoàn toàn tỉnh ngộ, tiên cô nhất định phải cứu giúp chị em mày đi thôi."
Cô kéo cái ghế ngồi xuống, không có kề sát vào A Thi, cả người ướt đẫm chưa khô, trong bụng lo lắng cứ để thế này có khi nào sáng mai bị sốt không.
"Tao sẽ khuyên bảo nó, mày cũng bình tĩnh lại đi."
"Được."
Cô lại tán gẫu với A Thi một lúc lâu, vụn vặt linh tinh không có mục đích, lại ngó thời gian thì đã gần 11 giờ. Đưa mắt qua cửa sổ nhìn xuống dưới, thế mưa vẫn chưa ngớt, mấy mặt ô qua lại vội vã, người càng ngày càng thưa, đèn cũng dần dần tối lại.
Vốn dĩ lo sợ thời gian không đủ, sợ Đường Duẫn bắt gặp cô không ở nhà, nhưng hiện giờ có A Thi làm cớ, cô không hề sốt ruột.
Trái tim treo lơ lửng suốt đêm dần hạ xuống, trên thực tế cả người cô đều rệu rã, thể xác lẫn tinh thần đừ đẫn.
Gọi điện cho Đường Duẫn, báo cho anh hôm nay mình ở lại phố Miếu, lười không muốn đi về.
"Em ở phố Miếu, A Thi gặp chút chuyện."
Từ chỗ A Thi đi ra, lúc lướt qua cầu thang bỗng nghe được bên dưới có tiếng động khác thường.
Micro còn đang vang tiếng Đường Duẫn nói chuyện, anh mới kể thuyền hàng tới trễ, Tô Khởi lo lắng anh đã về nhà, hỏi anh ở đâu.
"A Chính không có đây, mấy bữa trước nó kiểm hàng tồn kho, nửa tháng không ngủ ngon giấc nào. Tín hiệu kém, gọi không được bên thuyền vụ, anh đợi..."
Tô Khởi đứng tại chiếu nghỉ trên cầu thang, chuyện thường ngày ở huyện nơi phố Miếu, du côn gây sự bị tóm được, đánh đấm không kể giờ giấc nơi chốn, bất kể gió quát mưa tuôn.
Chả có gì để xem, vừa định xoay người trở về, đột nhiên nghe một tiếng 'bịch', tiếp đó ánh đèn tắt ngỏm, tối tăm phủ khắp.
Nếu cô đoán không nhầm, thì hẳn là cái bóng đèn vàng quá cỡ kia bị đập nát, rõ ràng ban nãy lúc lên lầu còn nhờ nó soi sáng, mới lia mắt thấy người có bóng dáng quen thuộc.
Lại nghe thấy thanh âm quen tai, là A Xương con trai của bác Thang, giọng hoảng loạn xin tha.
Đường Duẫn hiển nhiên cũng nghe được tiếng rơi vỡ kia, hỏi hết sức kinh ngạc: "Tiếng gì vậy?"
Tô Khởi hạ giọng trả lời: "Xảy ra chút chuyện, hôm nay em không về."
A Xương bị đánh, đối phương có thể đập rớt bóng đèn trên đầu, tất nhiên có mang theo vũ khí, người bị đánh kêu gào thảm thương, trong đêm mưa nghe vô cùng khủng bố.
Đường Duẫn không cho, "Không có Bắc Tử bên cạnh, em đừng gây chuyện."
Tô Khởi đương nhiên không ngu đến mức đi thẳng đến, cô níu tay vịn cầu thanh lén ngó xem, chỉ có một mảng tối mịt.
Lại truyền đến tiếng côn nện dồn dập, nặng nề hãi hùng, Tô Khởi rụt người trốn lại theo bản năng.
Bẵng một lúc, dưới lầu hiển nhiên đã yên tĩnh trở lại, A Xương cũng không kêu, tiếng bước chân đứt quãng đạp lên nước mưa đọng trên đất, lộp bộp như tiếng vó ngựa.
Cô nín thở muốn đi xuống xem, quên bẵng còn chưa tắt điện thoại với Đường Duẫn, bất thình linh truyền đến tiếng anh đe nẹt, dọa mất mật thiếu điều muốn quăng di động.
"Tô Khởi, em đứng ở đó cho anh không được nhúc nhích."
"Giờ anh qua liền."
"Em nhích một bước, anh quăng em ra ngoài đánh cho biết."
Cô đương nhiên tin anh sẽ đánh cô, cơ mà không tin làm sao anh biết được cô có nhích hay không.
Dẫu trong lòng nghĩ thế, song vẫn dựa người vào cạnh cầu thang không bước xuống, cô không lỗ mãng tới mức đùa giỡn với an nguy bản thân.
Lại bị trực giác riêng biệt của phụ nữ quấy phá, kẻ hành hung rõ ràng đã đi xa, A Xương hãy còn chưa lên lầu, kì lạ quá.
Trong lòng hết sức bồn chồn bất an, không rõ có phải do đêm nay trải qua quá mức chịu đựng hay không, chỉ có thể nói rằng mong A Xương không có việc gì.
Đường Duẫn đến rất nhanh.
Ánh đèn sáng chói từ đèn pin rọi ra, Tô Khởi đã đợi đến lạnh buốt cả người, đầu có hơi váng vất, giống như điềm báo sắp bệnh.
"A Khởi."
Anh đang gọi cô, Tô Khởi hạ giọng đáp lại, "Em đây."
Đường Duẫn tất nhiên đã gặp gì đó, tức thì hỏi: "Em có thấy người chết chưa?"
Câu hỏi gì mà lạ lùng, trong bóng đêm cô mò mẫm bước từng bậc từng bậc xuống cầu thang, bỗng nhiên bước đi khựng lại, tựa hồ ý thức được gì đó, "Không có."
Kế đó nghe thấy tiếng Đường Duẫn bước đi lên, nắm chặt cổ tay cô đưa cô xuống lầu.
Bung dù ra, hai người tiến vào màn mưa, Tô Khởi còn muốn quay đầu lại nhìn, bị Đường Duẫn kéo mạnh đi nhanh hơn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Có người chết rồi."
Tô Khởi giãy giụa, muốn quành trở về, "Là A Xương!"
Đường Duẫn dồn sức hơn nữa, nhét cô vào băng sau, tự mình cũng thu dù rồi chen vào theo. Vừa nãy anh ôm cô thì đụng phải vải vóc ướt đẫm lạnh ngắt, may mắn đã chuẩn bị sẵn, trên ghế phụ có hai cái khăn lông dài --- chuẩn bị cho ngày mưa.
Vơ một cái lại rồi vòng lên đầu cô, Đường Duẫn cầm một cái khác lau mái tóc ngắn của mình, nhìn ánh mắt vừa mê mang vừa lo lắng của cô lộ ra dưới lớp khăn.
"A Xương, con trai bác Thang, em nghe được nó bị đánh."
Đường Duẫn lạnh lùng trần thuật sự thật, "Đã chết rồi, em quay lại có thể làm nó chết đi sống lại?"
Cả người Tô Khởi lạnh hơn nữa, không phải lạnh do bị mưa ướt, mà là lạnh từ xương tủy lan tràn ra. Anh nói nghe sao nhẹ bẫng, đó là một mạng người sống sờ sờ, A Xương còn nhỏ tuổi như thế, chưa kịp báo hiếu cho bác Thang...
Sự chú ý của Đường Duẫn tập trung vào cả người ướt như chuột lội của cô, nâng cằm cô lên ép cô đối diện với mình, gặng hỏi cô: "Em là ma da lên bờ hả? Sao ướt nhẹp như vầy đây."
Lại thúc ép cô nói chuyện: "Trễ như vậy gấp gáp về làm gì, nói thử cho anh nghe xem."
Nhịp tim của Tô Khởi tăng nhanh trong phút chốc, vững vàng đối đáp, anh lại có phát hiện mới, "Đây không phải áo khoác anh sao?"
Cô kéo khăn lông lau mặt, bình tĩnh ung dung trả lời: "Là của anh."
Đường Duẫn một mực cẩn thận, khó tránh khỏi nghi ngờ trong lòng, "Em mặc áo khoác của anh làm gì?"
Tô Khởi nói: "Buổi tối mưa càng ngày càng lớn, em nhớ tới hôm nay dì giúp việc có giặt cái áo này..."
"Cái áo này đã cũ rồi, không phải đã bảo em vứt đi hay sao."
Cô chớp đôi mắt, lông mi giống như ướt nhẹp dính vào nhau, trông tội nghiệp hơn nữa, "Em nhìn kĩ rồi, không có hư mà, nên để cho dì giặt thôi."
Nghiễm nhiên đã vào vai, như là bạn gái hiền huệ đang trách móc bạn trai phí phạm, "Ai ngờ dì phơi trên sân thượng quên lấy, buổi tối mưa càng rơi càng lớn, em bỗng nhiên nhớ ra."
Đường Duẫn hơi sững lại, tựa như biết kế tiếp cô muốn nói gì, song vẫn biết rõ còn cố hỏi: "Sau đó nữa?"
"Sau đó em che dù đi lên lấy thôi, gió mạnh thật, không biết dù bị thổi bật đi hướng nào, có khi nào đập vào người đi đường hay xe cộ gì không..."
"Em biết anh muốn nói gì, áo quần bị mưa ướt thì ướt thôi, thổi bay luôn cũng chả sao cả."
"Nhưng em tin phong thủy, quần áo không dưng lạc đường, mang ý xui."
Cô cúi đầu kể này đó, không nhìn tới ánh mắt của Đường Duẫn ngày một nặng nề, khóa chặt vào cô không dời đi.
"Em chưa kịp ra khỏi sân thượng, A Thi call em cứu nguy cháy máy, em chỉ có nước tròng cái này vào, vừa hay bắt được một chiếc taxi, gấp rút chạy tới."
Đường Duẫn nói: "Em bị xối hết người, chỉ là vì lấy một cái áo cho anh."
"Em cũng thấy em ngu thật, không biết có thuốc hối hận để..."
Lời chưa nói trọn, anh cúi đầu hôn lấy cô, không phải đầu lưỡi len vào công thành đoạt đất, chỉ là hết lần này đến lần khác cắn môi cô đầy vẻ ẩn ý.
Tách ra một chốc, lại môi kề sát môi, như gần như xa.
Vừa nãy thấy cô quan tâm A Xương nhường ấy, anh vốn muốn nói một câu "Chừng nào em có thể để tâm đến anh như thế."
Hiện giờ sửa miệng, anh hạ giọng thẩm vấn: "Từ khi nào em để tâm đến anh thế hả?
Tô Khởi không biết đáp lại như nào, cắn môi không nói.
Trên đường Đường Duẫn lái xe về nhà, thế mưa đã nhỏ dần.
Âm u mấy ngày liền, lại đổ mưa to, độ ấm của nước nóng trong tưởng tượng cũng muốn giảm xuống. Tô Khởi từ phòng tắm ra liền vọt ngay vào trong chăn, trùm lại kín mít.
Đối với áo quần ẩm ướt của hai người trên sàn, Đường Duẫn làm như không thấy, hoặc là đàn ông trời sinh tính trơ, cho rằng vứt ở đấy kiểu gì cũng có người dọn. Anh gọi điện thoại trong phòng khách, cấp dưới bên bến tàu báo tin cho anh: Thuyền đã cập bến trong lúc mưa gió bập bùng, hàng đã dỡ xuống.
Anh hạ giọng chỉ thị: "Sau khi nhập kho thì dùng tấm bạt đậy hàng bao cho kín, chung quanh mấy hòm hàng phủ lớp vôi, mưa tạnh mở ngay cửa sổ cho thông gió. Mày theo dõi cho kĩ tụi bên dưới, thay phiên nhau làm cấm không được lười biếng."
"Ngày mai sáng sớm A Chính sẽ đến, đợt hàng này thu xếp kiểu gì nghe lệnh nó."
Đường Duẫn vào phòng ngủ, tiện tay tắt đèn, Tô Khởi liền mở đèn bàn lên, nửa phòng vàng ấm.
Cô không kìm được mà hít mũi, Đường Duẫn hỏi: "Hòm thuốc ở đâu?"
Tô Khởi đáp: "Trong ngăn tủ dưới TV."
Anh xoay người ra ngoài, sau một lúc không lâu không mau, lại bước vào cầm theo hai li nước pha thuốc cảm.
Tô Khởi cự tuyệt, "Em đánh răng rồi."
Anh làm như mời rượu, đưa tới bên miệng, "Anh cũng có kiss moah gì em đâu, uống xong thì ngủ, sáng mai đánh lại."
Cô lại bắt bẻ, "Hẳn là phải pha với nước sôi."
Đường Duẫn không kiên nhẫn, "Anh căng lâu rồi, chị dâu tạm chấp nhận uống được không, ngủ một giấc dậy mà bệnh nặng thì nhập viện."
Tô Khởi trừng anh một cái, đón lấy một ngụm uống sạch bách, đưa cái li không trở lại.
Khi ngả lưng xuống lần nữa, cả đầu cô đau nhói từng cơn, cái mũi lại bắt đầu nghẹt, hô hấp không thông thuận, chỉ có thể nói chuyện với Đường Duẫn dời sức chú ý.
Cô nghĩ đến cái bóng đèn bị đập tan tành ấy, nghĩ đến A Xương, trong lòng lo sợ không yên.
"Công an giờ chắc đã đến phố Miếu."
Đường Duẫn dựa vào đầu giường, đang hút thuốc, nghe thấy thế ngó mắt ra cửa sổ, lại sắp chuyển mưa rồi.
Anh vốn luôn thẳng tuột, nói lời thật: "Không nhanh vậy đâu. Phải chờ tới hừng đông hoặc mưa tạnh hẳn, dù sao xác cũng lạnh ngắt rồi."
Tô Khởi không kìm được nhíu mày, "Lần trước anh nói A Xương hít bột, có khi nào có liên quan đến Hoằng Xã không?"
Vừa dứt lời, một trận sấm rền vang, cô sợ tới mức co rụt lại. Đường Duẫn ấn tắt đầu thuốc lá, kéo người lại ôm.
"Phố Miếu tôm tép hỗn tạp, đường nâu giá rẻ lưu thông tốt hơn, đồ cặn từ hàng bên Hoằng Xã, qua mấy tay chả ai biết."
Lại từ từ buông ra, "Hồi trước mấy loại bột không đủ tinh khiết gọi là hoàng bì, bên khu Từ Vân Sơn tuồn cũng kha khá, mấy năm đó hay xảy ra án mạng."
Tô Khởi thắc mắc, "Vì sao xảy ra án mạng?"
"Giả sử trong túi em không có tiền, mà lên cơn nghiện không thể không mua, làm sao bây giờ?"
Anh tự hỏi tự đáp, "Cướp. Tụi nó coi hoàng bì như kim cương, lúc giao hàng rút dao chém lộn, hút riết đầu óc nát bét."
"Đám cớm phải đợi tới hết trận sống mái rồi mới xuất hiện, giảm thiểu thương vong nhân viên..."
Tô Khởi nhíu mày cắt ngang, "Chuyện kể trước giờ ngủ hẳn là chuyện cổ tích, anh đừng có nhai hồ sơ sở cảnh sát."
Đường Duẫn cười nhạo, giọng khinh khỉnh, "Em tưởng mình còn là em bé bi, daddy kể 'Bạch Tuyết và bảy chú lùn' đễ dỗ em ngủ chắc?"
Tô Khởi thất thần giây lát, tay của anh cũng đã mò vào cổ áo, kéo vào tách ra, động tác trôi chảy.
Cô nhấc tay đánh anh, bị đè lại, rồi nghe thấy anh đè giọng cất lời.
"Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa."
"Có một cô công chúa, nàng tên là Bạch Tuyết."
Trong đôi mắt của Tô Khởi ánh lên nét kinh ngạc, sau đó cúi đầu vùi vào giữa eo anh vào gối, tựa như trốn tránh, nhưng nghe rõ từng câu từng lời.