Đến khi cô trở về phố Miếu, đã là một cảnh tượng khác.
Buổi sớm mai sau trận mưa tầm tã ánh lên nét thê lương không thể xóa nhòa. Nước mưa không làm cả con phố trở nên sáng sủa hơn, ngược lại còn tăng thêm nét nặng nề suy sụp sau cơn hỗn loạn.
Bác Thang gái khóc đến đứt ruột đứt gan, mấy lần gần như sắp ngất, được mấy đồng hương nhiệt tình đưa về nhà. Bác Thang trai cố gượng, gõ cửa từng nhà một dò hỏi xem hôm qua có ai gặp A Xương không.
Tô Khởi xuất hiện, ông cụ khẩn khoản nài nỉ: "A Khởi, con giúp bác với, giúp bác Thang gái của con với."
Tim Tô Khởi cũng run rẩy theo, vốn chỉ mới qua một đêm mưa, nhưng bác Thang đã già đi rất nhiều.
Sáng nay sau khi tạnh mưa có người báo án, cảnh sát lập tức có mặt tại hiện trường, sau đó gọi hai vợ chồng bác Thang đến sở cảnh sát nhận thi thể. Qua kiểm tra sơ bộ của pháp y, kết quả cho biết A Xương chết do hút ma túy quá liều, không phải do vết thương đáng sợ trên người.
Bác Thang gái không tin, một hai muốn nghiệm lại, thi thể để lại sở cảnh sát, hai người thì trở về nhờ đồng hương giúp đỡ.
Nhưng đêm qua mưa quá lớn, cơ bản chẳng có ai ra ngoài, thời gian tử vong dự đoán tầm 11 giờ, khi đó mấy chủ cửa hàng lân cận đều cắm đầu dọn sạp, tất nhiên không có lòng dạ để ý hướng cửa cầu thang.
A Thi băng qua đám đông tiến đến, đưa mắt ra hiệu với Tô Khởi, lại vỗ vỗ bả vai bác Thang.
Dịu dàng khuyên: "Bác đừng thúc ép A Khởi, con nhớ hôm qua lúc nó rời khỏi chỗ con cũng tầm 11 giờ, để từ từ nó nhớ lại, xem có để ý thấy gì hay không."
Bác Thang nắm chặt lấy cánh tay Tô Khởi, giống như đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng. Tô Khởi biết A Thi không có ác ý, cũng đều vì giúp đỡ bác Thang, nhưng sáng nay trên đường trở lại phố Miếu cô vẫn mãi lưỡng lự, xem có nên nói ra hôm qua mình có mặt ở đây không.
Tạm thời chưa nói đến vốn cô chẳng nhìn rõ dáng dấp của hung thủ, kể cả cô bằng lòng ra mặt làm chứng là A Xương bị đánh trước khi chết, tiếp đó thì sao?
Cảnh sát bắt người, lăn lộn ở cái phố Miếu này cùng lắm là mấy tay anh chị đó, rất mau thôi sẽ bắt được hung thủ. Sau đó mở phiên tòa, cô tham dự với tư cách nhân chứng mục kích, gặp được bạn đại học làm luật sư, thẩm phán của Tô Bảo Trân, làm thế nào để giải thích cô tên Tô Khởi?
Trong trò chơi báo thù này, cô thận trọng từng bước cho đến hôm nay, vừa mới đạt lại được sự tín nhiệm của Đường Duẫn, làm cho bà Đường vui lòng, tuyệt đối không thể sinh ra bất cứ một sai lầm gì khác.
Tô Khởi lắc đầu, "A Duẫn tới đón con, khi đó là lúc mưa lớn nhất, tụi con rời đi nhanh lắm."
Bác Thang truy vấn: "Cái bóng đèn, cái bóng đèn sáng thiệt sáng bị đập nát, lúc con đi cái đèn còn đó không?"
Cổ họng Tô Khởi khẽ động đậy, đôi tay rét lạnh, lòng bàn tay lại rỉ ra một ít mồ hôi, "Dạ còn, sáng lắm."
Bác Thang tức thì giống như bong bóng xì hơi, lại nắm siết tay Tô Khởi đến ửng đỏ, A Thi vội vã bước lên kéo ra, an ủi bác Thang.
"Bác nghĩ vầy đi, lúc A Khởi đi khỏi chưa tới 11 giờ, khoảng thời gian A Xương gặp chuyện càng ngắn lại, có thể báo cho cảnh sát."
Bác Thang vỗ tay gật đầu, sắc mặt đờ đẫn đi xuyên qua đám đông, hẳn là đi sở cảnh sát. Tô Khởi nhìn dáng vẻ của ông với vẻ mặt đăm chiêu, trong lòng chua xót vô cùng.
A Thi ôm bả vai cô, nhìn thấy được khổ sở trong cô, thở dài khuyên: "Đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi mày."
Tô Khởi cười khổ.
Chỉ có chính cô hiểu, phút giây đó cô tiểu nhân ích kỉ cỡ nào. Tựa như con ngỗng quay móc trên quầy, treo cổ chờ đợi xét xử.
Theo A Thi lên lầu, chưa nói được mấy câu thì cô ấy có khách tới, Tô Khởi bèn tạm biệt rời đi.
Sau khi xuống lầu phát hiện trên đầu đã có một bóng đèn khác thay vào, kích cỡ cũng to tướng như trước, trông chẳng ra gì cả. Bắc Tử tựa vào một bên hút thuốc, chà tay áo dính bụi, nhìn thấy Tô Khởi bước xuống, hỏi như bình thường: "Chị dâu, đi đâu?"
"Không có tâm trạng, về thôi."
Còn Đường Duẫn xem chuyện này như lông tơ, "Hôm nay A Chính có báo lại với anh. Người ra tay là đàn em của Địch Bốn ở phố Miếu, tên Địch Bốn này rửa tay chậu vàng nhiều năm rồi, nuôi mấy thằng đánh thuê, kiếm tiền từ buôn ma túy, hay lấy hàng thừa từ Hoằng Xã."
"A Xương trộm một bao hoàng bì nhỏ của gã, đàn em đi bắt, không ngờ tới nó hút quá liều, đấm hai cái không động đậy gì nữa, dọa cho tụi nó chạy sang Macao tránh đầu sóng ngọn gió."
"Không có liên can gì em hết, dù sao em cũng không thấy được, coi như chuyện hài nghe xong rồi cho qua đi."
...
Một tháng sau, tang lễ A Xương.
Hai bác Thang dây dưa với bên sở cảnh sát gần tháng trời, cũng chẳng đạt được kết quả như mong muốn gì, tựa như tuyệt vọng hoàn toàn.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chính mắt nhìn đứa con trai duy nhất hỏa táng, lại tổ chức tang lễ, vốn cũng xem như đại sự nghênh đón tiễn đưa, đáng tiếc lại là tang sự.
Tô Khởi và A Thi cùng đi đưa tang, Bắc Tử không đi cùng. Người trong ảnh khắc trên mộ bia đang vào độ tuổi trẻ phơi phới, cười tươi lộ ra hàm răng trắng, hình ảnh vĩnh viễn dừng ngay giây phút ấy.
Thang Tuấn Xương.
Tướng tá ốm nhom như con khỉ, vóc người A Xương phát triển chậm, năm ấy Tô Khởi vừa tới phố Miếu, cậu ta còn không cao bằng cô.
Bác trai Thang nhiều lần muốn dọn về Tân Giới, bác gái không chịu, nhất nhất phải để A Xương lớn lên ở nội thành, không ngờ tới cậu ta không tiếp thu giáo dục nghiêm chỉnh, lầm đường, hút chích, chẳng còn tương lai.
Thang ký hoàn toàn đóng cửa, sau đó vội vã sang tiệm lấy tiền, hai vợ chồng bác Thang nản lòng thoái chí quay về Tân Giới dưỡng lão, phố Nam không còn lại phấn chính gốc nữa.
Lòng Tô Khởi bi thương, cảm giác bất lực và tự trách bao trùm toàn thân, tinh thần sa sút thật lâu.
Tháng bảy tiễn đưa Thang ký, tháng bảy cũng có bắt đầu mới.
Mấy tháng trời mưa bão triền miên không dứt, cuối tháng may mắn có được hai hôm trời trong, vừa đúng sinh nhật Đường Duẫn. Bà Đường mừng rỡ ra mặt, nói thẳng ra là ngụ ý quá tốt, hẳn phải lên núi cúng dường, trả lễ cho lộc trời ban, Tô Khởi đáp ứng với bà sẽ chọn một ngày lành, vừa lòng thỏa ý.
Tối đó anh đặt phòng bao náo nhiệt sôi động, bao hết khách cả Tree Bar. Buổi chiều gió lạnh thổi từng cơn, chỉ có Tô Khởi không mấy hứng thú, khi định thần lại đã ra khỏi đường hầm Hồng Khám, rẽ qua hành lang Đông Cửu Long*, xe là một con xế mới được anh sủng ái, nơi đến là núi Phi Nga yêu thích của anh, niềm vui gấp bội.
*tên đường cao tốc.
Tốc độ xe quá nhanh, tiếng gió thổi vút trùm hai bên tai, Tô Khởi bị ép đến trống ngực dồn dập cùng anh --- xưa nay cô thích yên tĩnh, tuyệt đối không chịu nổi kiểu này.
Vị trí giữa sườn núi, rẽ trái rồi rẽ phải, Tô Khởi liền nhìn đến ống nước cuốn khúc như rắn trên mặt đất, chung quanh không người.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của anh, thế nhưng sắm vai anh bạn nhỏ, đi rửa xe, đút tiền xu ở trên vòi nước, ống dẫn bắt đầu có nước.
Anh đương nhiên có chuẩn bị trước khi đến, móc trong túi ra một mớ xu, bảo cô đút vào hết luôn, tự mình kéo ống nước phun lên xe.
Tô Khởi lặng lẽ đút tiền, nghe Đường Duẫn kể: "Hồi trước hay cùng A Chính tới đây, lúc đó là đút xu trò chơi."
Cô nghe vậy thì nở nụ cười đầu tiên trong hôm nay, tựa như cười nhạo, "Ba cái chuyện xấu này anh nói nghe tự hào gớm."
Đường Duẫn không thèm để tâm, rõ ràng xe không dơ, anh lại muốn lãng phí tài nguyên nước, "Lúc đó nghèo lắm, tiết kiệm được là tiết kiệm, cho nên bây giờ em phải đút vào nhiều chút, coi như anh bồi thường người ta. Có điều chưa gặp ông chủ bao giờ, chỉ sợ người đã không còn nữa."
Tô Khởi rầy anh, "Anh nói gì hay ho chút đi, đừng có trù người ta."
Anh đè ngón tay lên đầu vòi nước, cột nước bung ra tứ phía, quay đầu lại ngó cô, ngó phía sau cô.
Đột nhiên trưng bản mặt hoảng sợ, dọa Tô Khởi: "Đằng sau em..."
Núi đồi hoang vu, cô chạy về hướng Đường Duẫn theo bản năng, ai ngờ được anh cầm ống nước nhắm sang, dòng nước bắn tung tóe khắp người.
Tự biết mình mắc mưu, Tô Khởi hét vào mặt Đường Duẫn, vung tay hòng cướp ống nước. Hai người sáp vào vung tay vung chân, núi Phi Nga cỏ cây cao vút, nơi đây lặng lẽ yên bình, tạm xem như một cặp trai gái trẻ trung đang vui cười đùa giỡn, nước phun khắp mọi nơi, ai cũng trốn không thoát.
Sau khi cướp ống nước không thành, tiết mục diễn biến thành cô một mình đấm đá anh, khua chân múa tay, Đường Duẫn thu phục người lại dễ như ăn cháo.
Chơi cũng chơi đủ, quậy cũng quậy đủ, anh không nhớ rõ trong xe có khăn hay chăng, không nói không rằng bế người đang giãy đành đạch thét chói tai lên, nhét vào trong xe.
Tô Khởi còn đang rủa anh: "Thứ ngu dốt khốn nạn này, anh nổi điên hả, một hai lôi kéo em thành như con gà rớt vô nồi canh..."
Đường Duẫn đè người cô xuống, phát hiện không có khăn lông, quay sang chọc ghẹo cô: "Em không thấy vui sao? Ngày nào mặt cũng như xác chết, anh thấy người mất con trai không phải bác Thang đâu, là em đó."
Tô Khởi im lặng mấy giấy, lại vươn tay đánh anh, "Nhưng không có nghĩa là anh được làm vậy với em, tóc..."
Một bàn tay anh đã mò vào vạt váy, bầu không khí có hơi xao động, càng sáp càng gần, "Anh không được làm em?"
Tô Khởi biết ngăn không nổi anh động dục mọi lúc mọi nơi, song vẫn có ý muốn chống cự, túm cổ tay anh, "Ban ngày ban mặt..."
"Không được cũng không sao."
Mới vừa thở hắt ra một hơi, anh lại nói: "Em làm anh đi, chị dâu."
Ngữ khí thiết tha, nghiêm túc chân thành, nụ cười của Tô Khởi bị ép nghẹn lại.
Cô tin tưởng chắc chắn anh hoàn toàn có thể làm ra được việc này: dùng một tấm thiệp mời in hoa tinh xảo, lại buộc thêm chỉ vàng, viết xuống đó mấy lời này, lại khoác một bộ suit trang trọng đưa thiệp cho cô.