"Ngồi đây làm gì thế? Chuông reo vào lớp rồi kìa!" Cú đập vai của cậu bạn cùng lớp khiến tôi trở lại thực tại.
Tôi thẫn thờ bước vào lớp, với bao suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Tôi cũng chẳng biết mình đã quên bao nhiêu chuyện, cũng chẳng hay tại sao những ký ức quan trọng đó lại mất đi.
Chỉ khi có ai đó nhắc về những thứ liên quan, tôi mới nhận ra mình đã quên đi rất nhiều thứ. Bao gồm cả hình ảnh con bù nhìn rơm đang quan sát tôi bằng ánh mắt soi mói, hay cái bóng đen mang dáng vẻ vô cùng quen thuộc.
Rốt cuộc những gì tôi đang nhớ chiếm bao nhiêu phần trăm của toàn bộ ký ức?
"Nghe gì chưa? Sáng nay thầy Mạnh lại chửi um cả lớp lên đấy! Thầy còn đòi nhà trường lắp camera nữa kìa." Tiếng một bạn học trong lớp khiến tôi chú ý đến, người mà cô ta đang nhắc đến là thầy dạy thể dục trường tôi.
"Sao? Lại chuyện hồ bơi mọc rong rêu ấy à?" Cô bạn học tên Trang đáp lại.
"Thế cậu nghĩ là chuyện gì?" Giọng Thùy bắt đầu trở nên huyền bí hơn. "Nghe này, sau cái vụ nữ sinh bị chết đuối ấy, cái hồ bơi gần như đã trở thành một truyền thuyết đô thị của trường rồi, có biết không?"
"Đúng là có người chết thật á? Mình cứ tưởng là các anh chị khóa trên bịa ra để dọa bọn mình chứ?"
"Ơ kìa, cậu bị tối cổ à? Vụ này có từ ba năm trước rồi mà! Lúc đó tai tiếng của cái trường này rầm rộ lắm, sau vụ nữ sinh chết đuối còn có thêm mười một người mất tích nữa cơ."
Có thật là như thế không? Tại sao tôi không lại nhớ gì?
Tôi cố lục lại ký ức của mình ba năm trước, đúng là chẳng nhớ tí gì về chuyện này, báo đài cũng không đưa tin rầm rộ. Nhưng một vụ án lớn đến như thế, mà nhà trường vẫn khống chế được truyền thông thì đúng là rất kỳ lạ.
Tôi quay xuống chỗ Thùy và Trang đang nói chuyện, hỏi nhỏ: "Thầy Mạnh nhìn thấy gì mà bực mình vậy?"
"Ơ, ông không biết thật à? Bà kia không biết đã đành..." Nói đến đây, không hiểu sao mặt Thùy bỗng trở nên xám xịt, cứ như thể cô ta phát hiện ra mình đã nói sai gì đó. "À, thì... thầy Mạnh phát hiện ở dưới hồ bơi có mọc rong rêu, mặc dù ngày nào cũng có người lau dọn ấy mà."
"Và nước có màu xanh lục?"
"Ừ đúng rồi đấy, ông cũng biết sao còn hỏi tôi nữa?"
Dường như có tiếng chuông vang lên từng hồi trong đầu tôi, nó hoàn toàn trùng khớp với những gì xảy ra vào hồi hè năm ngoái. Bao gồm chuyện biến đổi nước, và cả... những vụ mất tích.
Tâm trí tôi một lần nữa lại trôi về miền ký ức của mùa hè hai năm trước.
Ngày làm việc thứ ba, tôi trở về ca chiều quen thuộc. Trong đầu tôi vẫn đọng lại chuyện nước hồ đột ngột biến đổi sau khi để qua đêm, và cả người đàn ông đã có những hành động kỳ lạ.
Tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp ông Long đặt một thiết bị tạo rong rêu và biến đổi màu nước dưới đáy hồ, nhưng giả thiết đó quá ư lố bịch. Lý do cho hành động đó là gì? Để dọa chúng tôi hay để tạo việc làm?
Ngồi đung đưa cả buổi trên ghế thu vé khiến tôi cảm thấy chán ngấy, cũng may trời đang bắt đầu tối dần. Hôm nay không có Phúc đi bơi nên tôi phải tự làm mọi việc.
Sau khi đã rút sạch nước hồ bơi, tôi có nán lại một chút. Trong đầu tôi lại nhớ đến những gì xảy ra sáng hôm qua, mà nghe Phúc nói mấy ngày cậu ta đi làm, hôm nào cũng có chuyện này thì phải.
Rõ ràng phải có người bơm vào chứ không thể tự nhiên có đám nước dị hợm ấy được, nhưng mà chủ nhà lấy cái thứ nước xanh lục kỳ quái ấy ở đâu ra? Đã thế còn có cả rong rêu và tảo nữa.
Nghĩ đến đây, tôi chợt sực nhớ ra con sông chảy xiết mình tìm thấy ở sâu trong rừng. Lúc đó, trời đã khá tối nên tôi chưa nhìn rõ lắm. Nhưng tôi đã kịp lưu lại một tấm ảnh, nếu đem nó đi chỉnh sửa có thể nhìn rõ màu của nước.
"Rồi chuyện sau đó thế nào?" Giọng Trang thì thầm, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra.
"Mình nghe nhiều người nói nếu đi đến hồ bơi trường vào buổi tối, có thể nhìn thấy bóng ma của cô nữ sinh bị chết đuối năm đó."
"Ui, thôi đừng kể nữa, mình sợ ma lắm!"
Đã sợ thì đừng có cố hỏi thế chứ?
Tôi liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay, bây giờ là 16 giờ chiều, chỉ còn ba tiếng nữa là nơi này sẽ chìm ngập trong bóng tối. Tôi đang nghĩ đến cách làm thế nào để vào trong phòng bơi lội của trường vào buổi tối.
Không biết có phải do tác động của câu chuyện ma đầy bí hiểm kia không, mà từ năm nhất tôi đã luôn thấy cánh cửa phòng bơi lội bị đóng lại khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Người phụ trách giữ chìa khóa căn phòng đó chắc hẳn là bảo vệ, còn ai khác có chìa phụ nữa thì tôi không biết.
Bảo vệ trực tối có tới tận hai người, một ở cổng trước và một cổng sau. Muốn lẻn vào một trong hai nơi để đánh cắp chìa khóa thật sự là hơi khó, tôi cũng chẳng muốn mạo hiểm đến thế vì mấy cái truyền thuyết không đủ tính xác thực.
Nhưng có thật là như thế không?
Tôi tự hỏi chính mình, liệu trong đầu tôi có thực sự nghĩ như những gì tôi đang cam đoan?
Tôi không nghĩ như vậy, tận sâu thẳm trong tôi vẫn ẩn chứa một mong muốn khao khát khám phá ra sự thật của mùa hè năm ngoái. Trước cả khi thảm kịch kinh hoàng kia ập đến, đó là một trong những sự kiện kỳ dị đầu tiên mà tôi gặp phải.
Một phần ký ức không hiểu vì sao bị lãng quên bất chợt hiện lên, khiến tôi sực nhớ ra lý do đằng sau toàn bộ sự khao khát của tôi.
Đã có chuyện xảy ra trong ngày làm việc thứ ba của tôi tại hồ bơi nhà ông Long.
Hôm đó là một ngày trời âm u, tuy nhiên hồ bơi vẫn đắt khách như mọi khi. Tôi ngồi trên chiếc ghế tựa trước cổng, ngây dại nhìn về phía cánh rừng rậm rạp.
Tôi định tan làm chiều nay sẽ đem tấm ảnh kia ra tiệm, xem có thể làm rõ được chừng nào.
Đến tầm cuối chiều, khi hồ bơi chỉ còn lác đác vài người. Tôi cũng thu dọn dần để chuẩn bị tháo nước. Đúng vào lúc này, một người phụ nữ bỗng dưng chạy xô vào cổng, khuôn mặt cô ta trông vô cùng lo lắng và sợ hãi.
"Có ai ở đây thấy con trai tôi đâu không!?" Người phụ nữ mặt mếu mói nói. "Nó bảy tuổi, mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, lúc nãy ở dưới bể còn mặc quần bơi màu xanh lục."
Toàn bộ người có mặt tại hồ bơi khi ấy hết thảy đều đứng cả dậy, nhìn mặt người phụ nữ cũng đủ biết cô ta không hề đùa giỡn. Tuy nhiên, họ đều lắc đầu ngao ngán, vì chẳng có ai nhìn thấy con của cô ta.
Thấy thế tôi bèn tiến lại gần người phụ nữ để hỏi cô ta về chuyện đã xảy ra.
"Mới chỉ nãy đây thôi... cô và con trai đang đi trên đường cùng nhau. Sau đó... cô nghe thấy một tiếng động lạ, khi quay đầu lại để kiểm tra thì thằng bé đã biến mất rồi!" Người phụ nữ vừa nói vừa hổn hển thở không ra hơi, đủ hiểu cô ta đã cố hết sức để chạy tới đây một cách nhanh nhất có thể. "Thế rồi... cô có đi vào rừng cây hai bên đường tìm nhưng vẫn không thấy... cô nghĩ là mình đã bỏ quên thằng bé ở đây nên mới quay lại tìm..."
Nói đến đây, người phụ nữ òa khóc. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Câu chuyện của cô ta nghe có vẻ đơn giản, nhưng nó lại khiến tôi lạnh gáy. Làm thế quái nào một đứa trẻ có thể biến mất ngay trước mắt, khi mà mẹ nó lại không hay biết gì?
Cô ta cũng kể rằng có đi vào rừng cây hai bên đường tìm kiếm. Một đứa trẻ ham chơi đến mấy cũng sẽ trả lời khi nghe thấy tiếng mẹ gọi, nhất là ở tầm lứa tuổi đó.
Chỉ vài tiếng sau khi người phụ nữ đến hồ bơi, các điều tra viên từ trụ sở công an gần nhất đã có mặt tại sân nhà ông Long. Một cuộc tìm kiếm đã được mở ra với hơn hai mươi người tình nguyện, họ đa phần đều là khách bơi muộn vẫn đang còn nán lại.
Tôi cũng nằm trong đội tìm kiếm tình nguyện, được cử đi theo một tốp toàn là nữ giới. Chúng tôi được phát cho hai cây đèn quân đội và một cây đèn pin cỡ lớn, do bầu trời trên đầu đang dần xẩm tối.
Nhóm chúng tôi có mười sáu người, đứng đầu là một người cảnh sát phụ trách cầm đèn cỡ lớn, những người còn lại ngoài tôi ra đều là nữ giới. Tôi may mắn được trao cho một cây đèn pin quân đội.
Khu rừng không rộng lắm nhưng rậm rạp vô cùng, cộng thêm trời đang nhá nhem tối nên rất khó nhìn. Hơn nửa tiếng trôi qua, chúng tôi vẫn chưa phát hiện được bất kỳ manh mối nào có ích.
Dù cho bây giờ đang là giữa mùa hè nóng nực, tôi vẫn không thôi cảm thấy lạnh gáy. Từ trước tới giờ, tôi chưa từng tin vào câu chuyện ma giấu người, quỷ giấu xác. Nhưng làm thế quái nào gần ba mươi người bao gồm cả cảnh sát, xới tung cả khu rừng lên mà vẫn không tìm thấy nổi một đứa trẻ bảy tuổi?
Đáng sợ và kỳ quái hơn cả là chỗ này khá gần nơi tôi và Phúc dựng xe để đi vệ sinh, nhưng từ nãy đến giờ chúng tôi vẫn chẳng tìm thấy con sông nào, thậm chí là cả tiếng nước chảy theo như những gì tôi nhớ.
Một đứa trẻ biến mất còn có ngàn lý do để giải thích, nhưng cả một con sông rộng lớn biến mất thì giải thích thế nào đây?
"Anh ơi, trong rừng này có con sông nào không?" Tôi đánh liều hỏi người cảnh sát dẫn đầu cả nhóm.
Người cảnh sát quay lại, nheo mắt nghi hoặc nhìn tôi. "Sao em lại hỏi thế?"
"Em cũng không biết, chỉ là em nghĩ có thể thằng nhỏ đã tìm ra một con sông và đang ở đấy chơi đùa. Trẻ con thường thích nghịch nước mà nhỉ?" Tôi giả vờ ngây ngô.
Người cảnh sát nghe tôi nói thế, ánh mắt đã giảm bớt sự nghi hoặc. "Ra là định chơi trò trinh thám, nhưng mà rất tiếc là trong khu rừng này không hề có một con sông nào. Khu rừng bên kia đường cũng vậy, từ trước đến nay đều không có."
Tôi cúi đầu im lặng, cảm giác như trái tim trong lồng ngực sắp nhảy tọt ra ngoài vì đập loạn.
Ông Long đã từng nói chắc nịch chỗ này không tồn tại sông, hồ hay ao, bây giờ đến cả cảnh sát cũng khẳng định là không hề có những thứ như vậy.
Chuyện này càng quái đản và kỳ dị hơn, khi mà tôi lục tìm tấm ảnh chụp con sông để trong túi đeo chéo. Nhưng nó không còn ở đấy nữa, cứ như thể đã bị bốc hơi hoàn toàn.
Tôi đang gặp chuyện ma quỷ gì thế này?
Sau một hồi tìm kiếm, tôi vẫn chẳng thể tìm thấy nổi dù đã lục tung cả cái túi lên.
Hơn một tiếng rưỡi lại trôi qua, manh mối về đứa trẻ được miêu tả vẫn cứ mù mịt như chìm vào trong bóng đêm. Tôi thử xâu chuỗi lại những sự việc kỳ lạ khi làm việc ở hồ bơi. Liệu sự biến đổi màu đột ngột của nước, con sông chảy xiết sâu trong rừng và đứa trẻ mất tích bí ẩn kia có liên quan gì đến nhau không?
Tôi cũng chẳng biết nữa. Nếu chỉ ngồi một chỗ và đưa ra giả thiết thì còn lâu mới tìm được sự thật. Nhưng mà cũng chịu thôi, tôi đâu phải thám tử hay cảnh sát.
Cuộc tìm kiếm cuối cùng đã phải dừng lại vì mãi mà không tìm thấy dấu vết nào, đương nhiên cảnh sát sẽ tiếp tục cắt cử thêm người để điều tra vụ này.
Tôi đành trở về nhà với đầy sự hoài nghi trong đầu. Hôm nay Phúc không đến hồ bơi nên có lẽ chưa biết đến vụ này, tôi định sẽ kể cho cậu ta nghe vào sáng hôm sau.
Thế nhưng, vào ngày làm việc thứ tư của tôi, một chuyện kỳ quái khác đã xảy ra.