Khác với chiếc áo sơ mi của anh trên người cô, làn da Hạ Diên Điệp có màu trắng như tuyết mà lại còn ửng hồng, toát lên vẻ tươi tắn và sinh động đầy sức sống.
Đó cũng là thứ khiến Du Liệt trầm luân và si mê nhất.
Chỉ là khác với trước kia, bây giờ làn da trắng ngần như tuyết đã xuất hiện tỳ vết khắp nơi. Chắc hẳn dưới lớp áo sơ mi chính là cơ thể có đầy vết tích bị anh ức hiếp quá độ, dấu hôn, dấu tay, màu hồng và cả màu đỏ. Bởi vì Hạ Diên Điệp quá trắng nên thậm chí còn lộ ra vài chấm nhỏ như ngôi sao màu xanh nhàn nhạt.
Du Liệt vẫn nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, nhìn cô bước vào phòng mà chẳng hề chớp mắt dù chỉ là một lần, như thể anh sợ rằng: Nếu mình chớp mắt một cái thì giấc mộng trước mắt sẽ vỡ tan, anh sẽ phải rơi về thực tại khi cô đã rời đi.
Hồ ly nghiến răng.
Hai ngày qua, Du Liệt cứ làm như Hạ Diên Điệp không có chân, đi đến đâu cũng ôm cô đến đó. Hôm nay, Hạ Diên Điệp thật sự đã có cảm giác là mình không có chân rồi, thế mà anh lại bất động, chỉ nhìn cô mà thôi.
Sau mấy lần lẩm bẩm “tự tạo nghiệp chướng”, Hạ Diên Điệp bèn dựa vào khung cửa với vẻ yếu ớt.
Eo với chân cô mềm nhũn đến nỗi mỏi nhừ, thực sự cô cũng không thể chống đỡ để bước vào căn phòng ngủ có vẻ quá rộng lớn vào lúc này.
Vì vậy, hồ ly bèn rủ mắt xuống, chầm chậm mở lời: “Anh không ăn cơm hả?”
“...”
Du Liệt vẫn chỉ ngắm nhìn cô chăm chú, không hề phát ra âm thanh nào.
Cứ như thể người bị trói bằng cà vạt ở nhiều địa điểm là anh chứ không phải là cô vậy.
Hồ ly vô cùng tức giận nhưng khuôn mặt lại chẳng hề đổi sắc. Cô liếm chiếc răng nanh nhỏ nhỏ, đôi mắt hạnh vừa trong veo vừa lạnh lùng ngước lên rồi trừng mắt với Du Liệt: “Ồ, hóa ra từ “chết” mà cậu cả nói tới không phải là “làm đến chết” mà là “chết đói” à?”
Hồ ly lười biếng giơ tay lên: “Vậy anh cứ nhịn đói một mình đi. Cách chết này quá đau khổ, em thật sự sẽ không đi cùng anh đâu.”
Hạ Diên Điệp nói chuyện cực kỳ tự nhiên, thái độ cũng rất phóng khoáng.
Từ tận đáy lòng, Hạ Diên Điệp thầm khen ngợi mình một chốc rồi xoay người lại. Nhưng đúng một giây này, cơ bắp ở chân cô chợt co giật vì đã bị giày vò quá độ. Chân trở nên mềm nhũn vì khuỵu xuống, suýt chút nữa đã ngã xuống đất một cách không hề tao nhã chút nào.
Hạ Diên Điệp vịn vào bức tường trong tình cảnh hiểm hóc: “...”
Du, Liệt.
Hồ ly nhỏ hung hăng ngẩng đầu lên, tức giận đến mức sắp phóng dao ra.
Mà người đàn ông phía sau cuối cùng cũng phản ứng.
Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng sột soạt trên giường. Người đàn ông nọ đi xuống giường lớn rồi sải bước dài về phía cô.
Nghe thấy âm thanh này, hồ ly càng cáu kỉnh hơn.
Tại sao chứ? Rõ ràng thể lực của anh bị tiêu hao nhiều hơn cô rất nhiều. Nhưng kết quả thì Du Liệt vẫn không hề hấn gì, điều này càng khiến cô có vẻ vô cùng yếu đuối.
Trong lúc Hạ Diên Điệp đang suy nghĩ thì phía sau vòng eo bỗng bị siết chặt, sau đó hai chân đang khuỵu xuống được cánh tay của người đó ôm lấy.
Trọng tâm đột ngột được nâng lên.
“!”
Hồ ly nhỏ rùng mình theo phản ứng s,inh lý, hoảng sợ đến độ tái mặt ngay tức khắc. Hạ Diên Điệp không hề suy nghĩ, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Du Liệt: “Đừng mà…”
Du Liệt lật hồ ly lại rồi ôm trước người mình. Khoảnh khắc lọt vào lồng ngực của anh, cô hơi run rẩy một chút, mà nguyên nhân lại quá rõ ràng.
Du Liệt khẽ thở dài, giọng nói khàn khàn đầy áy náy: “Anh không định làm gì em đâu.”
Dứt lời, anh bèn bế cô gái trên tay đến ghế sofa trong phòng khách.
Chiếc ghế sofa bọc da mềm mại có màu đen lõm xuống. Du Liệt nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô gái, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân đau nhức đến mức khó chịu của Hạ Diên Điệp. Sau đó, Du Liệt lại ngẩng đầu hôn cô từ dưới lên trên với vẻ quá đỗi khẽ khàng và dịu dàng.
Hạ Diên Điệp nhắm chặt mắt lại.
Đối diện ghế sofa là cửa kính sát sàn có chức năng chống nhìn trộm. Hạ Diên Điệp hãy còn nhớ vô cùng sâu sắc: Dưới ánh sáng mờ ảo, khung cửa sổ sát sàn kia đã phản chiếu hình ảnh gì, đồng thời còn diễn ra những cảnh tượng dâm mỹ tới nỗi cô không dám nhìn thẳng nên chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nhưng mà lúc đó, người đàn ông nào đó lại cực kỳ điên cuồng, cố tình dùng mọi thủ đoạn để ép cô mở mắt ra và nhìn cho rõ.
“… Anh nói đúng.”
Trên chiếc ghế sofa ngập tràn ánh nắng, khóe mắt ửng hồng của hồ ly nhỏ bỗng dưng mở ra với vẻ nghiêm túc.
Đẩy nụ hôn dịu dàng đang rơi xuống người mình ra xa, cô khẽ nhìn anh từ trên cao.
“Hửm?” Trong lúc đang hôn cô một cách nhẹ nhàng nhưng lại bị hồ ly bất ngờ đẩy ra, Du Liệt cũng không hề nổi giận mà vẫn tiếp tục dịu dàng xoa bóp eo với chân cô, hỏi lại bằng giọng điệu trầm khàn.
“Không cần lây bệnh.” Hồ ly hầm hừ tức giận, mũi chân giẫm lên cái chân đang quỳ gối của Du Liệt: “Bởi chính anh đã là một tên bi.ến thái rồi.”
Du Liệt lẳng lặng bật cười, sau đó giơ tay khẽ nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của cô gái.
Chẳng đợi anh làm gì, Hạ Diên Điệp đã hơi nhướng khóe mắt: “Em không thể giẫm lên hả?”
“...”
Đối mặt với ánh mắt khiêu khích đang cụp xuống của hồ ly nhỏ, Du Liệt bèn thả lỏng sức mạnh của đầu ngón tay đang dán lên mắt cá chân của cô, sau đó chỉ khẽ khàng xo.a nắn nó.
Yết hầu của Du Liệt khẽ co giật một cách chậm rãi và nhẫn nhịn, và rồi anh khẽ bật cười: “Không, em muốn làm gì anh cũng được.”
“Được thôi.”
Hồ ly gập đôi chân trắng nõn dưới lớp áo sơ mi của Du Liệt, dường như Hạ Diên Điệp không hề chú ý đến những đốm đỏ đang lóe lên trong đôi mắt đen như mực của anh.
Cô nghiêng người về phía Du Liệt. Phần cổ áo vẫn còn hơi rộng với Hạ Diên Điệp kể cả khi cô đã cài chiếc cúc thứ hai. Một nửa xương quai xanh trắng muốt lướt qua đáy mắt Du Liệt nhưng vì đã bị anh ức hiếp nên nơi đó đang hiện lên những vết tích màu đỏ không đồng nhất như những ngôi sao. Chúng vừa ám muội vừa có tính trêu chọc, như thể đang thiêu đốt một trận pháo hoa cuồng nhiệt trong mắt anh.
Hồ ly nhỏ đang cố tình tra tấn anh.
Nhưng đây là do anh tự chuốc lấy.
Du Liệt nghe thấy đáy lòng mình đang lẳng lặng buông tiếng thở dài nhuốm đầy d,ục vọng. Mặc dù anh đã thỏa mãn nhưng Hạ Diên Điệp vẫn có thể dễ dàng khơi dậy ham m.uốn đang được chôn vùi ở nơi sâu kín nhất của anh.
Sau đó, yết hầu bị đầu ngón tay vừa ấm áp vừa lành lạnh khẽ chạm vào, khiến khóe mắt của anh giật giật. Đôi mắt đen láy ngước lên.
Hồ ly đang bắt chéo chân và nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ. Trên người cô, chiếc áo sơ mi trắng của anh đang đung đưa khiến bắp đùi Hạ Diên Điệp như ẩn như hiện theo động tác của cô.
“Sao vậy?” Giọng nói của cô gái khàn khàn, vô tội: “Em chạm vào một chút cũng không được hả? Chẳng phải anh đã nói em có thể làm bất cứ điều gì em muốn sao?”
Yết hầu của Du Liệt lăn lộn thật mạnh dưới đầu ngón tay cô. Hàng mi vừa đen vừa dài của anh bị cụp xuống với vẻ kiềm chế, giọng nói đượm ý cười có phần chật vật: “Ừm, anh đã nói vậy.”
Hạ Diên Điệp khẽ cười, răng nanh nho nhỏ ẩn đi một nửa.
Sau khi nghịch xong, tâm trạng vốn bị dồn nén cũng đã thoải mái phần nào. Hạ Diên Điệp bèn túm lấy cổ áo ngủ của người đàn ông rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Anh giày vò em ở trên giường, còn em tra tấn anh ở dưới giường.” Hồ ly nhỏ nhướng khóe mắt lên: “Rất công bằng, đúng không nào?”
Du Liệt ngẩn ngơ, sau đó khẽ cười. Anh ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Diên Điệp, bàn tay lót dưới vòng eo mỏi nhừ của cô, sau đó dịu dàng hôn cô từ dưới lên trên với vẻ thành kính: “Không công bằng chút nào.”
“?”
“Em sẽ bị anh ức hiếp đến mức mất hết sức lực thôi.”
“…”
Gò má của hồ ly đỏ bừng, tức tối đánh trả anh rồi nghiến răng: “Chưa chắc đâu.”
Sau một hồi làm đi làm lại, quần áo trở nên ngổn ngang và hơi thở cũng bị rối loạn, cuối cùng vẫn là hồ ly kêu anh dừng lại trước vì cô đã hoàn toàn mất sức. Người bình thường và người biế.n thái không thể đấu với nhau về thể lực được.
Điều quý giá nhất khi làm một hồ ly chính là khả năng tự nhận thức - cô quyết định đưa điều này vào quy tắc thứ tư trong cuộc đời mình.
Cuối cùng vẫn là Du Liệt bế cô vào nhà ăn.
Khi bước vào hành lang để rời khỏi phòng khách, ánh nắng mặt trời từ cửa kính sát sàn bỗng đập vào mắt Du Liệt.
Vào một giây đó, anh nghe thấy Hạ Diên Điệp – người đang rúc vào lồng ngực anh - đột nhiên khe khẽ nói một câu:
“Du Liệt, anh đừng sợ.”
Anh dừng lại.
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng hôn xuống vòm n,gực của Du Liệt, thỏ thẻ: “Chuyện duy nhất mà em sẽ không bao giờ làm với anh nữa chính là rời xa anh đấy.”
“…”
Du Liệt ngẩn người, ánh sáng mặc sức rơi vào đôi mắt tối đen của anh.
Sau đó, anh cúi đầu hôn lên thái dương của cô đang nằm trong lòng mình một cách tỉ mỉ và chầm chậm:
“… Ừm.”
Sương mù đã hoàn toàn biến mất.
Thế gian trở nên ôn hòa và trong trẻo, suốt nghìn dặm chẳng có lấy một gợn mây nào.
-
Cuối cùng, Du Liệt và Hạ Diên Điệp vẫn cùng nhau đi châu Âu vào cuối tuần.
Chỉ có điều, nội dung trong toàn bộ hành trình về cuộc trò chuyện với nhà đầu tư Trung Quốc bí ẩn, kín tiếng theo lời đồn này hoàn toàn khác với những gì Hạ Diên Điệp tưởng tượng. Ban đầu, cô còn tưởng nó sẽ xoay quanh những vấn đề liên quan tới công ty Khoa học Kỹ thuật Helena. Nhưng sau vài câu, chủ đề câu chuyện lại bắt đầu chuyển sang những mục tiêu không hề liên quan.
Sau một tiếng trò chuyện, Hạ Diên Điệp trở nên ngơ ngác. Cô chỉ cảm thấy rằng: Hình như mình vừa trải qua một khóa học về tư tưởng trong đời người.
Vấn đề này khiến cô suy ngẫm, mãi đến khi ra khỏi cánh cửa văn phòng của đối phương mà vẫn chưa thể nghĩ thông suốt…
Tại sao Hạ Diên Điệp lại có cảm giác rằng: So với công ty Khoa học Kỹ thuật Helena thì dường như đối phương muốn tìm hiểu rõ ràng xem cô là người có phẩm chất như thế nào hơn nhỉ?
Chuyện này kéo dài đến tận mấy năm sau, khi Hạ Diên Điệp biết được con trai của bà cụ Tang mang họ Tần, nhân tiện biết được làm thế nào mà bà cụ lại biết cái tên “Tần Tế Đồng” này có hai chữ được trích từ câu “Biển chu cộng tế dữ quân đồng*”, Hạ Diên Điệp mới giật mình hiểu ra: Đối phương quả thực đang thăm dò để xem thử liệu cô có đang cố tình tiếp cận bà cụ Tang hay không.
*Câu thơ này trích từ bài thơ “Qua sông Chiết Giang hỏi người cùng thuyền” của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên. Dịch nghĩa: Ta cùng ông đi trên chiếc thuyền nhỏ này.
Nhưng Hạ Diên Điệp cũng chẳng cảm thấy mình bị xúc phạm.
Quan điểm khác nhau nên đương nhiên cách nhìn nhận vấn đề cũng sẽ không tương đồng, vả lại kết quả của chuyến đi châu Âu đó cũng rất tốt đẹp…
Khi đã nói chuyện được hai tiếng đồng hồ, rõ ràng Tần Tế Đồng khá ngạc nhiên khi biết Du Liệt đi cùng Hạ Diên Điệp. Vì vậy, một tiếng còn lại lập tức đổi thành cuộc trò chuyện song phương giữa Tần Tế Đồng và Du Liệt.
Hạ Diên Điệp không hề hay biết hai người họ đã trao đổi nội dung gì. Cô chỉ biết là cuối cùng, một tiếng đồng hồ lại kéo dài thành ba tiếng, thậm chí Tần Tế Đồng còn đặt nhà hàng rồi mời Du Liệt với cô cùng nhau ăn tối.
Trong bữa tối, Hạ Diên Điệp lại nghe hai người họ trao đổi quan điểm với nhau một cách tương đồng và hợp thời điểm, như thể họ đang rất hối hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Những lo lắng ban đầu cũng được buông bỏ.
Vào đêm hôm đó, khi tan cuộc, chính Tần Tế Đồng đã yêu cầu trợ lý sắp xếp xe đưa bọn họ về khách sạn địa phương. Trước khi lên xe, Hạ Diên Điệp còn nghe thấy tiếng cười ngà ngà say của Tần Tế Đồng. Đối phương đã gạt bỏ sự xa lạ của lần đầu gặp gỡ, vỗ vào vai Du Liệt.
“Bạn gái nhỏ của cậu không biết đó thôi. Chỗ tôi cũng chẳng phải là hoàn toàn không biết tin tức này đâu. Công ty PeopleSoft sẽ sớm có một trận biến động lớn phải không?”
Du Liệt chỉ bình thản mỉm cười: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của nhà họ Hà. Nhưng tôi rất vui khi có thể biến công ty Khoa học Kỹ thuật Helena trở thành nơi đầu tiên để công ty Tài chính Tế Đồng thử nghiệm thị trường nội địa.”
“Được, tốt lắm.” Tần Tế Đồng cười sảng khoái: “Vậy thì tôi sẽ chúc một câu nhé. Một bước lên trời?”
“...”
Hạ Diên Điệp yên lặng ngồi trong xe cho đến khi hai người “bạn vong niên” bên ngoài rốt cuộc cũng kết thúc cuộc gặp gỡ. Du Liệt xoay người lên xe.
Vì tối nay trò chuyện với Tần Tế Đồng nên dễ dàng nhận thấy tâm tình của anh cũng trở nên hào hứng hiếm thấy, dù xưa nay không đụng vào rượu nhưng cũng đã uống vài ly. Sau khi lên xe, Du Liệt lập tức mê man rồi dựa vào hõm cổ của cô gái bên cạnh. Anh còn câu lấy ngón tay của Hạ Diên Điệp rồi giữ trong lòng bàn tay mình, làm thế nào cũng chẳng chịu buông ra.
Dù sao tài xế cũng là trợ lý của Tần Tế Đồng nên Hạ Diên Điệp không tiện nói nhiều trên xe, đành đợi đến lúc về khách sạn.
Trợ lý tiễn Du Liệt và Hạ Diên Điệp trở về phòng khách sạn, sau đó lịch sự tạm biệt rồi rời đi.
Hạ Diên Điệp đóng cửa rồi khóa lại, lúc này mới xoay người trở về phòng khách ở buồng trong.
“Công ty PeopleSoft... Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
Hồ ly đã quen với việc nhạy bén nhưng trong một ngành không phải lĩnh vực của mình thì thông tin khó tránh khỏi tình trạng kém nhạy.
Đêm nay, lời nói vô tình của Tần Tế Đồng đã làm rõ cảm giác kỳ lạ vốn lờ mờ ghim vào lòng cô từ lâu. Đặc biệt là sự nghi ngờ về trạng thái buông thả mọi chuyện mà không có bất kỳ sự phản kháng nào của Du Liệt trước đây, tất cả đều đã được giải quyết dễ dàng trong khi cô nghĩ ngợi trên đường trở về.
“Có phải…” Mí mắt của Hạ Diên Điệp khẽ giật giật: “Bùi Học Khiêm muốn làm gì đó không?”
Du Liệt hơi chếnh choáng vì men say, cười khẽ: “Trước đây anh đã sớm nói với em rồi mà. Bùi Học Khiêm là loài lang sói chứ không phải là con chó trông cửa của nhà họ Hà đâu.”
“… Vậy nhà họ Hà sẽ ra sao đây?”
“Là một người mà ngay cả lang sói hay chó cũng chẳng phân biệt được…” Du Liệt siết chặt đốt ngón tay cô rồi kéo tới trước mặt mình, sau đó dịu dàng hôn lên mu bàn tay Hạ Diên Điệp rồi giả vờ cắn nhẹ: “Thì lúc đó sẽ bị xơi tái đến độ ngay cả mẩu vụn cũng chẳng còn sót lại đâu.”
“...”
Nghĩ đến điệu bộ doanh nhân nho nhã từ đầu đến cuối của Bùi Học Khiêm, trong lòng Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi lạnh.
Đương nhiên Hạ Diên Điệp biết cụm từ “xơi tái” mà Du Liệt nói ra chẳng phải là lời đùa giỡn trong lúc anh và cô đang thân mật một cách mờ ám.
Đó sẽ là một cuộc chiến không có thuốc súng, cũng chẳng thấy máu thịt nhưng lại chứa đầy thuốc súng và huyết nhục đầm đìa.
——
Và sự thật cũng đúng như Hạ Diên Điệp dự đoán.
Vào tuần thứ hai sau khi hai người họ về nước, công ty PeopleSoft đã tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, kết quả của cuộc họp này đã gây chấn động toàn ngành, thậm chí là toàn bộ phố tài chính.
Các cổ đông đang nắm giữ 2/3 số cổ phần đã “phản bội” chủ tịch hiện tại là Hà Đắc Bái, bãi nhiệm chức chủ tịch của ông ta rồi bỏ phiếu bầu chủ tịch mới: Bùi Học Khiêm, CEO hiện giờ của công ty PeopleSoft.
Mà trong số những cổ đông này có vô số nhân vật “lão làng” đã từng đi theo Hà Đắc Bái gầy dựng nên những thành tựu to lớn cho tập đoàn PeopleSoft ở trong giới tài chính. Cũng có một bộ phận giấu mặt, chỉ có người thay mặt xuất hiện nhằm nắm giữ cổ phiếu và thu lợi trên danh nghĩa cổ đông, còn người thực sự bỏ vốn thì lại ẩn nấp trong bóng tối bí ẩn.
Một tuần sau nữa.
Lĩnh vực hàng không thương mại cùng với lĩnh vực đầu tư mạo hiểm đã cùng nhau tung ra một bản tin thường niên:
Nhà đầu tư Trung Quốc Tần Tế Đồng sẽ trở về nước và thành lập Quỹ quốc nội Tài chính Tế Đồng. Khoản đầu tư kếch xù đầu tiên sẽ được đưa vào công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.
Cùng lúc đó, công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cũng đã tuyên bố rằng: Họ đã hoàn thành vòng huy động vốn Pre-C+* trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ, trong đó cả công ty PeopleSoft và công ty Tài chính Tế Đồng đều đang đồng dẫn đầu về khoản đầu tư.
*Vòng huy động vốn Pre-C+: Sự khác biệt giữa các Series huy động vốn của startup (Series A, Series B, và Series C) rất quan trọng để hiểu rõ để có thể quản lý và phát triển công ty một cách hiệu quả. Mục tiêu và giai đoạn phát triển: Series A: Thường là giai đoạn để xây dựng sản phẩm và kiểm tra thị trường. Mục tiêu chính là tạo ra sản phẩm hoặc dịch vụ và thu thập dữ liệu về thị trường. Series B: Công ty đã có sản phẩm hoặc dịch vụ và muốn mở rộng quy mô kinh doanh. Mục tiêu là gia tăng thị phần và tăng trưởng nhanh hơn. Series C: Tập trung vào gia tăng thị phần, chiếm lĩnh thị trường, và thậm chí chuẩn bị cho việc niêm yết công khai hoặc mua lại.
Cuộc thử nghiệm bản tên lửa hoàn thiện của tên lửa "Phùng Thước" 1 đã kết thúc thành công và sẽ được phóng lại sau nửa tháng nữa.
Tin tức về sự đảo ngược động trời này đã gây sốc cho cả trong lẫn ngoài ngành.
“Đây là ván cờ mà anh với Bùi Học Khiêm đã dàn dựng từ lâu rồi phải không?”
Mỗi gia đình đều phải tự tính toán cho nhà mình.
Du Hoài Cẩn hiếm khi mất bình tĩnh như vậy. Sau khi tin tức chính thức của công ty Helena được công bố, ông ta đã kết thúc chuyến công tác trước thời hạn để quay trở lại thành phố Bắc. Việc đầu tiên Du Hoài Cẩn làm là quay về công ty Khoa học Kỹ thuật Helena rồi đi thẳng vào văn phòng của tổng giám đốc điều hành.
Nhìn vào đứa con trai – người đã khiến ông ta có phần nhìn không thấu - đang ngồi sau bàn làm việc, Du Hoài Kim chợt lộ vẻ phức tạp.
“Con có biết bây giờ mấy tờ báo lá cải đang nói gì không? Bọn họ nói rằng, quả nhiên nhà họ Du của ba và nhà họ Hà của ông ta đã nuôi dạy được hai đứa con trai ngoan, cùng nhau hợp lực, trong ngoài phối hợp để phá hoại ba của chúng.”
Du Liệt không hề để tâm, thậm chí anh còn chẳng buồn rời mắt khỏi tài liệu: “Bọn tôi cũng không phải là những người đầu tiên ra tay phá hoại đâu.”
“À!” Du Liệt nhìn lướt qua tập tài liệu trước mặt đến dòng cuối cùng, ký tên rồi đóng nó lại. Rốt cuộc, anh mới nhướng mày với vẻ biếng nhác: “Ba dạy dỗ con trai, con trai chỉ có thể để mặc cho ba mình đánh mắng chứ không được quay lưng lại với nhau sao?”
Du Liệt nói xong thì tự mỉm cười.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt thờ ơ mà lại ngạo nghễ: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chủ tịch Du? Đáng lẽ ông phải biết rõ hơn tôi rằng, trên chiến trường không có đạo lý ba con gì cả. Vả lại, chủ tịch Du cho rằng giữa hai chúng ta từng có quan hệ ba hiền con thảo từ khi nào thế?”
“…”
Du Hoài Cẩn định lên tiếng nhưng lại nghẹn họng nên chẳng thốt ra được câu nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Du Liệt đầy căm tức.
Người trợ lý đi cùng ông ta vội vàng khẽ khuyên nhủ ở bên cạnh, sợ chủ tịch nhà mình cũng giống như vị kia ở nhà họ Hà cạnh đó, đã bị con trai chọc tức đến mức đột quỵ não, lại còn phải nhập viện nữa.
Vậy thì người trong giới này sẽ được xem trò cười này đến độ phủ phê mất thôi.
Du Liệt nhấc đồng hồ lên rồi lại hạ xuống, sau đó cụp mắt với vẻ lạnh nhạt: “Nửa tiếng nữa tôi còn một cuộc họp báo để thông báo kế hoạch chiến lược của loạt tên lửa “Phùng Thước”. Nếu chủ tịch Du không còn vấn đề nào khác thì…”
Anh hạ cổ tay xuống rồi uể oải chỉ về phía cửa: “Mời?”
Trợ lý vốn tưởng rằng Du Hoài Cẩn nhất định sẽ giận tím mặt, nào ngờ chủ tịch nhà mình lại đáp lời một cách trầm lạnh, sau đó còn thực sự quay đầu bước ra ngoài.
Trợ lý sửng sốt trong mấy giây, sau đó mới vội vàng chào Du Liệt rồi xoay người ra ngoài, đuổi theo ông ta.
Trong lúc chờ thang máy, trợ lý vẫn còn nhỏ nhẹ khuyên giải: “Chủ tịch Du vẫn còn trẻ trung và căng tràn sức sống nên chắc chắn vẫn đang giận ngài vì chuyện ngài và chủ tịch Hà đã liên kết với nhau nhằm gây khó dễ cho bọn họ ở vòng huy động vốn ấy mà.”
Trợ lý chưa kịp thuyết phục xong thì thang máy đã đến rồi.
Hai người bước vào buồng thang máy, người trợ lý vẫn tiếp tục kiên trì: “Chủ tịch Du à, ngài đừng nổi nóng nữa. Từ nay trở đi…”
Người này chưa kịp nói xong thì đột nhiên có người cười lớn trong buồng thang máy.
Trợ lý: “?”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ mà thôi, nếu không phải đã gặp ma thì chỉ có thể là...
Trợ lý nhìn Du Hoài Cẩn với vẻ vừa mù mịt vừa lo lắng: “Chủ tịch Du?”
Không phải là ông ta đã bị con trai chọc giận đến mức hồ đồ luôn rồi đó chứ!
“Việc gì tôi phải tức?” Sau khi bật cười một tiếng, Du Hoài Cẩn lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt trở về sắc thái hời hợt: “Trong giới kinh doanh này đâu thể tìm thấy bao nhiêu đứa con trai có thể cạnh tranh với ông đây đâu chứ? Hà Đắc Bái phẫn nộ đến mức nhập viện là do Bùi Học Khiêm không hề giữ lại một chút thể diện nào cho ông ta cả, lại còn muốn đổi họ của nhà họ Hà của ông ta nữa. Còn tôi thì việc gì phải giận dữ chứ? Tôi vui mừng còn chả kịp nữa là!”
“?”
Trợ lý ngơ ngác.
Cửa thang máy mở ra ở tầng hầm thứ hai.
Du Hoài Cẩn bước ra thang máy, nhìn bóng lưng của ông ta thật là hiên ngang, như rồng như hổ, khí thế ngút trời.
Trợ lý ngây người vài giây, cảm thán rằng: Tâm tư của hai vị chủ tịch Du này thực sự khó đoán, sau đó lập tức đi theo Du Hoài Cẩn với vẻ dở khóc dở cười.
——
Cuộc họp báo thường niên của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena được tổ chức dưới hình thức phát sóng trực tiếp vào một tuần trước khi chính thức phóng tên lửa "Phùng Thước" 1.
Người sáng lập và đội ngũ quản lý cấp cao nòng cốt – họ cũng chính là giám đốc điều hành, giám đốc tài chính và giám đốc vận hành của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena - đã cùng nhau tham dự sự kiện lần đầu tiên này, đồng thời cũng cùng tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
Cuộc họp báo lần này cũng bao gồm cả phần tự do đặt câu hỏi dành cho cư dân mạng trong phòng livestream chính thức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena ở cuối buổi.
Người dẫn chương trình trong cuộc họp báo sẽ tiến hành sàng lọc, sau đó mời ba vị giám đốc điều hành cấp cao trả lời các câu hỏi ngay tại hiện trường.
Cách quảng bá này giúp nâng cao tính tương tác của chương trình livestream một cách đáng kể, đồng thời lập tức thu hút sự chú ý lớn từ trong lẫn ngoài ngành.
“Bộ phận marketing trong công ty của cậu cả Du này cũng khá ra gì và này nọ đó chứ? Một trong những chiến lược cạnh tranh trong kinh doanh của bọn họ là dựa vào nhan sắc như thần tiên của người sáng lập để thống trị các diễn đàn Internet chứ gì? Cách này quá thâm hiểm rồi đấy! Tớ có thể thay mặt nhóm bạn bè doanh nhân của mình để bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ được không?”
Với tư cách là người đại diện cho những người bạn tốt và cay nghiệt nhất, Kiều Xuân Thụ vừa oán giận vừa trở tay đặt đồng hồ báo thức, sau đó ngồi trước kênh livestream chính thức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.
Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ lên tiếng: “Không đến mức vậy đâu.”
“Sao lại không đến mức đó được chứ! Tớ dám cam đoan rằng, sau khi cuộc họp báo này kết thúc, cậu sẽ phát hiện trên mạng đột nhiên có thêm nhiều người gọi ông xã của cậu là “chồng ơi”, “chồng à” đấy nhé!”
“...?”
Ngay cả tư duy lẫn ngôn ngữ của Hạ Diên Điệp cũng đã bị Kiều Xuân Thụ quấy nhiễu, sau đó cô mới có phản ứng.
Cô vội vàng che loa của điện thoại di động: “Suỵt, tớ đã tới hiện trường rồi.”
“Sao vậy? Cậu sợ người khác nghe thấy à?” Kiều Xuân Thụ cảm khái: “Nghề của cậu thực sự rất phù hợp. Lúc trước, chắc chắn cậu không nghĩ rằng tương lai sẽ có một ngày cậu sẽ phiên dịch song song cho chồng mình tại buổi họp báo của cậu ta đâu nhỉ?”
“...”
Hồ ly cuối cùng cũng bị trêu ghẹo đến đỏ mặt.
Trước khi điều này ảnh hưởng đến biểu hiện chuyên nghiệp của Hạ Diên Điệp thì cô đã nghiêm mặt với vẻ lạnh lùng và vô tình: “Tớ phải bắt đầu chuẩn bị nên không tán gẫu với cậu nữa đâu. Tạm biệt nhé.”
“?”
Kiều Xuân Thụ còn chưa kịp kháng nghị thì Hạ Diên Điệp đã cúp điện thoại rồi để ở chế độ im lặng.
Đi theo sự dẫn đường của nhân viên từ công ty Khoa học Kỹ thuật Helena đến một góc họp báo, Hạ Diên Điệp bèn ngồi xuống phía sau bàn dành cho nhóm phiên dịch.
Cô hít một hơi thật sâu, vỗ vào hai má, nhanh chóng giúp bản thân tập trung rồi ổn định sự chuyên tâm của mình.
Đoạn, Hạ Diên Điệp lấy tài liệu từ trong cặp công văn ra ngoài, phân thành các loại trên bàn rồi mở một cuốn trong số đó ra, lặng lẽ cúi đầu và đắm chìm trong đó, chẳng mấy chốc đã bắt đầu bước đọc thầm của cô.
Loại trạng thái này kéo dài liên tục đến khi buổi họp báo bắt đầu. Đội ngũ quản lý cấp cao nòng cốt của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena bước vào hội trường cùng với người dẫn chương trình và trợ lý.
Những phóng viên đã ngồi vào ghế dành cho truyền thông lập tức phản ứng, các máy ảnh đều được giơ lên, điều này cũng kéo theo những tiếng xì xào bàn tán sôi nổi trong hội trường.
Hạ Diên Điệp vô thức ngước mắt lên. Ngay trong ánh đèn flash của máy chụp ảnh, cô đã bắt gặp đôi mắt đen như mực của Du Liệt.
Ánh mắt vốn thờ ơ của Du Liệt bỗng chốc gợn sóng, khóe môi của anh cũng bất giác cong lên, cổ tay khẽ nâng như thể anh đang muốn bước đến chỗ ngồi của phiên dịch viên.
Tiếc là đôi chân dài còn chưa kịp đi một bước nào thì đã bị cặp mắt hung hăng và sắc như dao của hồ ly chặn lại.
Du Liệt đành phải hiểu hàm ý cô, chỉ có thể đi theo người dẫn chương trình rồi ngồi vào vị trí dành cho người phát ngôn.
Với tư cách là người sáng lập, giám đốc điều hành cấp cao nhất kiêm giám đốc kỹ thuật của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, chắc chắn Du Liệt sẽ ngồi vào ghế trung tâm dành cho người phát ngôn.
Quách Tề Đào và Nghê Hòa Dụ lần lượt ngồi xuống bên trái và bên phải của anh.
Nhân viên hậu cần lập tức đưa tai nghe cho ba người họ.
“Tổng giám đốc Du, mời anh dùng thử micrô một chút.”
“Ừm.”
Du Liệt ấn một tay vào tai nghe, cầm lấy micro trước mặt rồi thử lên tiếng. Khi chắc chắn tín hiệu đã được kết nối, anh bèn lặng lẽ giơ cổ tay lên rồi làm động tác OK với nhân viên bên cạnh.
Mà ngay khi Du Liệt vừa nhấc cổ tay lên, mấy tiếng bấm máy ảnh tanh tách đột nhiên vang lên ở bên dưới.
Du Liệt dừng lại, lạnh lùng liếc nhìn sang: “?”
Anh quay lại rồi bắt gặp nụ cười ha ha của lão Quách.
Du Liệt cầm chiếc micro dài nhỏ trước mặt, hời hợt hỏi: “Rốt cuộc những người mà anh mời tới đây là phóng viên Khoa học Kỹ thuật hay là phóng viên giải trí hửm?”
Lão Quách giả vờ không nghe thấy câu nói ám chỉ mỉa mai của Du Liệt: “Cậu có khuôn mặt như thế này nên đừng bỏ phí mà. Đừng nhé. Điều này sẽ tiết kiệm rất nhiều chi phí quảng cáo cho công ty đấy, phải không lão Nghê?”
Giám đốc tài chính CFO chẳng nói gì mà chỉ giơ ngón tay cái với lão Quách khi Du Liệt đang ngăn ở giữa.
Du Liệt lạnh lùng, đang định nói tiếp thì đúng lúc này, trong tai nghe bất ngờ vang lên một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng và dễ chịu.
Thấy lâu lắm rồi mà anh vẫn chưa có phản ứng, nhân viên bên cạnh bèn luống cuống: “Tổng giám đốc Du, tai nghe của anh không có âm thanh hả?”
“…”
Du Liệt lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Không sao.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Nhân viên thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi chỗ ngồi của người phát ngôn.
Du Liệt nhẫn rồi lại nhịn.
Nhưng anh vẫn không thể nhịn được.
Du Liệt buông lỏng nắm đấm rồi xoay người lại, sau đó chỉ vào tai nghe để ra hiệu với hai người bên cạnh mình: “Có nghe thấy không?”
“?”
Giọng điệu Du Liệt vừa hờ hững vừa tự hào: “Vợ tôi đấy.”
Quách Tề Đào: “...”
Nghê Hòa Dụ: “...”
Sến súa muốn chết!
Vài phút sau, cuộc họp báo của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena về việc thử nghiệm phóng tên lửa "Phùng Thước" 1 chính thức bắt đầu.
——
Đối với Hạ Diên Điệp, có lẽ buổi họp báo này chính là buổi họp báo đặc biệt và cũng hồi hộp nhất trong sự nghiệp với cuộc đời của cô.
Dẫu sau này, Hạ Diên Điệp sẽ đồng hành cùng Du Liệt và công ty Khoa học Kỹ thuật Helena suốt hàng chục năm dù bình yên hay gian khổ. Nhưng nếu so về ý nghĩa đặc biệt nhất thì nó vẫn kém hơn sự kiện lần này.
Nhưng cuối cùng, cô đã vượt qua được phần phát biểu và đặt câu hỏi dài hơn một tiếng đồng hồ một cách suôn sẻ mà không có bất kỳ sơ suất nào.
Sắp đến phân đoạn cuối cùng.
Đây cũng là phần đặt câu hỏi thu hút nhiều sự chú ý nhất của cư dân mạng trong buổi livestream của buổi họp báo lần này. Người dẫn chương trình quay trở lại hiện trường cùng với những câu hỏi đã được chọn lọc từ những câu hỏi được cư dân mạng đưa ra.
Sau một hồi hỏi đáp, trong tay người dẫn chương trình chỉ còn lại hai thẻ câu hỏi cuối cùng.
Anh ta nhìn lướt qua rồi cất tiếng: “Hình như hai câu hỏi cuối cùng đều được dành để hỏi tổng giám đốc Du của chúng ta.”
Lão Quách quay đầu lại với vẻ hả hê khi người khác gặp họa.
Du Liệt cũng bình tĩnh cầm micro rồi tiếp lời: “Vui lòng đọc lên.”
“Một cư dân mạng muốn hỏi tổng giám đốc Du rằng: Tất cả mọi người đều biết, "Phùng Thước" 1 đã có tiền lệ phóng lên thất bại rồi. Vậy thì xin hỏi, nếu lần này vẫn thất bại như cũ thì tổng giám đốc Du sẽ có cảm tưởng ra sao?”
“...”
Câu hỏi này có phần gay gắt.
Thậm chí tất cả mọi người ở ghế truyền thông cũng trở nên phấn khích, các camera cũng được giơ lên.
Du Liệt vẫn chẳng hề biến sắc, ngón tay thon dài cầm lấy micro: “Tôi không có cảm tưởng gì cả.”
Phía dưới ồ lên.
Còn lão Nghê và lão Quách đã quen rồi nên vẫn ngồi bất động trước tình huống lắt léo.
Du Liệt cũng không nóng vội. Đợi bọn họ khẽ bàn tán xong, anh mới thản nhiên lên tiếng: “Bất kỳ quá trình nghiên cứu và phát triển khoa học nào cũng là một quá trình có vô vàn thất bại. Việc thử nghiệm vốn phải cố gắng không ngừng, sửa sai rồi sửa lại, hướng tới mục tiêu, chúng tôi phải tiếp tục bước đi từng bước một cách vững chắc và thiết thực.”
Tiếng thảo luận lắng xuống. Thay vào đó, tần số nhấp nháy của đèn flash lại tăng lên.
“Nếu chúng tôi không giữ tâm thế bình thường để đối mặt với thất bại và thành công, cũng như không có can đảm để kiên định tiến về phía trước thì tôi đây cho rằng, chúng tôi sẽ không cạnh tranh trên con đường này đâu.”
Du Liệt tạm dừng lại rồi nhìn vào camera.
“Tôi vẫn luôn tin chắc rằng, kỹ thuật hàng không sẽ luôn là con đường theo đuổi ước mơ “vừa ngước nhìn các vì sao vừa giẫm chân lên mặt đất”. Vũ trụ mênh mông là ước mơ chung của các nhà nghiên cứu hàng không vũ trụ. Bất luận phải trả giá bằng bao nhiêu gian lao và nước mắt, bất kể là thành công hay thất bại, chúng tôi vẫn sẽ truyền lại ước mơ này từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng tôi đứng trên vai của các bậc tiền bối để leo lên vị trí cao hơn. Chúng tôi kiên quyết hướng về phía mục tiêu chung đó, vừa quyết chí vừa thề rằng sẽ không đổi thay.”
“...”
Hội trường im phăng phắc.
Vài giây sau, một tràng vỗ tay vang dội vang lên.
Tại bàn phiên dịch.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Hạ Diên Điệp dịch từng chữ trong câu nói của Du Liệt sang tiếng Anh với giọng điệu hơi run rẩy.
Đợi nói xong câu cuối cùng, cô kìm nén đôi mắt đang đỏ hoe rồi ngước lên, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi giữa bàn phát ngôn với vẻ kiêu hãnh và vui mừng.
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc.
Người dẫn chương trình cũng khá xúc động, cầm lấy tờ câu hỏi cuối cùng lên, hít một hơi để bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng với vẻ tươi cười, thoải mái: “Câu hỏi cuối cùng, xin hỏi tổng giám đốc Du, cách đặt tên cho công ty Khoa học Kỹ thuật Helena có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Hạ Diên Điệp đã phiên dịch xong câu hỏi của người dẫn chương trình nhưng vẫn không nghe thấy giọng nói của Du Liệt.
Cô ngẩn người một lúc rồi ấn vào tai nghe để xác nhận tín hiệu theo bản năng, sau đó nhận ra điều gì đó…
Hạ Diên Điệp ngước lên nhìn về phía vị trí dành cho người phát ngôn.
Còn Du Liệt đang ngồi ở vị trí chính, cầm micro trước mặt mình, đôi mắt vừa đen láy vừa sâu thẳm nhướng lên, để rồi nhìn cô xuyên qua biển người gồm vô số phóng viên truyền thông và nhân viên.
Vài giây sau.
Du Liệt vừa nhìn Hạ Diên Điệp vừa khẽ nói: “Morpho Helena (Nữ thần hồ điệp Morpho) được mệnh danh là loài hồ điệp đẹp nhất thế giới.”
“Rất nhiều năm trước, tôi đã gặp được một nàng hồ điệp như vậy. Cô ấy đã vượt qua vô vàn giông bão và cuồng phong trong cuộc đời mình, sau đó xuất hiện trong thế giới của tôi. Cô ấy đã đưa tôi thoát khỏi thời khắc mù mịt và khó khăn nhất. Cô ấy đã đồng hành cùng tôi để tôi kiên định với ước mơ của mình. Cô ấy nói cho tôi biết rằng, nếu đó là điều mà con tim mình mách bảo, cho dù không thể đạt được thì cô ấy cũng tuyệt đối không hối hận…”
Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, dường như Hạ Diên Điệp đang nghe thấy lời nói khẽ khàng của thiếu nữ khi cô và anh đứng trên cánh đồng hoang vu trước cửa kính sát sàn vào đêm hè năm đó, trong lúc họ đang ngắm nhìn dải ngân hà của vũ trụ vô cùng vô tận.
[... Em không biết dì ấy nghĩ gì. Nhưng nếu là em, chỉ cần đó là mục tiêu mà trái tim em mong mỏi thì cho dù không thể đạt được, cho dù có thất bại trên hành trình tiến về phía nó, ít nhất thì em sẽ không cảm thấy hối hận. Bởi vì suốt cả cuộc đời này, em đã cố gắng hết sức mình chỉ để tiến lại gần nó hơn, dù chỉ là một bước.]
Ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng trước mặt anh.
Giữa ánh sáng, khuôn mặt của người đàn ông đó vẫn tuấn tú như trong ký ức, chuyện cũ vẫn còn rõ ràng trước mắt như thể chỉ là chuyện mới hôm qua.
Du Liệt cầm micro, vừa nhìn cô xuyên qua biển người vừa nói rõ từng chữ một.
“… Bởi vì suốt cả cuộc đời này, tôi đã cố gắng hết sức mình chỉ để tiến lại gần cô ấy hơn, dù chỉ là một bước.”
-
Một tuần sau.
Tại trung tâm phóng vệ tinh của thành phố X.
Sau khi hoàn tất toàn bộ công tác thí nghiệm và kiểm tra, “Phùng Thước” 1 đã được đưa vào hiện trường. Nó đứng sừng sững và cao chót vót trên bệ phóng tên lửa, thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng cho việc điều chỉnh hệ thống dẫn đường cùng với hệ thống kích hoạt trước khi phóng lên.
Trên đài quan sát, Hạ Diên Điệp và Du Liệt đang đứng cạnh nhau, ánh mắt họ căng thẳng, gần như đang run lên.
Thấy nhân viên dưới đất đã tháo bỏ khung đỡ rồi rời khỏi hiện trường, Hạ Diên Điệp chầm chậm kiềm chế giọng nói hơi run rẩy của mình, thì thầm: “Em căng thẳng quá, Du Liệt.”
Du Liệt nắm tay Hạ Diên Điệp, mười ngón tay của họ đan xen vào nhau.
Anh cười khẽ: “Anh cũng vậy.”
Hạ Diên Điệp khựng lại một thoáng rồi nhìn anh với vẻ khó tin: “Thật á?”
“Ừm. Chỉ có điều…”
Du Liệt nhấc cổ tay của Hạ Diên Điệp lên cao, mân mê đầu ngón tay lạnh ngắt của cô rồi mỉm cười: “Bởi vì em quá căng thẳng nên anh cũng không cảm thấy căng thẳng đến vậy nữa.”
Hạ Diên Điệp chẳng buồn so đo với anh, lại hít sâu một hơi: “Được thôi, vậy cứ xem như em đang lo lắng thay cho anh đi.”
Du Liệt nghiêng người nhìn cô. Một lúc sau, anh bỗng hỏi: “Nếu phóng thành công thì em hãy đồng ý với anh một chuyện nhé, hồ điệp?”
“Hửm...?”
Hạ Diên Điệp hơi khó làm cả hai chuyện cùng một lúc, vậy nên khóe mắt cô vẫn đang nhìn chăm chú vào bệ phóng bên kia, hai mắt nhìn thoáng qua Du Liệt: “Chuyện gì thế anh?”
Du Liệt nở nụ cười trầm thấp: “Giúp anh hoàn thành ước mơ của mình đi.”
“Hả?”
Hạ Diên Điệp ngơ ngẩn, sau đó giơ tay chỉ về phía bệ phóng xa xa: “Chẳng phải ước mơ của anh chính là chờ nó cất cánh ở nơi đó sao?”
“Cái khác cơ.”
“?”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp hỏi anh rõ ràng thì trong tai nghe mà hai người họ đang đeo bất ngờ vang lên tiếng đếm ngược của trung tâm điều khiển bệ phóng.
“Mười.”
“Chín.”
…
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
“Kích hoạt…”
“Cất cánh!”
Trên bệ phóng.
“Phùng Thước” 1 bay vút lên trời.
Nó kéo theo ngọn lửa chói rọi, đồng thời còn mang theo niềm tin kiên định của vô số người, để rồi vang tận mây xanh.
——
“Phá kén”, hoàn chính văn.
——
[Lời nhắn cuối cùng]
“Em là ước mộng cuối cùng của anh và cũng là khát vọng duy nhất của anh suốt kiếp này cho đến khi anh chết.”