Hỏa Ca

Chương 151





Hai tay phút chốc đưa lên ôm chặt Ryvan vào lòng. Thâm tâm thật sự của Rena, đang liên tục kêu gọi mình phải làm vậy. Dường như thấy được hình ảnh của quá khứ, toàn bộ hận thù của cô như bị xóa sạch,

Cô cất giọng nhỏ nhẹ an ủi hệt như người mẹ đang che chở cho đưa con, như đang bù đắp lại những tình cảm thiếu thốn từ lâu, cô nói nhỏ vào tai :" Cậu không phải quái vật bị ruồng bỏ. Cha, mẹ cậu không hề làm vậy. Chỉ đơn giản là chuỗi đau thương do người khác làm nên. Kể cả hiện tại và tương lai, cậu cũng không hề bị ruồng bỏ. Luôn có những đồng đội bên cạnh, đồng bạn sát cánh.

" Nhưng sao họ đều biến mất trong kí ức tôi, họ chưa xuất hiện sao?"

" Chẳng phải có tôi rồi sao?" Rena nở nụ cười đột ngột, như đang nói những lời từ tận đáy lòng nhất tràn ngập ấm áp :" Tương lại về sau có gì chúng ta sẽ cùng đối mặt, cảm xúc tôi dành cho cấu sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ luôn bên cậu."

Không có động tĩnh gì, thất bại rồi sao. Thật khó để làm thay đổi suy nghĩ của một người bằng những lời nói giản đơn đến vậy. Huống chi còn phát ra miệng từ người luôn đối kháng với anh mọi lúc mọi nơi. Đến cô cũng thấy nó không chân thật.

Buông Ryvan ra cô vẫn chỉ bắt gặp cặp mặt phẳng lặng đứng hình. Rena cười nhạt, phải ha rung động thế nào được cơ chứ.

Luồng sáng từ trong người của Ryvan vọt lên kéo dời ánh mắt của Rena hướng vào. Luồng ánh sáng màu xanh lạnh lẽo tựa như lần đầu cô cảm nhận được khi mắc kẹt trong bóng tối hồi đó. Không hơn rất nhiều lần. Cả dưới chân Ryvan dần lan rộng tỏa ra cả không gian ngập tràn trong băng, mảng tường tối bốn bề đều băng, sáng lấp lạnh xua tan đi cái cùng cực của bóng tối u phiền. Rồi dần dần phảng phất giữa hơi lạnh thấu xương, bóng hình quen thuộc cô bắt gặp trong kí ức đó dần xuất hiện.

" Ngài là..." Rena lên tiếng, đó chẳng phải cha của Ryvan, Alvin sao nhưng ông ấy đã mất từ lâu rồi


" Đủ rồi, con trai."

Băng bao phủ một hồi phủ lạnh cả bề mặt bóng tối, sáng đến độ lạnh toát đến xuyên cả da thịt con người. Ánh sáng xanh nhè nhẹ có sức sát thương chỉ cần chạm nhẹ đã đủ đóng băng tưng tế bào, mạch máu chảy trong đông cứng toàn bộ dây thần kinh, bóp hơi mạnh sẽ vỡ vụn thành trăm mảnh. Tồn tại của người đó vĩnh viễn chôn vùi vào trong mảnh băng hòa tan vào không khí.

Sinh vật bóng đêm bị lực quá mảnh phản công, đã nhanh chóng bị đẩy lùi biến mất vào khoảng không gian vĩnh hằng của băng.

" Cha" Ryvan hướng lên người đàn ông đó, bàng hoàng, tay cầm con dao buông lỏng dần đi.

" Cha người rõ ràng đã...."

" Khi phong ấn sức mạnh của con, cha đã nhờ nữ hoàng Arrianna truyền tải chút sức mạnh cuối cùng của ta vào cơ thể con để đến thời điểm thích hợp xuất hiện. Bóng hình người đàn ông thâm trầm như thế nhưng vẫn tỏa ra sự quan tâm đến Ryvan.

" Nghe này." Người ông cúi xuống đứng ngang tầm với Ryvan :" Ta không có nhiều thì giờ nên con hãy nghe kĩ. Ta và mẹ con chết không phải do lỗi của con. Đó đều thuộc về trách nhiệm của một mình ta vì đã giấu năng lực với con và mẹ con. Là một người cha, ta đã thất bại trong việc đó, thành thật xin lỗi con."

Ánh mắt lộ lên nét buồn bã, cất giọng :" Vậy chỉ vì con mang sức mạnh dị thường nên mọi tình cảm của mẹ trước giờ chỉ đều là phù du?"

" Không phải đâu Ryvan" Lần này từ lúc nào bên cạnh Alvin, bóng hình người phụ nữ với chiếc váy trắng tinh thuần khiết mái tóc đỏ rực sáng của hoàng hôn rực rỡ đến trước. Đôi mắt thâm thúy tràn trề nỗi hối hận màu xanh lá đó quen thuộc dội về tâm trí Ryvan.

" Mẹ" Khi gặp lại người mẹ cậu yêu thương từ tận đáy lòng, mọi ấm ức đều được giải tỏa ra, vết thương chém trên người dần được thay thế chỉ còn lại mỗi cái vuốt ve, mỗi cái xoa đầu được cảm nhận từ lâu.

" Ngày đó mẹ đã quá lo sợ. Mẹ chỉ biết nghĩ đến tương lại bỏ qua hiện tại. Nên đã bị con quỷ đó lợi dụng mặt tối bên trong. Về sau mẹ mới nhận ra dù cho con có là gì thì mẹ vẫn luôn yêu quý con." Lời nói thật lòng, nụ cười hiện hậu quay trở về, cánh tay ôm chặt lấy Ryvan, đôi mắt của đứa trẻ như được an ủi bỗng chốc ẩn hiện vài giọt nước mặt tràn về.

Lòng như có làn suối ấm áp chảy về đi qua huyết cảm, những suy nghĩ cực đoan nhất đã được xóa bỏ. Cậu bé nằm trong tay Kanna nở nụ cười hạnh phúc thuở nhỏ, giống như quãng thời gian đầm ấm nhất cuộc đời hồi đó.

" Em xin lỗi anh, Alvin" Kanna đứng lên nhìn Alvin bằng ánh mắt chân thành tha thiết chứa đậm tình yêu thương nồng nàn thuở đầu đó hệt như hai người vừa mới gặp nhau :" Em không nên bỏ hai cha con ở lại. Em đã không thể chịu đựng được sự thật mình đã gây ra nên đã chọn cách tự kết liễu đời mình. Hãy tha lỗi cho em."

Alvin nắm tay Kanna rồi ôm cô thật chặt :" Đó cũng là lỗi của anh vì đã giấu em sự thật. Anh lẽ ra phải hiểu chỉ cần là em, chỉ dù anh có là ai thì em vẫn sẽ yêu anh."

" Ừm" Hai hàng nước mắt chảy dài trên hàng mi ươn ướt, cuối cùng tảng đá uất hận cùng giày vò đã vỡ vụn thành không khí.


Thuở rồi, Alvin khẽ quay đầu với Rena, cười :" Cảm ơn cô đã giúp con trai tôi"

" Xin ngài đừng khách sáo" Tâm trạng Rena đã được giải tỏa hẳn đi một phần có thể vì cô đã thoát chết trong gang tấc và cũng có thể vì con người trước mặt đã giải tỏa được đau khổ rồi.

" Công chúa Rena." Alvin cất giọng :" Thảm họa 13 năm trước, bọn chúng thành công tấn công vào Vacrina vì bên trong hàng ngũ các vị thần có một người phản bội. Hãy cẩn thận."

" Ngài nói sao" Rena chưa thể tin vào điều tai mình nghe thấy " Đó là ai ?"

Chưa phản ứng kịp thời, bóng hình Alvin và Kanna đều tan biến hết. Phản bội sao? Tại sao lại thế, chẳng phải tất cả đều đã thề trung rồi sao, lại có chuyện này.

Trong đà suy nghĩ vô tận, cả người dường như bị kéo ra thật nhanh, vụt ra khỏi tâm hồn Ryvan để trở về với thực tại nhưng cô lại đắm chìm trong ảo mộng một lần nữa, và lần này kí ức của hai người lại được kết nối với nhau. Vậy chắc đây là tác dụng phụ khi bước vào sâu tiềm thức của người khác sao ?

********

Quay trở lại vào một buổi chiều tà hoàng hôn đang dần lặn xuống au dãy núi cào chất ngất phía trên. Màu trời đỏ tía luôn phản chiếu bóng hình cánh chim sắp lặn về núi rừng. Khí trời man mác mở đầu của màn đêm đang dần ùa về đi qua khắp mọi ngóc ngách của cánh rừng và đến cả người đi trên cánh rừng đó cũng bị ảnh hưởng.

Rena đang bước từng bước lững thững đằng sau Ryvan. Còn anh thì liên tục tăng tốc về phía trước. Hai người đều lấm lem bùn đều ướt sũng lấm lem bùn trên quần áo lộ rõ rệt. Khuôn mặt còn thấp thoáng vài vệt.

" Anh có biết mình đang đi không? Mấy tiếng đồng hồ chạy rượt đuổi vậy. Tôi sắp kiệt rồi." Khuôn mặt cô lộ hẳn rõ vẻ mệt mỏi. Tóc tai còn chưa kịp chẳng lại bù xù hay nói cách khác còn chẳng có gương để trông mình thế nào. Cô chỉ cần biết giờ mình đang thảm hại.

Nhiệm vụ lần này diễn ra không suôn sẻ. Sắp đến đích thì lỡ mất một nhịp bị bọn chúng phát hiện. Phi thuyền thì lại để ở trụ sở. Thành ra bây giờ đành phải chạy thục mạng khỏi đống thiết bị điện tử tiên tiến đặt ra để giăng bẫy cô và anh. May mắn thân thủ nhanh và mạnh cũng thoát được và cái kết lạc ở một vùng xa xôi hẻo lánh nào đấy.

Ryvan một mực tiến tới, chỉ vọn vẹn đáp lại :" Phía trên núi có một ngôi làng, đến đấy trú tạm, ổn định tìm cách thức liên lạc về sau."

" Ờ" Cô còn lựa chọn nào khác. Tách riêng ? E rằng cô không thể sống sót nổi đêm nay.

Đến cuối cùng cũng đến nơi. Một ngôi làng khá nhỏ và bình dị. Mấy căn nhà gỗ đều dần hiện sáng đèn lớm chớm lúc mặt trời sắp lặn. Trên nền đất đã được tưới bởi ánh sáng dần dần khép lại. Cánh đồng thưa thớt đã chẳng còn lấy một bóng người nào.

Hai người dừng chân trước một căn nhà. Rena khẽ gõ cửa cộc cộc mấy tiếng. Tiếng bước chân tiến lại gần tiếp diễn sau đó một bà cụ tóc bạc búi cao mắt có vẻ đang cố gắng nhìn kĩ những con người trước mặt mình. Rena lễ phép hành xử mong chờ sự cứu giúp :" Thành thật xin lỗi, đã làm khiến gia đình vào giờ này, trời đang tối dần và chúng tôi bị lạc đường, mong có thể trú nhờ đến sáng mai. Tiền nong chúng tôi sẽ trả cho mọi người đầy đủ."


Bà lão ngắm cẩn thận cả cô lẫn Ryvan chần chừ một lát rồi nở nụ cười thật tươi như lòng hiếu khách vốn có :" Hai người mau vào đi, đừng ngại."

Bất chớt trước thái độ hiếu khách hơn mức bình thường đến vậy, cả hai đều đi vào bình thường. Bên ngoài căn nhà giản dị bên trong nội thất tương ứng. Một ò than rực cháy bếp hồng mới có dấu hiệu được nhóm lên. Bàn ghế đều làm bằng gỗ, ánh đèn chiếu sáng duy nhất chỉ từ mấy ngọn đèn dầu thô sơ. Dụng cụ thô sơ của người nông dân được treo lên chiếc giá trên tương,phía bên dưới còn có đôi ủng còn dấu hiệu dính bùn đất mới tinh.

Thời gian như quay ngược trở lại vào thế kỉ 18. Nơi vẫn chưa có đồ dụng tiên tiến. Thật không ngờ với thế giới hiện đại ngày nay, máy móc công nghệ chiếm phần lớn ưu thế còn có một ngôi làng tránh xa nó.

Bà lão cười tươi vui nói :" Phòng phía bên trên cùng tầng hai nhé" Bà nói với Ryvan khi thấy anh có vẻ như đang tìm kiếm chỗ mình sẽ trú chân. Anh chỉ gật đầu nhẹ coi như bày tỏ lòng thành ý rồi bước từng bước nặng nề trên nền thang phát ra tiếng cọt kẹt.

" Thật sự làm phiền gia đình quá." Rena vẫn cảm thấy ngại

" Không sao, chuyện này vẫn hay xảy ra" Bà lão giải thích :" Cũng có rất nhiều du khách như các vị lạc đường, làng chúng tôi cũng hay cho họ dừng chân, nên thành ra đã quen."

" Tôi tên Tư Hoàn. Cô có thể gọi tôi là Bác Tư.

" Vâng"

Hôm nay vận may coi như đã mỉm cười với Rena mấy phần.

" Bộ dáng của hai vợ chồng xem ra đã phải đi bộ suốt cả quãng đường dài, lên trên sửa soạn xong rồi thì xuống ăn bữa cơm nhé." Quan sát quần áo lấm lem của Ryvan và Rena hồi nãy đã chứng thực cho suy nghĩ của bà.