Hỏa Ca

Chương 152





Rena nghe xong mắt như có như không dần như được phủ thêm phấn hồng nhè nhẹ, cố gắng giải thích :" Bác hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải chồng cháu."

" Vậy thì là người yêu à?"

" Không, chỉ là bạn bình thường thôi." Sao có thể cô và Ryvan có thể làm người yêu của nhau được chứ. Quan hệ vợ chồng thì lại càng không. Cái tình huống khó xử này là gì đây

Tư Hoàn nghĩ đi nghĩ lại, khẽ tặc lưỡi :" Tiếc quá, hai người nhìn cũng khá xứng đôi, vậy mà."

" Xứng đôi không có nghĩa là sẽ đến được với nhau đâu ạ." Rena trả lời miễn cưỡng :" Cháu lên lầu trước." Rena bước nhanh lên trên, đến bây giờ mặt cô còn chưa hết đỏ. Phải tìm được cách thoát thân, dò hỏi lại thì mắc cỡ đến chết mất.

Tuy nhiên đây là lần đầu tiên có người nói cô và anh xứng đôi. Vấn đề này vượt xa quá khỏi tầm với đến độ cô gần như đã bỏ qua trong cuộc sống của chính mình. Đã xác định vậy rồi tại sao có cảm giác nói đến lại giống chột dạ, thậm chí lại có biểu hiện thái quá đến vậy.

Mở cánh cửa phía cuối lầu, mặt đã hết ửng hồng, thì bỗng chốc lại quay trở lại còn đỏ hơn cả gấc, người quay ngoắt 180 độ, nói lắp bắp :" Anh, sao...anh có thể cởi đồ tự nhiên thế hả?"


Ryvan cởi xong được cái áo bên ngoài lẫn bên trong thành ra chỉ có để lại mỗi chiếc quần màu đen. Cả thân hình cường tráng lộ ra lớp da hơi ngăm ngăm khỏe khoắn. Khuôn mặt vì sự xuất hiện của cô bất chợt quay cả người lại đối diện với tầm mắt. Đến một tia bất ngờ cũng chỉ thoáng qua chốc lát sau đó lại quay trở lại trạng thái ban đầu nửa điểm coi như một sự vô tình bất chợt :" Áo bẩn thì phải thay."

" Anh không biết vào phòng vệ sinh à ?" Đến bây giờ Rena còn rối đến mức nói loạn hết cả lên, mặt còn chưa dám quay lại

" Ở phòng này không có nhà vệ sinh"

Rena hé mắt dò xét căn phòng, quả thực không có nhà vệ sinh :" Chí ít, mặc cái áo trong tạm đi, thế này tôi không quen"

" Cô sợ tôi làm gì cô?"

" Nhưng anh là đàn ông thì chí ít phải biết ý chứ." Miệng thì nói mạnh trong lòng thì đã hốt đến độ vỡ tim.

Cái bộ dáng sợ sệt còn hơn cả nhìn thấy quỷ kia, bất đắc dĩ Ryvan lấy cái áo trong mặc lại. Còn áo khoác thì đã rách tả tơi, thì đành vứt sang một bên. Bấy giờ Rena mới dám mở mắt ra thấy cơ thể anh đã được che phủ bởi lớp áo tim mới đỡ đập mạnh, mặt mới đỡ đỏ. Thế nhưng nghĩ lại cơ thể đó quả là cực phẩm, một bức họa tuyệt thế, nếu cô có thể vứt đi cái liêm sỉ tồn tại trong lòng, thì cũng không ngại đâu. Đáng tiếc, da mặt cô quá mỏng đi.

Rena nhìn quanh phòng mới phát hiện được có vấn đề. Chỉ có một cái giường. Quanh quanh lại chắc chắn cũng chỉ có một cái. Cô thấy Ryvan thản nhiên ngồi trên đang cố gắng sửa bộ thiết bị điện tử kia thì chắc hẳn cũng biết kết cục đêm nay của bản thân thế nào.

" Ở đây chỉ có một chiếc giường, anh nhường tôi đi" Buổi đêm về nằm dưới đêm chắc chắn sẽ rất lạnh còn cứng nữa chứ.

" Lí do?" Anh lạnh nhạt, mặt thì hướng đều đặn vào việc sửa chữa.

" Vì tôi là phụ nữ"

" Cô được tính là phụ nữ ?" Anh nói thẳng như chém bay cả người Rena.

Cô có đặc điểm gì không giống phụ nữ, tên này bề ngoài thì đẹp trai còn lời nói thì lúc nào cũng như một tấn nước lạnh đổ đầy đầu người ta :" Nói tóm lại hôm nay tôi phải được nằm trên giường."

Rena dứt lời phi cả người lên đằng trước bước lên giường đấm mạnh vào đầy Ryvan. Anh né đầu sang một bên để tay cô chạm vào tóc anh. Anh nhanh hơn cô một nhịp nắm mạnh tay Rena xuống rồi vật mạnh xuống giường. Hai tay giữ chặt cô ép xuống giường, khống chế hoàn toàn lực phía trên :" Mơ tưởng."

Đá mạnh chân lên phía đầu khiến anh lơ là, cô thoát được nhanh hơn, liên túc giáng xuống mấy cú dùi xuống giường về phía anh. Cả đôi mắt sáng chừng hệt như khi tham gia một cuộc đấu ngoài chiến trường, chỉ có điều hoàn cảnh và mục tiêu hết sức đặc biệt. Cuộc chiến trên giường chỉ để dành chỗ ngủ.


Cả hai người liên tục di chuyển trên giường hết chỗ này sang chỗ nọ, Chăn gối đá lung tung phải chịu cảnh rơi xuống sàn một cách không thương tiếc. Ban đêm gió thồi vào còn không đủ để giảm nhiệt giữa mấy phút căng thẳng.

Ryvan bình tĩnh đối diện cũng liên tục đưa ra nhưng cú đánh mang dáng vẻ chết người lên người Rena. Bất chấp giữa đôi mắt còn vướng hơi trần của mà đêm lạnh giá, cô dùng cả người đưa các cú đá về phía trước. Mỗi đợt diễn ra với vỏn vẹn vài giây, hai người chưa ai chịu thua ai, nhưng có thể biết được người nào đang phải chịu nhiều cơn thở dốc nhất.

Hôm nay gan cô phải lớn bằng hùm rồi mới dám đi đánh anh. Mọi lần thấy trực tiếp ra tay đã thấy tim đập chân run, còn giờ thì rất khác thậm chí còn có chút hưng phấn và hăng lên để đánh tiếp. Quái lạ hơn nữa, chuyển động dưới chân của anh có chút chậm chạp hơn so với mọi ngày nên có thể lấy đó làm lợi thế

Ryvan theo dõi các thân thủ vừa nãy của cô ra với mình :" Không tồi, coi như có tiến bộ"

" Đương nhiên, mấy tháng quân đội tôi hết sức nghiêm túc và bây giờ cũng sẽ như vậy" Khuôn mặt thấm mồ hôi còn lấm lem bùn đất chưa rửa sạch từ buổi chiều chảy xuống từng giọt trên hõm cổ sâu khẽ lộ sau lớp áo bị rách.

" Tuy nhiên..." Ryvan nói

Rena bỏ ngoài tai mấy lời nói đó tiếp tục phản công. Đưa ra những cú đấm lao thẳng đến mặt anh. Mọi lần đều tránh né để tiếp tục ra đòn tiếp theo, còn hiện tại chưa kịp tới nơi, bàn tay anh đã nắm thật chặt tay cô khiến nó dừng ngay giữa khoảng không. Có kéo mãi cũng vẫn chỉ nằm gọn trong tay anh. Khoảng cánh hai người khá gần nên cô có thể thấy đôi đồng tử của anh đang lặng giống như khí lạnh lớp băng hàn trong tâm hồn chứa đầy tuyết giá trong tâm hồn.

Bất chợt cô dừng hành động của mình lại đến độ lặng thinh. Chuyện gì vậy sao cô không thể phản kháng nữa. Tim lại còn đập liên hồi như tiếng sấm vang rền ngoài kia đến độ truyền đến xung não.

Nét mặt cương nghĩ đỗi đẹp trai kia cất tiếng nói muôn thuở của mỗi trận chiến :" Tôi không bao giờ thua."

" Lần này thì không."

Chân cô đá mạnh vào cẳng chân anh hi vọng sẽ thả cô ra. Nhưng người tính không bằng trời tính nó lại công hiệu đến mức vượt qua cả dự định. Anh lập tức nhăn mày cả người nghiêng hẳn, sắp bổ nhào vào người cô. Đến Rena sau cú đó cũng luống cuống vấp vào đống tra giường lộn xộn vo vào thành đống cũng ngã ngửa ra đằng sau. Kết cục cả hai đều ngã nhào xuống dưới giường. Khoảnh khắc hai người sắp chạm mặt nhau, tay còn lại của Ryvan đã chống cả người kịp thời đến phút chót cuối cùng.

Mà điều đấy không quan trọng quan trọng, cái tư thế kiểu gì thế này. Gần nhau đến nỗi cô quên luôn cả thở, âm thanh vỏn vẹn của trái tim đập trung bình từ 60-100 giờ tăng lên phải 200.

Tiếng cót két từ chiếc giường truyền tới lập tức, sau đó cả chiếc giường sập xuống vỡ thành mấy mảnh đầy trên sàn nhà. Rena nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo nhưng cô không thấy lạnh. Bởi vì trái tim cô đã hóa thành trái bom và nó đã nổ tung chỉ với một giây trước rồi.

Môi cô đã được phủ kín bởi một vật mềm mềm thanh lãnh đến độ đầu óc từ minh mẫn đang dần mất đi lí trí. Chỉ dừng lại ở chạm môi thôi chưa tiến vào sâu bên trong nhưng vấn đề đối tượng chạm môi đó lại là anh.

Ryvan có đang kiềm chế, bình tĩnh đến mức nào vẫn không thể giấu được ánh mắt rối loạn của Rena. Đôi mắt anh thoáng tia kích động, không chớp mắt đó thoang thoảng khuôn mặt ửng hồng của cô. Chính Rena thì cũng đã dán lên đáy mắt lớp sương mỏng buổi sáng mai nơi lấp ló có đôi mắt của anh.


" Hai...người" Tư Hoàn đứng trước cửa chứng kiến một màn kịch tính xong không khỏi làm rơi quần áo xuống nền đất.

Lúc này nụ hôn " ngắn ngủi" kia cũng được rời ra. Cả hai người đều đồng loạt quay lại nhìn.

" Bác Tư chuyện này tuyệt đối không phải như bác nghĩ đâu" Rena thanh minh đến cô còn chưa biết rằng anh và cô còn giữ nguyên tư thế mờ ám kia.

Tư Hoàn chỉ cười nói, vui vẻ thản nhiên như việc đó rất đáng mừng :" Đúng là tuổi trẻ, bụng đói còn vận động kịch liệt. Lần sau nhớ cẩn thận đừng làm vỡ giường nhé. Đây là quần áo của cả hai tôi để ở đây. "

" Không, bác phải nghe cháu giải thích" Tiếng của đóng sầm cắt đứt hi vọng của Rena. Quay lại trạng thái còn đang như núi lửa tuôn trào kia đẩy mạnh Ryvan, hướng mặt vào tường đầu óc trống rỗng. Chuyện gì vừa xảy ra vậy. Chuyện quái gì đã diễn ra. Cô vừa hôn anh. Nói nhẹ hơn thì mới chạm môi. Trời ơi thế này làm sao đối mặt được với anh ta nữa. Xấu hổ muốn chết luôn rồi.

" Tôi xuống trước" Anh ra khỏi phòng để lại cho cô một mớ tâm trạng hỗn độn hệt mấy sợi tơ rối bùng.

Áp tay vào lồng ngực, trái tim còn đập điên loạn. Thân thể thì còn ngồi nguyên giữa đống đổ nát của chiếc giường bị phá tan tành. Nhớ lại điểm đó, cô không hề cảm thấy chán ghét, cũng không có dấu hiệu kháng cự. Tại sao lại có chuyện này.

Tâm trạng bình ổn đi xuống dưới tầng đã thấy người nào đấy ngồi cầm chén cơm ăn ngon lành. Cô nhẹ nhàng đặt thân mình xuống ngồi cạnh anh bất đắc dĩ đã không còn chỗ nào, cầm lấy chén cơm đã có sẵn ở trên bàn, gắp đồ ăn triền miên để quên đi được chuyện vừa nãy. Tư Hoàn bê thêm mấy món ra, đặc trưng nhất ở vùng quê nông thôn. So sánh với đồ ăn cô có hằng ngày ở quân đội thì mấy món này chỉ so sánh ở mức trung bình.

Hiện tại với cái bụng đói thì ăn cái gì cũng ngon hết. Tư Hoàn ngồi xuống từ tốn ăn chén cơm, thuận miệng hỏi :" Đồ ăn có đạm bạc chắc chưa thể bằng với món ăn thành thị của các vị"

" Bác khách sáo quá, có chỗ ăn chỗ ngủ cho chúng cháu vậy là tốt lắm rồi."