Hỏa Ca

Chương 182





Khoan lại còn từ lúc nào anh đã gần cô thế này. Không một lời nói bật ra được từ miệng Rena từ giây phút được anh đặt trên giường.

Ánh trăng vẫn không ngừng tỏa chiếu, đôi mắt đã dán chặt ở nơi mặt cô, bàn tay anh khẽ chạm lên gò má nóng rẫy:" Em có biết tối nay mình mê người thế nào không?"

Anh không thể quên được khoảnh khắc cánh cửa phòng bật mở, bóng hình quen thuộc ba năm trước lặng lẽ tiến vào lòng anh lần nữa. Đã quá quen với việc cô mặc phục trang quân đội chỉ một màu trắng giờ đây một thân xanh lướt quá rung rinh tuyệt trần. Gương mặt còn trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, tóc đã được uốn quăn, trông càng thêm quyến rũ hơn

Mái tóc bạch kim dài xõa tung ra trên gối như dòng sông chảy dài khẽ trôi vào con tim băng giá của anh. Dưới tác dụng của trăng, đôi mắt phượng hoàng kia phảng phất ánh sáng xanh chìm ngây ngất cõi lõng, bùng cháy dữ dội xúc cảm của dục vọng.

Ngữ khí dụ hoặc kia vang vọng lắng lại dần. Mặt Rena càng đỏ hơn, thẹn thùng quay đi né tránh ánh mặt cám dỗ của Ryvan.

" Nhìn anh."


Khuôn mặt đã kề sát lái đôi môi của cô không có lấy một ý kiến nào của Rena, anh đã nhanh chóng chiếm lấy. Anh hôn rất sâu, hút lấy toàn bộ mật ngọt trong miệng cô. Rena ngừa đầu lên, cuồng nhiệt đáp ứng anh, đôi mắt thâm thúy dần buông thả, hòa vào với bản hòa tấu muôn điệu dần được cất lên.

Bàn tay còn lại của anh không hề an phận một tí nào, vuốt ve cặp đùi thon dài của cô, dần đi vào phía bên trong sâu hơn nữa.

Hơi thở anh dồn dập như trống vỗ. Mắt khẽ hờ ra phía ngoài, sự anh tuấn trên gương mặt điển trai tựa như vầng trăng rộng mở kia, đã làm cho hồn của Rena điên đảo. Sóng mũi cao ráo, đôi môi mỏng mím bạc từng đặt trên đôi môi kia của cô dưới ánh trăng muôn vạn động lòng.

Hình như cô với anh tiến đến mối quan hệ chưa được một tuần thì phải, đã làm đến bước này rồi liệu có nhanh quá không? Nhưng có sau đâu chứ, chỉ cần hai người yêu nhau, vậy là đủ rồi, không phải sao.

Rena dần thả lỏng người, nở nụ cười hướng về phía anh, nụ cười dịu dàng như nước, phẳng lặng, an nhiên vô tận.

Cặp mắt sáng quác như chim ưng kia thấy nụ cười của cô còn ngạc nhiên bội phận. Đẹp quá.

Anh kéo khóa trang phục cô, để nó tụt xuống phía dưới chận, trú ngụ tại đó. Lớp lá chắn bảo vệ cơ thể cô cứ thể rời đi khỏi tầm mắt dễ dàng. Thân thể tựa như thiên sứ vì xấu hổ mà dần ửng hồng kia phô bày trước mắt. Vòng eo mảnh mai, bờ vai mịn màng, còn có bầu ngực căng tròn cứ phập phồng từng đợt đằng sau lớp vải màu đen càng thêm huyền bí.

Yết hầu chuyển động trong cổ họng đang gào thét của đại tướng đang làm cho động tác anh mỗi lúc trở nên loạn tình xâm nhập vào cơ thể người con gái. Tay anh vuốt ve cặp lưng trơn láng của cô, từ dưới lên trên mân mê mãi. Cảm giác nhột nhột, ngứa ngứa đã truyền đến dây thần kinh Rena nhóm lên đốm lửa nhỏ trong lòng cô.

Động tác anh rất nhẹ nhàng, không hề thô bạo như trong tưởng tượng. Nghĩ rằng trên chiến trường, vốn đã rất thẳng tay hành quyết thì đối với cô sẽ như vậy nhưng có lẽ cô đã sai. Hoặc đó vẫn chỉ là suy nghĩ lúc đầu.

Áo ngực của cô được anh ném sang một bên. Anh ôm trọn lấy cả người Rena, cúi người xuống hôn lên trán cô, khẽ an ủi

Dần dần đi xuống cái cổ trắng ngần, tham lam gặm nhấm đến đỏ ửng. Lưỡi anh như dòng nước ấm áp, nóng hổi từ từ chảy xuống từ khóe môi Rena đến tận phía cuối, lan rộng phủ lên một khí nóng rẫy. Lần trước bị anh làm cho đến thở cả hơi tai nên có thể lần này Rena đã rút ra được bài học nên đã kém bỡ ngỡ, chỉ lặng lẽ nằm yên, mắt không ngừng nhìn về phía màn đêm đầy sao với ánh trắng dịu nhẹ kia, hưởng thụ phút giây đẹp đẽ của cuộc đời.

Anh dần đến xương quai xanh, cắn lên vết xăm màu đen của cô, có thể nói nó như trái tim sinh mạng của cô vậy đã bị ai đấy dễ dàng chạm đến.


Ryvan liếc đôi mắt sắc sảo của mình xuống bầu ngực căng tròn. Bàn tay dừng tại điểm đó, chạm lên một chút, rồi mới tha hồ nắn bóp. Anh phải lặng người kia, không ngờ bộ phận này của phụ nữ, hay nói cách khác của cô lại khiến anh nghiện đến vậy.

Ý chí có vững vàng đến mất, sẵn sàng đối mặt với tình huống nào trên mọi mặt trận của Rena có thế nào thì khi bị người mình yêu công kích toàn những nơi bí hiểm của mình thì giữa kẽ răng đã dần có thanh âm náo loạn

Cô rên lên yêu kiều đến đáng tin. Hai gò má đã xuất hiện hai áng mây hồng dần lan tỏa đến toàn mặt, minh chứng cho nét xấu hổ, mềm mại trước mọi sự cuồng nhiệt của bản thân đứng trước anh. Rena vươn tay ném chặt lên lớp áo quân đội thật nhen nhúm lại, đôi chân ngọ nguậy đang khiêu khích một vật đang giương cao nhất sau lớp ngăn cách quần áo,

Cái bụng bằng phẳng của cô nhấp nhô liên hồi, bị anh lướt dọc rất nhanh, tiến dưới phía chỗ hang động được bao bọc. Ai ngờ vị đại tướng này lại rất lạ, không thích đánh nhanh thắng nhanh như thường, cứ muốn phải vân vê làm cô muốn cũng không được, thoát cũng không xong.

Cái đáng trách hơn nữa, sao khi anh làm chuyện này với cô sao khuôn mặt vẫn chẳng khác gì một cái quan tài vậy. Một biểu cảm rõ ràng gì cho thấy sự sung sướng cũng chưa có.

Điểm này làm cô nhớ tới biệt danh ngày xưa từng đặt cho anh, nhân cơ hội, cô cố khâu lại dây thần kinh sớm bị anh làm cho lỏng lẻo, đùa giỡn:" Mặt quan tài, anh đọc được mấy kinh nghiệm này ở đâu ra vậy?

Bị cô đặt cho một cái biệt danh nghe đã thấy quái dị, tâm tình người nào đó đương nhiên đã phải rời lên khuôn mặt kia, lông mày nhíu xuống đến tận mắt:" Em gọi anh là gì?"

" Anh đến cả làm chuyện này, vẫn giữ nguyên mỗi một biểu cảm, không gọi mặt quan tài thì gọi là gì?" Cô nói còn chẳng biết sắp có đợt giông tố truyền đến.

Anh từ lâu đã ném luôn câu hỏi của cô ra khỏi tâm trí vì biệt danh cô đặt. Lại dám nói anh như thế, vậy thì đừng trách anh vô tình.

Suy nghĩ cô thật sự rất muốn biết, sao Ryvan lại có kiến thức rộng mở đến đến, tại sao cả hai người đều là người mới, có mình cô chẳng có kinh nghiệm gì. Đời tại sao lại cho những người như anh có thể năng khiếu trên mọi hoạt động khó như vậy.

. Anh quỳ gối giữa hai chân cô, tháo từng mảnh áo trên người.

Mãi đến một lúc sau, giờ phần trên của anh hoàn toàn lộ diện trước mặt cô. Thân thể cường trắng vạm vỡ màu đồng, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn làm cho đôi mắt của Rena giống như bị bốc cháy. Đàn ông trong quân đội bất kể là ai đều sở hữu cho mình một thân hình cường trắng cảm tưởng được làm bằng sắt. Cô cũng đã có mấy lần chiêm ngưỡng khi họ tập huấn. Nhưng cơ thể này quá mức hoàn mỹ rồi.


Bên phía trái còn có dấu ấn bị kiếm của cô đâm. Dấu xăm lời nguyền vẫn còn tồn tại, có thể đó thuộc về minh chứng cho một kiếp nạn anh đã trải qua. Cô lại lặng người xuống đi, bàn tay không tự chủ chạm đến vết chém đó, khẽ vuốt ve:" Vết đâm sâu đến thế sao?"

Anh khẽ với lấy bàn tay cô để cho cô chạm vào đó thật mạnh, cặp mi khẽ rủ xuống, thở ra một luồng khí nóng đục ngầu gây sát thương trí mạng lên tâm hồn Rena:" Lần đó, em đã đau lòng đúng không?"

" Ừm. Em chỉ tự hỏi tại sao anh lại phải phí sinh mạng của mình?" Sự mâu thuẫn, day dứt lúc đó, đã dần làm lòng cô nhộn nhạo chỉ muốn đem ra chặt chém, lắp ghép lại từ đầu.

" Bảo vệ em, thì cái gì anh cũng có thể đánh cược." Anh hôn lên mu bàn tay cô đem theo sự ân cần vô bờ bền. Bàn tay cô mềm mại như một cục bông, ấm áp chạm lên trái tim Ryvan

Nằm trong bàn tay anh, cô chỉ muốn òa khóc, nước mắt dần tích tụ lại trên đáy mắt, tầng sương mù đã che mất đôi mắt kinh ngạc của Ryvan lúc đó, cô nghẹn ngào oán trách:" Đáng lắm sao?"

Bờ môi nóng rực của anh quyến luyến hôn lên từng giọt nước mắt e lệ kia :" Đáng. Nhờ thế anh đã có được thứ mình muốn."

Cô không còn hối tiếc gì nữa, đêm nay cũng vậy, về sau cũng vậy. Người đàn ông duy nhất đã yêu và bảo vệ cô bằng cả sinh mạng thì cô sẵn sàng dâng lên mọi thứ. Hận thù biến thành tình yêu đã trở thành vũ khí sắc bén nhất để cô có thể vượt qua được mọi khó khăn sau này, sẽ không còn gì có thể cản bước được bước chân của cô nữa.