Hỏa Ca

Chương 57: Bóng Ma Quá Khứ





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trong bóng đêm vô tận, trải dài về đằng trước, xác chết nằm ngổn ngang dưới mặt đất. Cánh tay trắng bọc, loang lổ hiện rõ cả xương. Mùi máu tươi như là một luồng khí đỏ đang loanh quanh, không biết trôi dạt về đâu.

Những tiếng nói vang vọng liên tục được cất lên, tiếng mời gọi đầy ma mị, nhưng cũng đầy chết chóc. Đứng giữa đống xác chết, Rena lặng người đi trông thấy, còn cô gái kia đã biến mất từ lúc nào.

Từng cánh tay đang bò lên, chạm vào thân thể cổ, ôm lấy. Tình cảnh hết sức man rợn. Người chết sống dậy chạm vào cơ thể mình, thoáng chốc sẽ ngay lập tức hoảng sợ đến tột cùng. Còn cô đứng nguyên như tượng, mặc sức cho nó bám lấy.

Hai chân của cô bị nắm chặt, hay tay bị nắm chặt, thân thể bị nắm chặt. Nếu còn ý thức, cô sẽ ngay lập tức rút kiếm và chém đứt tất cả, tiếc rằng đối với Rena điều đấy không còn tồn tại.

Âm thanh vẫn được phát ra liên tiếp.

" Hãy xuống với chúng tôi."

" Cô sẽ quên mọi kí ức "

" Thế giới kia là giả tạo."


" Cô thuộc về nơi này."

Lời nói chết người khiến lòng rơi vào suy nghĩ tiêu cực dần. Cơ thể đang dần bị lún xuống, những cánh tay kéo co xuống nơi sâu thẳm nhất của bóng tối. Càng xuống sâu, càng nhiều cánh tay bấu víu cô hơn. Trông chẳng khác gì kí sinh trùng đang tồn tại trên người. Sự ghê rợn qua phát chạm không khiến cô rùng mình vì bản thân không còn cảm giác gì nữa.

Một khoảng trống rộng vô tận, tối đen lóe lên trong tâm trí. Bản thân mình tại sao cứ phải chịu đau khổ. Sống ở đây có tốt không, yên bình một mình với đồng đội với Lan Nhi luôn là điều cô mong mỏi nhất trong thời gian qua. Nếu như có thể quay ngược thời gian, cô đã có thể cứu mọi người, cô cũng sẽ không phải chịu ủy khuất.

Chuyện đã đành, đây có lẽ là cách cô chuộc tội. Mình vẫn sống, chỉ là một nơi sống hoàn toàn khác thôi. Mắt cô dần nhắm lại , mặc cho bóng tối đang đưa mình đi. Xung quan luồng khí dày đặc bủa vây, còn bao trọn cô trong cái khu chật hẹp đầy xác chết đấy, như một cái lồng ngăn cản cô bước ra ngoài.

Khi thân thể chỉ còn một nửa, tay ngày càng nhiều, tử thần đang đến gần, lờ mờ trước mặt có cái gì đó sáng. Thật nhỏ nhoi, thật nhỏ bé đến vậy lại làm lòng cô có một chút gì đó đổi thay. Như một vật thể đang đâm xuyên qua suy nghĩ của cô. Nó rất xa, xa vời khỏi tầm với.

Thay đổi đó vô tình dẫn cô sang đến một vùng khác. Rena không chắc đây có phải là nơi lúc trước không vì nó vẫn mang cái màu đen kịt , còn xác chết và giọng nói đã biến mất. Cô vẫn khoác trên mình màu đỏ rực. Cả người còn hơi ấm, chứng tỏ cô vẫn chưa chết. Đôi mắt phượng trở lại như cũ, lại đẹp và sáng chói.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mặt lại hiện lên hình ảnh của của các bạn mình. Họ đang ngồi chờ trong căn phòng luyện tập quen thuộc. Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, dường như mọi người vừa luyện tập, vừa chờ đợi một cái gì đó. Tô Mộng đến từ cánh cửa vui vẻ đi vào , nói chuyện phiếm .

Cảnh tượng này thật yên bình. Sau đó, có cảm giác họ đều đang nhìn vè phía trên, hướng thẳng tầm mắt đến một nơi nào đó, nở nụ cười gọi tên : " Hạ Nhan"

Sau lúc đó, hình ảnh lại được di dời sang chỗ quân đội. Gợi lại kí ức lần đầu tiên, cô trở thành đội trưởng của số 2. Ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên sau đó cười ồ chế nhạo cô. Để trừng phạt cô đã hạ gục người khỏe nhất ở đây, trước bao con mắt thán phục của mọi người. Sự phấn khích qua từng con mắt lúc đó là điều cô thích nhất. Họ lại nhìn về một hướng, thậm chí còn vẫy tay , gọi : " Đội trưởng."

Hình ảnh nó cứ đi qua đi lại , cảm tưởng như đây là một đoạn băng đang tua lại kí ức cũ của cô. Lòng cô có phần xao động , đan xen một cái gì đó đượm buồn.

Cuối cùng dừng lại, đôi mắt cô nhìn lên phía trên lần nữa, con người cô quen thuộc đến đứng ngay trước mặt cô, ngay trong cái đêm tối này. Khoác trên mình bộ quần áo màu lam, áo choàng đen, bộ đồ thì hành vụ trộm của anh. Người được mệnh danh là tên trộm nổi tiếng Diamond Ace cũng là anh trai cô, Leon. Khuôn mặt lại để lộ nụ cười quen thuộc, trong đó có một chút gì đó cười đùa.

Tính cách không bao giờ thay đổi. Anh cởi bỏ chiếc mặt nạ ra hướng con mắt màu xanh như đại dương đó, ấm áp: " Em quên mất điều mình đã nói với anh rồi hay sao, Rena?"

Điều cô nói với anh, rốt cuộc đó anh đang ám chỉ cái gì? Cô không thể nhớ.

Câu nói đó cô đã từng được nghe anh nói. Tại sao lại vào lúc này ?

Anh lại biến mất. Thay vào đó , lại xuất hiện một bóng hình nữa nhưng người này cô không nhìn rõ mặt. Phần trên đã bị bóng tối che đi một nữa, toàn thân cũng bị bao trùm lấy cũng bởi một lớp áo choàng màu đen. Người đó cất giọng , nghe nó như tường gió thổi qua tai, cũng thật nặng và lạnh lùng: " Chẳng nhẽ cô muốn thế này sao ?"

Sửng sốt trước câu hỏi của một con người xa lạ, cô cũng chỉ đáp lại : " Không ,tôi không muốn."


" Vậy tại sao cô lại lựa chọn cái chết?"

Cái chết ư, từ trước đến nay cô chưa từng muốn chọn nó. Chính nó đã chọn cô:" Bạn tôi đang ở dưới đó, tôi không thể nào có thể ích kỉ được. Lỗi lầm chính tôi sẽ tự trả."

Im lặng một hồi, người đấy mới lên tiếng, lần này có phần to hơn , vang lên cảm giác nó đang xuyên qua cả cơ thể cô, cả tâm trí cô: " Đó không phải con đường cô chọn."

Một câu nói thức tỉnh cô hoàn toàn. Từ trước đến nay, cô chưa từng lựa chọn cái chết. Cuộc sống cô trôi qua bình thường, có thể tồn tại trong cái thế giới này. Vậy tại sao bây giờ cô lại chọn nó? Đầu óc rối bời, hoang mang, mọi suy nghĩ đều bị cắt đứt. Cô hỏi người lạ mặt đó : " Ý anh là sao?"

" Cô không thuộc về nơi này."

Lời nói dứt, bóng hình đó hòa vào cái màu đen kịt tối tăm đó, một mình cô bơ vơ .Cô có thật sự thuộc về nơi này, có điều gì đó cô đang bỏ lỡ. Hình ảnh vừa nãy về các bạn, về mọi người trong quân đội, về Leon, có phải đó chính là điều khiến cô lưu luyến cuộc sống. Câu nói này đã khơi gợi kí ức của cô, điều cô đã nói với anh.

" Anh không có quyền quyết định con đường em chọn. Nhưng Rena, dù cho nó có lầm lỗi hay sai trái đi chăng nữa, là một người anh trai, anh sẽ luôn ủng hộ em."

" Con đường em chọn luôn đúng."

Đúng vậy, cô đã nói vậy với anh, rằng cô sẽ chọn đúng con đường mình cần phải đi. Sức mạnh nằm trong tay, Vacrina , người thân của cô, bạn bè cô, nó đã gắn liền với số phận. Cô không thể chết.

Đôi mắt sáng quắc như hiện thân của phượng hoàng thật sự. Nhận thức đã quay trở lại, đôi mắt vô hồn đã biến mất. Một quầng lửa rực rỡ thiêu đốt tất cả thành tro bụi. Tiếng hét từ gần đến xa xuyên qua khoảng không.

" Tại sao cô lại làm thế/"

" Cô lại giết chúng tôi sao ?"

" Tôi hận cô."

Trong tích tắc, giọng nói đó như hòa vào cùng ngọn lửa chìm trong đó bị thiêu đốt vĩnh viễn. Cô ngước nhìn xung quanh, trầm mặc trong vài giây, ánh mắt cô rực lên hừng hực cháy: " Sao còn chưa lộ mặt, tính ở trong bóng tối mãi thế sao?"

" Ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy." Người mang hình hài của Lan Nhi tình lình có ở trước mặt Rena. Giọng nói không phải của Lan Nhi nữa, có gì đó khàn khàn, vang vọng nghe thấy một tiếng sởn hết cả da gà, cảm tưởng nó đang gieo rắc nỗi sợ thâm nhập vào trí óc."


Rena không hề run sợ, nhìn đối phương không hề nao núng, không hề do dự vì cô biết người trước mặt chính là sinh vật bóng đêm, kẻ thù mình phải đối mặt. " Ngươi không lừa ta được nữa đâu."

Tiếng cười khanh khách phát ra, rợn tóc gáy. Mỗi âm tiết phát ra phảng phất cái bóng tối đặc quánh thật khiến người khác kinh hãi: " Thế này không tốt sao, nói chuyện với hình hài của bạn ngươi?"

Rena khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười mỉm khinh bỉ trông thấy: " Cô ấy tốt đẹp hơn ngươi vạn lần.Giờ thì xuống địa ngục đi."

Hỏa Chi Viêm giương cao lên trời như dung nham đang chuẩn bị phát ra quầng lửa kinh khủng nhất , nóng rực nhất. Phản chiếu gương mặt của kẻ thù, sự khát máu trong thanh kiếm đang kêu gào, từng ánh lửa lần lượt xuất hiện như một vòng xáy đang cuốn tất cả .

Mái tóc bạch kim cũng đang cháy, bay sượt qua con mắt phượng hoàng sâu hun hút. Nhìn đôi mắt đó cảm tưởng mình đang ở trong một hố lửa, toàn thân nóng phừng lên.

Đối phương nhìn cô, bất động, ngay sau đó lại nở nụ cười quái dị, ngoác rộng đến tận mang tai: " Ngươi quá ngây th."

Chấn động mạnh khiến cả người Rena gục xuống. Cơ thể không cử động được. Trái tim đập mạnh thình thịch từng phút giây đang giằng xé tâm can. Sức mạnh hút dần đi mất, nguồn năng lượng dường như đã biến mất khỏi cơ thể. Thanh kiếm hòa tan vào hư không.

Cảm giác này là gì , thân thể như ra rời ra từng mảnh, đến nỗi không còn sinh khí. Cô không thể phát ra được ngọn lửa đó.

Sinh vật bóng đêm tiến gần đến chỗ Rena, bộ dạng hiện tại khiến nó càng hưng phấn:" Ngươi nghĩ ta không đề phòng gì sao,nguồn năng lượng lớn thế này, sớm từ đầu ta đã hút hết mấy phần rồi. Cái đám xác chết đó cũng hiệu quả ra phết"

Ngừng một hồi, hắn cúi xuống, khuôn mặt thật lộ diện. Cái lưỡi dài loằng ngoằng đến tận cổ, màu tím than , nước dãi chảy ra từng miếng , Đôi mắt lồi ra, như thể chui ra từ hốc từ lúc nào. Nó đen ngòm, ẩn chứa biết bao thứ dơ bẩn nhất, cái cơn thèm khát sức mạnh rõ nét trong từng chi tiết. Khuôn mặt dài ra, xanh hóp lại khiến người ta thấy thật kinh tởm .

Mái tóc chuyển thành những cột đen cuốn lấy cô , ngăn chặn chuyển động. Cái lưỡi đó khẽ liếm trên da mặt trắng nõn của cô, chậm rãi, cả thân thể cô run lên. Sự nhớp nhúa đó vấy ra khuôn mặt càng làm tăng thêm sự hãi hùng vạn phần.

Hắn nói: " Sinh khí của người đứng đầu Vacrina có khác. Chỉ cần đứng nhìn đã thấy thèm thuồng. Vốn dĩ ta định bắt cô về cho chủ nhân, xem ra không được rồi."