Hỏa Ca

Chương 58: Băng Máu





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Rena đối diện với thứ sinh vật được cho là đội lốt bạn cô đó, nở nụ cười khinh miệt : " E rằng loại như ngươi chưa có đủ tư cách để hút lấy sinh khí của ta."

Lời khích tướng đã tác động đến nó, nhưng hắn chỉ cười: " Miệng lưỡi nhanh nhậy gớm, vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác đau đớn vì dám coi thường ta thế nào ?"

Chớp mắt, cô có thể nhìn thấy làn khói trắng bốc ra từ cơ thể sinh vật bóng đêm. Mọi cái đều biến mất sau đó. Từng chút một từng chút một, cho đến khi trước mắt chỉ còn lại dư âm của một lớp khói mỏng dính cũng đã nhanh chóng hòa vào không gian tối tăm và yên tĩnh.

Thân thể Rena áng binh bất động, những cột trói như dây thừng cuốn quanh dường siết chặt hơn, ngăn chặn mọi các khớp xương, bóp chặt cảm tưởng có thể vỡ vụn thành trăm mảnh bất kì.

Tiếng thì thào trong khoảng không gian vô tận, đang xâm nhập qua từng thớ thịt trên cơ thể, như hàng ngàn cây kim đang đâm xuyên qua cắm sâu vào mạch máu, cô rùng mình đem theo sự ngứa ngáy khắp người.


Hơn cả thế khí xung quanh thay đổi đột ngột. Đợt khí lạnh ngấm dần cả một vùng. Nó lạnh , lạnh đến mức như người ta đang ngâm bản thân trong nước đá vào tuyết trời mùa đông.

Rena ngoái đầu nhìn quanh, cô biết chắc nó vẫn đang ở xung quanh cô nhưng đáp lại sự nghi hoặc đó vẫn chỉ là một khoảng trống. Đối mặt với cái thứ cảm giác không tên này, Rena chỉ có thể cố gắng giữ được mình tỉnh táo, tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi, lộ sơ hở được.

Cô cất giọng : " Ngươi đã làm gì ?"

Quả như dự đoán, có tiếng nói cất lên , thậm chí nó còn rất gần đây, cô có thể nghe thấy nó dường như áp sát vào tai mình: " Chỉ là một chút kích thích nho nhỏ cho ngươi. Trước khi chết được trải nghiệm chiêu thức tuyệt vời này là một vinh hạnh lớn đấy. Ngươi thấy ta nói có đúng không ?"

Rena phớt lờ lời nó nói. Cô biết hắn đang kích động cô, khiến cô tức giận để bộc lộ hết toàn bộ nguồn năng lượng, lúc đấy việc hút sinh khí cũng chỉ là chuyện nằm trong lòng bàn tay.

Nếu thật sự hắn là một loại người cảnh giác thì đã sớm giết chết cô rồi, đâu cần vòng vo làm mấy chuyện không đâu. Chỉ mỗi tội, cô không phải con người yếu ớt. Dòng máu phượng hoàng, dòng máu của lửa đâu dễ dàng trao địch được.

Mắt cô bắt đầu nhìn xung quanh, tìm cho mình một lối thoát. Không, không một gì cả ngoài màu đen kịt. Chẳng nhẽ cô chỉ có thể ngồi đây, mặc sức cho hắn trói buộc. Đầu óc cô quay cuồng như chong chóng, nghĩ đến tất cả các chiêu thức mình có thể sử dụng. Thanh kiếm đã bị vô hiệu hóa khi bị giam cầm. Thân thủ không đủ để xé rách cái dây.

Còn về hắn ta vẫn tiếp tục trò chơi được cho là " kích thích " đấy , tạo ra cái cảm giác kinh hãi đến với Rena. Còn cô chìm đắm trong một mớ hỗn độn suy tính. Nhưng nghĩ thế nào đáp lại chỉ có một câu trả lời " bất khả kháng". Cô liệu có thể nhờ ai giúp được đây, giữa một cái lồng xung quanh tràn ngập bóng đêm, hang ổ của nó.

Rối bời trong khoảnh khắc, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Ryvan. Khuôn mặt anh mang cái vẻ lạnh lùng thường ngày, khí chất hàng ngày, nhưng còn đôi mắt thì không như vậy. Mái tóc rũ xuống ôm trọn. Tia sáng xanh và tia đỏ hòa quyện làm một khẽ xuyên qua lớp tóc ấm áp đến khó tin, lại bỗng chốc xua tan đi sự bối rối để mang đến sự an tĩnh.

Cái gì thế này ? Một sự hoảng hốt cực đỉnh. Đang trong tình thế phải đối diện với kẻ thù sắp chuẩn bị giết chết cô lại nghĩ đến cái người mình hận. Lại còn nghĩ đến cái vẻ mặt vào đêm hôm trước nữa chứ. Nghĩ đến cái cảnh anh ta nhìn cô, càng muốn xua tan. Sao cứ nhất quyết phải anh ta. Người cô có thể nghĩ đến là các bạn mình, người trong quân đội thậm chí là cả Leon.

Nó mang đến cho Rena cảm giác bức bối vô cùng. Ngay sau đó, bất chợt âm thanh bao bọc cô bỗng chốc im bặt hẳn. Thay vào đó tầm nhìn trước mặt cô không còn tối đen như mực nữa , cô có thể thấy được hình dáng của hắn . Từ cuối lên trên , một cách chầm chậm như tái tạo. Tuy nhiên có một điều gì đó không đúng. Thân thể trái ngược , mang hình dáng khác.


Thân mang quân phục trắng , nhìn có thể đoán được ngay đây là bộ quân phục của quân đội. Cho đến khi nó tái tạo đến phần đầu. Sao nó có thể ? Khuôn mặt này là của Ryvan. Từ mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt thậm chí là khí thế đều giống hệt, đặc biệt giống hệt trong cái suy nghĩ của cô lúc nãy.

Ngay từ lúc đầu, cô đã cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về Ryvan , để không bị anh ảnh hưởng. Bây giờ, thì lại đến được kẻ thù hóa trang thành người mình không muốn nhìn thấy nhất, ai giấu nổi cơn tức giận được. Cái vẻ mặt đó càng khiến cô ghét cay ghét đắng.

Nguồn sức mạnh biến đổi nhanh chóng. Ngọn lửa lại tiếp tục bùng cháy. Cô không muốn ở đây thêm một phút giây nào hết. Ở đây cùng với con người này. Sự nóng chảy như nung đang cố thiêu đốt cái dây màu đen to đùng đang cuốn chặt lấy cơ thể cô đó.

Phóng ra càng nhiều, cô lại thấy từng chút một đang bị hút hết sạch. cho đến khi nó gần như cạn kiệt, cô còn chẳng thế làm nó cháy lên được. Trái lại, cô còn phải chịu sự yếu đuối đang hành hạ thân xác.

Sợi dây thừng như là một dây nối có nhiệm vụ chuyển sinh khí của Rena sang cơ thể tên này. Với cái khuôn mặt giống y đúc đó, cùng giọng nói càng khiến cô tức hơn, trong khi đang ở hoàn cảnh sống dở chết dở. Loáng thoáng cô còn có thể nghe thấy tiếng cười phát ra: " Không ngờ ngươi lại ngu ngốc đến thế, lấy đá giậm chân, giờ thì chuẩn bị chết đi."

Mắt cô bắt đầu mờ dần, âm thanh bắt đầu trầm đi. Luồng khí xung quanh đang trào dâng liên tiếp còn cô thì đang dần bị cạn kiệt. Giờ phút này, cô mong ai đó sẽ đến cứu mình, ai cũng được. Nhưng nó nhỏ nhoi đến mức còn hơn cả việc thoát khỏi đây lúc này. Đôi mắt cô nhắm lại, ý thức trong não đang dần biến mất rồi chìm vào cơn mê.

Hắn nhìn con mồi đang dần gục ngã càng khoái trí hơn. Nguồn năng lượng dồi dào của phượng hoàng đúng là khác mấy con người tầm thường nhiều.

Trong thời khắc cao trào đó, hắn bỗng nhiên thấy có một thứ gì đó đang tới, theo bản năng đã hòa mình vào bóng đêm nhưng không hề buông thả Rena.

Một luồng khí lạnh còn hơn cả tảng băng Bắc Cực đang lao đến với một tốc độ nhanh chóng.Lạnh giá thẩm thấu vào mọi ngóc ngách tấn công vào từng bộ phận khiến hắn tê cứng. Ngay sau đó, cái khoảng không được cho là đen kịt bỗng chốc hóa thành một màu xanh nhạt.

Nơi đâu cũng đều là băng , đều phát ra cái hơi thở của giá lạnh bủa vây xung quang. Trong cơn mê màng, dường như Rena đã có phản ứng trước sức mạnh này. Chậm rãi mở đôi mắt, xung quanh là băng bao trùm. Hơi thở từ cô tỏa ra một làn sương trắng nhanh chóng hòa tan. Cơ thể cô khẽ run lên vì lạnh.

Ngay bên cạnh cô có thể nhìn thấy rõ, con quái vật lộ diện hoàn toàn và trở lại hình dáng thật.Hóa ra là vậy, bóng tối chính là nơi để nó ẩn thân, khi màn đêm đấy không còn thì tức khắc sẽ lộ nguyên hình nhưng ai có thể khiến nơi đây chìm trong biển băng như thế.


Đấy là ý thức cuối cùng còn sót lại, Rena lập tức chìm trong cơn mê. Sinh vật bóng đêm trước sự thay đổi bất thường của không gian, đã buông Rena ra rồi dò xét xung quanh xem kẻ nào đã làm xáo trộn mọi thứ.

Đôi mắt đảo như bi đều phản chiều một màu xanh lam của băng. Tràn ngập đều là băng , tất cả đều là băng đã không khiến hắn khống chế nổi tâm tình. Tóc hóa dài thành những sợi dây to đùng, đập phá mọi thứ. Dưới chân đều phát ra tiếng đập mạnh mẽ và dứt khoát .

Nếu chỉ là một bãi đất bình thường, sớm muộn cũng bị nó san bằng tan tác thành vụn nhỏ. Còn riêng với băng, nó cứng rắn, nó vững, không thể gây thêm một vết xước sót lại trên bề mặt.

Hắn cố gắng sử dụng sức mạnh cố biến nơi này trở lại bóng đêm nhưng điều đó là vô ích.Bóng tối dường như vĩnh viễn xóa bỏ. Cố gắng tập trung tinh thần , phát hiện kẻ địch đang ở đâu. Không gian này không tự dưng có trừ khi có sự tác động của người khác.

Trong cơn quay cuồng tìm kiếm. Một tiếng chém dự dội đã đánh bay cái đầu của hắn. Đôi mắt màu đen trợn lòi ra về phía trước, đánh dấu một cơn sốc cực đỉnh. Cái đầu lăn long lóc dưới đất, máu từ cơ thể tuôn ra như nước tưới cả một vùng. Máu thấm đẫm phản chiếu cái sự rợn người đang tràn ngập trên mảnh băng. Thân xác ngã cuống không thương tiếc, máu lại tiếp tục tràn ra, chẳng mấy chốc đã lan rộng.

Sinh vật bóng đêm trước sự tấn công bất ngờ như thế đã phải hứng chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng đó chính là cái chết. Khi bị đứt lìa , hắn đã kịp nhìn thấy hung thủ đã gây ra cho hắn vết thương trí mạng như thế. Giọng nói đứt quãng từng đợt , hướng con mắt đen ngàu nhìn về đó, cất tiếng nói cuối cùng: " Ngươi... rốt ....cuộc ... là ... thứ... gì ?"

Dứt lời, hắn tắt thở. Một chút sinh khí tỏa ra từ người hắn đã không còn. Cái vết chém cả đầu lẫn cơ thể đầu lưu trữ lại một khoảng băng. Một hồi, phần đó lớn dần bao phủ từng tí một, như đang thâm nhập vào từng chỗ, đến đâu hóa băng đến đấy. Cho đến khi cả thân thể lẫn đầu không còn ra hình thù gì nữa ngoài một khối tảng.

Sau đó, tiếng kêu phát ra nói lên cái sự vỡ vụn .Vết nứt chằng chịt hiện hữu trên cơ thể ,dấu hiệu của sự tan biến đang dần diễn ra. Một khoảng thời gian ngắn, tất cả đã hòa vào với băng, chi chít mảnh vụn nhỏ sắc bén vẫn mang cái âm khí lạnh lẽo tột cùng của sức mạnh . Ẩn hiện trong cái máu đỏ tươi là hàng ngàn tia sáng từ băng đang giải đầy, lót đường cho một khung cảnh tuyệt đẹp nhưng lại mang âm hưởng của sự rùng rợn vang lên trong từng khoảng lặng.