Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 84: Cặp đôi hoàn hảo



Edit: phuong_bchii

________________

Cháu đích tôn Lăng Thương Bắc, mang theo hậu thuẫn cường đại Lý gia xuất hiện, phô trương nghiền ép toàn hiện trường. Trong bối cảnh liên hôn thương mại, những tỷ phú kia đều thích mưu cầu đối tượng môn đăng hộ đối cho con cái, Lăng Thương Bắc là đối tượng lý tưởng trong mắt rất nhiều tiểu thư nhà giàu.

Vốn dĩ không ít người đêm nay muốn kết bạn với anh, nhưng lại vì vị mỹ nữ chói mắt bên cạnh anh kia, không nói một lời, thản nhiên điềm tĩnh cũng đã trở thành tâm điểm chú ý.

Có truyền thông mang theo nghi ngờ hỏi ra, trong bọn họ có người nhận ra nàng, có người không có chú ý, chỉ là đối với sự xuất hiện của nàng vô cùng tò mò.

"Lý phu nhân, quý cô bên cạnh bà là?" Lý Hân Dao đối mặt với ống kính, khẽ gật đầu tỏ vẻ tôn trọng truyền thông, bà ấy tự nhiên hào phóng, có ý cười nhìn Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc, sau đó mới chuyển hướng ống kính, nói: "Cô ấy có thể sẽ trở thành con gái nuôi của tôi, cũng có thể sẽ trở thành con dâu của tôi, kết quả thế nào, còn phải xem bọn trẻ."

Mọi người xôn xao, lập tức xì xào bàn tán.

Bước chân Lăng Thiên Dục dừng lại, nụ cười thoáng chốc ngưng kết, vẻ mặt lạnh đến đóng băng. Cô đứng lặng tại chỗ, xa xa nhìn Liễu Tư Dực mỉm cười, chờ đợi đối diện với ánh mắt nàng.

Nhưng nàng không nóng lòng tìm mình, cùng Lý Hân Dao và Lăng Thương Bắc đứng chung một chỗ tựa như người một nhà, hình ảnh ấm áp hài hòa. Nàng và Lý Hân Dao thậm chí có chút tướng mẹ con, nàng đi hơn nửa tháng, trở về liền mang đến cho mình tin tức này?

Không thể nào... Lăng Thiên Dục không tin, chuyện này xảy ra quá đột ngột, chẳng lẽ là chủ ý của bác cả sao? Nàng đi tìm bác cả thương lượng đối sách? Hay là nàng lựa chọn phương thức xử lý cực đoan nhất.

Rời bỏ mình?

Trong nháy mắt, Lăng Thiên Dục suy nghĩ rất nhiều, đầu giống như nổ tung, hơn nữa nghe được hai chữ "con dâu" của Lý Hân Dao, cảm thấy thật chói tai.

Bác cả biết rõ quan hệ của các nàng còn nói như vậy? Hay là nói họ làm bộ cho ai xem?

Nhìn Liễu Tư Dực thân mật khoác tay Lăng Thương Bắc, cô cảm thấy xung quanh có những ánh sáng vô hình biến thành những thanh kiếm đâm vào trái tim mình, nhưng cô vẫn phải mỉm cười với mọi người.

"Nhị tỷ ~" Bên tai thình lình toát ra một thanh âm âm u, Lăng Thương Thiên đang bưng một ly rượu cười nhìn cô, "Vui không?"

Lăng Thiên Dục chuyển mắt, thấy cậu ta tựa hồ có chút đắc ý, "Ngũ đệ đây là có ý gì?"

"Không có ý gì, chúng ta nên cạn một ly vì tương lai chị dâu, chị nói đúng không?" Lăng Thương Thiên bưng ly rượu, một màn này không phải là cậu ta mong đợi sao? Từ lúc Liễu Tư Dực xuất hiện, cậu ta hoảng không thua gì Lăng Thiên Dục, chỉ là phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là quan sát biểu cảm của cô, đạt được mục đích, cậu ta liền vui vẻ.

Lăng Thiên Dục cười nhẹ: "Cậu nói có lý, đợi lát nữa đi kính đại ca với chị dâu một ly." Đáy mắt bình tĩnh của cô, là thong dong không gợn sóng, Lăng Thương Thiên không bắt được sự buồn bã của cô, thậm chí không biết nên nói tiếp những lời này như thế nào.

Nhưng đây chính là nhị tỷ, nếu như chị ấy không biết giấu, không biết diễn, làm sao có thể có được tất cả ngày hôm nay.

Lăng Thương Thiên nhìn thấu cô.

Cậu ta quả thật không ngờ Liễu Tư Dực lại chọn Lăng Thương Bắc, hơn nữa còn bắt giữ trái tim bác cả.

Lý Hân Dao một người nhạt nhẽo như vậy, lại có thể đưa nàng cùng tham dự loại vũ hội này, ngay cả cậu ta cũng bất ngờ. Kiểu công khai này đối với Liễu Tư Dực cũng là một loại bảo vệ, ít nhất ở chỗ này hẳn là không ai dám lấy thân phận của nàng ra nói chuyện.

Bà chủ quán bar với cháu đích tôn Lăng gia, quả thật với không đủ môn đăng hộ đối, nhưng nếu như nàng có thân phận con gái nuôi của Lý gia, vậy thì tương đương với có bối cảnh hùng hậu, chỉ sợ ngay cả ông nội cũng không tiện phản đối.

Nhưng Lăng Thương Thiên cũng không muốn Liễu Tư Dực gả vào, ngộ nhỡ nàng giống bác hai lúc trước thì phải làm sao? Huống chi Lăng Thương Bắc dựa vào cái gì nhặt được lợi có sẵn?

Cậu ta mâu thuẫn lại thống khổ, không thể dễ dàng tha thứ cho Liễu Tư Dực tươi cười với người khác. Rõ ràng lúc trước giữa bọn họ tốt đẹp như vậy, rõ ràng khi đó thế giới tuy rằng u tối, một khắc gặp nhau kia có loại cảm giác tỉnh táo tương tích.

Nhưng tất cả cảm nhận của cậu ta đều là tự mình đa tình.

Chị dâu, phi! Lăng Thương Bắc đời này cũng đừng nghĩ cưới được chị Ly của cậu ta.

Cùng người ta hàn huyên một vòng, cuối cùng Liễu Tư Dực cũng cùng Lý Hân Dao đi tới bên cạnh Lăng Xương Khiếu, đồng thời ánh mắt của nàng cũng tìm được Lăng Thiên Dục, tại một khắc đối diện kia, ánh đèn sân khấu như thể đều tập trung ở trên người Lăng Thiên Dục, bốn phía cô một mảnh bóng tối, chỉ có cô trở thành một phong cảnh mỹ lệ nhất trong tầm mắt.

Cái nhìn này, vượt qua thời gian và không gian, Liễu Tư Dực từ trong thâm tình nhìn chằm chằm của nàng, đọc ra nghi hoặc và mất mát. Giờ khắc này gặp lại, cùng với nỗi nhớ đắng chát, cách một hai mét, lại không thể ôm nhau.

"Chị dâu tương lai, ha ha." Lăng Thiên Dục từ nhân viên phục vụ nơi đó bưng một ly sâm banh đi về phía Liễu Tư Dực, cô chậm rãi đi tới, xuyên qua ngăn cản tầm mắt người, cùng nàng đối mặt.

Lễ phục đuôi cá màu đỏ và màu lam hoa quý lộ vai phảng phất như hai cực quang, hòa lẫn vào nhau, trở thành điều tốt đẹp đan xen triền miên dưới ống kính. Lăng Thiên Dục nhướng mày, bỗng nhiên cười, như yêu cơ màu lam không tiếng động mỉm cười trong gió, cô chậm rãi nói một tiếng: "Đã lâu không gặp."

"Cảm ơn nhị tiểu thư." Liễu Tư Dực bình tĩnh nhìn cô, không có biểu cảm và ánh mắt dư thừa, trong lòng Lăng Thiên Dục xẹt qua một tia cảm giác lạnh lẽo, đi thẳng vào tim phổi.

Hai người nhẹ nhàng cụng lỵ, Lăng Thiên Dục ngậm rượu vòng qua đầu lưỡi một vòng, nhìn Liễu Tư Dực đáy mắt lộ ra ánh sáng, sau khi nhìn nhau, Liễu Tư Dực cũng không nghênh đón ánh mắt cực nóng của cô nữa, ánh mắt rời rạc xung quanh, khi rơi vào trên người Lăng Thương Thiên, vẻ mặt nàng lãnh diễm, cao ngạo, chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

"Chúc mừng ông Lăng, cháu dâu thật là xinh đẹp tuyệt luân, duyên trời tác hợp với đại thiếu gia."

"Đúng vậy, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."

Lăng Thương Bắc nghe những lời ca ngợi này, có loại ảo giác mộng đẹp trở thành sự thật, anh mím môi, hơi có xấu hổ nhìn về phía Liễu Tư Dực, khóe miệng nàng chỉ gợi lên một nụ cười, cố ý tiến lên một bước khoác tay anh.

Diễn trò phải làm cho đủ, nàng không dám đi tìm ánh mắt Lăng Thiên Dục, chỉ biết nhiệm vụ hôm nay chính là phô trương xuất hiện với tư cách là bạn gái Lăng Thương Bắc thậm chí là con gái nuôi của Lý Hân Dao.

Những người khác như thế nào, nàng mặc kệ cũng không quan tâm, còn lại, Lý Hân Dao sẽ giúp nàng một tay.

Ánh mắt Lăng Xương Khiếu dừng lại một lát trên người Liễu Tư Dực, chỉ cảm thấy người phụ nữ này quá không đơn giản. Xuất thân bình thường không có gì lạ, không chỉ khiến Lăng Thương Bắc thất hồn lạc phách, mà ngay cả Lăng Thiên Dục cũng có thể năm lần bảy lượt ra mặt vì nàng, hiện tại ngay cả Lý Hân Dao cũng bị nàng thu phục, đóa hoa hồng đâm người này, có nên giữ lại hay không?

Ông cười suy nghĩ, còn không quên hướng đến những lời ca ngợi kia, thi triển khiêm tốn. Sau đó một vị lão giả đi tới bên cạnh ông, ghé tai nói vài câu, ông liên tục gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Lăng Thiên Dục.

"Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cháu trai trưởng của tôi có bạn gái, cháu gái trưởng của tôi còn chưa có tin tức đâu." Ông nói đùa một câu, chuyện sự chú ý chuyển tới trên người Lăng Thiên Dục.

"Ông nội!" Lăng Thiên Dục dự cảm không ổn, quả nhiên người thừa kế tập đoàn Tôn thị Tôn Áo bị ông nội kéo ra, "Nếu không ông Lăng sắp xếp tên cho cháu tôi trước? Ha ha ha, người trẻ tuổi cũng phải có cơ hội quen biết chứ, không biết nhị tiểu thư có nể mặt hay không, cháu tôi có chút hướng nội thẹn thùng."

"Ặc, ông Tôn ông thật biết đùa Tiểu Dục." Lăng Thiên Dục không được tự nhiên mở miệng, nụ cười cứng đờ nói tiếp.

Tôn Áo nhìn Lăng Thiên Dục trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, hắn bưng ly rượu, "Tôi kính nhị tiểu thư một ly." Hắn ngưỡng mộ Lăng Thiên Dục đã lâu, khi còn bé thật ra hai người đã tiếp xúc qua, chỉ có điều Lăng Thiên Dục đã sớm quên.

"Cám ơn anh, Tôn đại thiếu gia." Lăng Thiên Dục cố ý kêu xa lạ, cô có ấn tượng với Tôn Áo này, nhỏ hơn mình hai tuổi, làm cái gì vậy, chẳng lẽ ông lão muốn mình tình chị em hay sao?

Cô lơ đễnh thưởng thức một ngụm rượu, chuyển mắt muốn tìm Liễu Tư Dực, nàng cũng đã ngồi sang một bên sô pha. Liễu Tư Dực tựa như hoa lan trong cốc, mai mở trong tuyết, cho dù dung nhập vào những thứ xã giao thối nát này, cũng vẫn duy trì cao ngạo trước sau như một của nàng.

Trái tim Lăng Thiên Dục theo nàng mà động, tâm trạng xuống dốc không phanh, cô cũng bị ép phải xem mắt, Liễu Tư Dực lại không có chút phản ứng nào.

Thật sự không thèm để ý sao?

Liễu Tư Dực chống cằm nghiêng trên sô pha, bưng một ly rượu, vẻ mặt có chút lười biếng, nàng đổ rượu trong ly vào trong miệng, chỉ cảm thấy nặng nề chua chát, tỉ mỉ thưởng thức, còn có chút chua xót.

"Ha..." Nàng tự giễu cười cười, quả nhiên gặp lại không bằng hoài niệm, môn đăng hộ đối liên hôn thương mại, chung quy là muốn xảy ra ở trên người Lăng Thiên Dục.


Nàng cảm thấy có chút choáng váng, bỗng nhiên hơi say, say đến không rõ nguyên do.

Âm nhạc vang lên, ánh đèn hạ xuống, vũ hội sau khi quyên tiền từ thiện sắp bắt đầu, Liễu Tư Dực quá mức chói mắt, cho dù khiêm tốn ngồi ở khu nghỉ ngơi cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Lăng Thương Thiên thấy nàng cô đơn chiếc bóng, có chút đau lòng, muốn đi mời một điệu nhảy, nhưng cậu ta còn chưa tới trước mặt, Lăng Thương Bắc đã giành trước một bước, "Hoa Hồng, nể mặt nhảy một điệu đi?"

Cùng lúc đó, Tôn Áo cũng mời Lăng Thiên Dục khiêu vũ, hai người đàn ông cùng lúc vươn tay về phía hai mỹ nhân làm cho mọi người trầm trồ.

Đáy mắt của Liễu Tư Dực có thể cảm nhận được Lăng Thiên Dục ngóng nhìn, nàng không có chuyển mắt, mà là nhìn về phía Lý Hân Dao, Lý Hân Dao khẽ gật đầu, nàng vươn tay, mỉm cười: "Được thôi."

Lăng Thương Bắc lịch lãm nắm tay nàng đi về phía sàn nhảy, nàng vừa theo Lăng Thương Bắc đứng dậy, Lăng Thiên Dục liền chấp nhận lời mời của Tôn Áo.

Cô giống như giận dỗi, cố ý đứng ở nơi tầm mắt Liễu Tư Dực có thể nhìn thấy, còn chủ động khoác tay lên vai đối phương, chờ đợi âm nhạc phát ra.

Liễu Tư Dực đỡ bả vai Lăng Thương Bắc, vừa vặn đối diện với Lăng Thiên Dục, nàng rất nhanh dời tầm mắt, một lát cũng không muốn dừng lại. Mắt không thấy làm sạch, nàng thà coi Lăng Thiên Dục là không khí, cũng không muốn nhìn thấy cô khiêu vũ cùng người đàn ông khác.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, nam nữ thành đôi ở dưới bóng đèn thong thả bước nhảy.

"Hoa Hồng, hình như em không vui lắm nhỉ? Vẫn không quen với những trường hợp như thế này phải không?" Lăng Thương Bắc cảm giác mặc dù nàng đang ở bên cạnh mình, nhưng trái tim lại không biết bay về đâu.

"Không có, đã đến thì cứ yên tâm, anh đừng suy nghĩ nhiều." Ánh mắt Liễu Tư Dực lơ đãng liếc về phía bóng dáng xanh thẳm kia, nàng không nhìn thấy những người rực rỡ chói mắt xung quanh, chỉ có dáng người Lăng Thiên Dục thỉnh thoảng di chuyển.

Nàng đã cố ý tránh ánh mắt giao nhau, nhưng vẫn không tự chủ được mà tìm cô. Mỗi lần không cẩn thận nhìn nhau, ánh mắt Lăng Thiên Dục đều sáng quắc, Liễu Tư Dực muốn tránh, liền hóa bị động thành chủ động, cố ý mang theo bước chân của Lăng Thương Bắc xoay người.

Lăng Thiên Dục tức giận trừng mắt nhìn nàng, trốn tôi đúng không? Đừng mơ.

"Nhị tiểu thư, khi còn bé chúng ta đã gặp qua cô còn nhớ không?" Tôn Áo nhịn không được bắt chuyện với cô, Lăng Thiên Dục cười nhìn hắn, lưu loát trả lời:" Không nhớ."

"À, khi còn bé tôi lùn lùn ốm ốm, cô còn gọi tôi nhóc con nữa?" Hắn cố ý gợi trí nhớ cho Lăng Thiên Dục.

"Trí nhớ của anh thật tốt, Tôn thiếu gia."

"Ha ha, chỉ là trí nhớ tốt với cô thôi."

Lăng Thiên Dục liếc về phía khuôn mặt có chút ngượng ngùng của hắn, cả người không được tự nhiên, nhưng cô lại cố ý cười bồi, tốt nhất là loại để Liễu Tư Dực nhìn thấy! Quay đầu nhìn lại, Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc sao lại gần nhau như vậy??

Khiêu vũ thôi mà, nhìn như ôm ấp vậy.

Mà trong lòng Liễu Tư Dực cũng không vui, nhìn thấy Lăng Thiên Dục cùng Tôn Áo kia vừa nói vừa cười, trong lòng rất chua xót, cố ý dựa sát vào Lăng Thương Bắc.

Chết tiệt! Lăng Thiên Dục tức giận thiếu chút nữa túm lấy Tôn Áo, cô cố ý điều chỉnh bước chân, lúc xoay người đụng phải Liễu Tư Dực.

Cánh tay chạm nhau, Liễu Tư Dực đụng phải xúc giác đã lâu, nàng quay đầu, Lăng Thiên Dục ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Liễu Tư Dực bình tĩnh trả lời, ngược lại nói với Lăng Thương Bắc: "Em đi nghỉ ngơi một chút." Dứt lời nàng đi thẳng đến ghế sô pha bên cạnh, ở chỗ này nàng bình tĩnh thận trọng, trước sau duy trì khí chất tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nàng rời khỏi sàn nhảy, Lăng Thiên Dục cũng đi theo, vừa hay âm nhạc kết thúc, hai người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải hậm hực đi xuống, tìm kiếm bạn nhảy khác.

Khúc nhạc kết thúc, vũ khúc Waltz vang lên, dưới ánh đèn màu hồng phấn, rất nhiều người giẫm lên tiết tấu, tiếp tục vũ đạo tao nhã.

Ánh đèn như mộng như ảo, ánh đèn màu xanh đậm chiếu qua khuôn mặt Liễu Tư Dực, nàng cảm giác được có một hơi thở quen thuộc đang tới gần mình.

"Mỹ nữ, có thể mời cô nhảy một điệu không?" Lăng Thiên Dục nửa khom người, làm một động tác mời.

"Chị..." Liễu Tư Dực biết cô cố ý như vậy, nhưng trường hợp như vậy, nàng chấp nhận hay từ chối cũng không thích hợp.

"Như thế nào? Ngay cả lá gan cùng chị khiêu vũ cũng không có?"

Liễu Tư Dực cười khẽ, tao nhã thong dong đứng dậy, mười ngón tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay cô. Nhiệt độ ấm áp vây quanh mình, tâm hồ hơi hơi nhộn nhạo, nàng theo Lăng Thiên Dục một lần nữa trở lại sàn nhảy.

Các nàng cười như thản nhiên, động tác tinh tế tỉ mỉ nghiêm cẩn, nhất cử nhất động tựa như đang kể ra tâm sự, đẹp đẽ quý giá, mỹ lệ, cao nhã, khuê tú vẻ đẹp làm cho người xung quanh dừng bước. Các nàng như một cặp đôi hoàn hảo, dùng ngôn ngữ cơ thể đầy quyến rũ để diễn đạt muôn vàn điều.

Ánh mắt Lăng Thiên Dục dịu dàng, lưu chuyển trên người Liễu Tư Dực, cô nhẹ nhàng kéo, Liễu Tư Dực ngã vào trong lòng cô, mặt như hoa đào nhìn nàng.

"Liễu Tư Dực, em cho chị một lời giải thích."