Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 85: Nói em yêu chị



Edit: phuong_bchii

________________

"Em không có gì để giải thích cả." Liễu Tư Dực chậm rãi lui về phía sau, hai người nắm tay nhau dần dần xa cách, Lăng Thiên Dục bấm ngón tay muốn ôm lấy nàng, quấn quanh đầu ngón tay dịu dàng tác động đến trái tim Liễu Tư Dực.

Ánh đèn sân khấu chiếu tới, dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy của hai người lọt vào tầm mắt của mọi người, không biết là ai vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Vũ điệu tuyệt đẹp của cả hai đã chiếm trọn ánh nhìn của mọi người trong đêm nay, có người ghen tị, có người hâm mộ, có người âm thầm hao tổn tinh thần.

Trong nháy mắt nhìn nhau, thời gian như vì các nàng mà ngừng lại, cuối cùng Liễu Tư Dực hạ tay xuống trước, nàng xách váy khuất lễ, "Xin lỗi không tiếp được."

Ánh mắt Lăng Thiên Dục nhìn theo nàng, tâm trạng sa sút tới cực điểm. Sao nàng làm được vậy? Đối mặt với sự chờ mong tha thiết và ám chỉ điên cuồng của mình, còn có thể lạnh lùng như vậy, giả vờ như không có việc gì, không có chút phản ứng.

Chỉ có một khắc ôm nàng nhảy múa kia, mới cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ vì mình mà đập.

Lăng Thiên Dục phiền muộn thở dài một hơi, cúi đầu lắc đầu, thật sự là không có chút hết cách với nàng, nhưng chính mình lại yêu thảm tính tình nàng như vậy, càng có thể khoan dung hết thảy, càng khiến người ta thương tiếc.

Nhân vật chính rời khỏi sàn nhảy, ánh đèn bắt đầu phân tán, những người còn lại vẫn còn tiếp tục, Liễu Tư Dực đã ngồi vào khu nghỉ ngơi, Lăng Thiên Dục không thể biểu hiện quá độ, đành phải ngồi sang bên kia.

Lăng Thương Bắc ân cần bưng một đĩa điểm tâm đi tới, "Hoa Hồng, em nghỉ một lát đi, không nhìn ra em và nhị muội đều rất biết khiêu vũ." Lúc nói lời này, anh nhìn Lăng Thiên Dục thật sâu.

Rơi vào trong tình yêu sẽ mẫn cảm hơn so với người thường, anh phát hiện không chỉ một lần  giữa các nàng tương tác rất vi diệu, hài hòa đến mức làm người ta cực kỳ hâm mộ, thậm chí có loại cảm giác xứng đôi trời sinh một cặp.

Tuy rằng nghĩ đến hai cô gái xinh đẹp như vậy rất kỳ quái, anh cũng không muốn dùng từ này, nhưng dường như không có từ nào chính xác hơn.

Liễu Tư Dực ngồi như tượng điêu khắc, có chút thất thần. Tốt đẹp như khoảnh khắc phương hoa, đã quên bắt đầu từ khi nào, cũng đã kết thúc, chỉ có thể dựa vào chút nhiệt độ dư vị kia.

Hai tay nàng nắm chặt, xúc giác được Lăng Thiên Dục tới gần vẫn còn, còn có thể tinh tế cảm nhận một hồi.

"Hoa Hồng? Em vẫn ổn chứ?" Lăng Thương Bắc lo lắng hỏi một câu.

"Em vào nhà vệ sinh trang điểm lại." Nàng muốn tạm thời tránh hỗn loạn trước mắt, làm trái với trái tim mình rất vất vả, nàng có thể tùy cơ ứng biến bất cứ chuyện gì, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả, ngoại trừ Lăng Thiên Dục.

Đừng nói ánh mắt si mê như vậy, cô chỉ cần đứng ở nơi đó một chút là có thể trêu chọc trái tim của mình, trong lúc mộ điệu nàng giống như trở lại những ngày thầm mến trước kia. Vòng quanh thế giới của mình, cảm nhận tâm trạng mâu thuẫn vui buồn lẫn lộn, vòng đi vòng lại.

Chỉ là nghĩ đến Lăng Thiên Dục mê luyến chính mình, thay đổi đa dạng cầu chú ý, Liễu Tư Dực vẫn không nhịn được khóe môi giương lên, cũng chỉ có Lăng Thiên Dục mới có thể làm cho nàng cười phát ra từ phế phủ, không cần kìm nén, không cần ước thúc, không cần kiềm chế.

Thấy nàng đi vệ sinh, Lăng Thiên Dục cũng muốn đi, nhưng bị mấy vị phu nhân giàu có vây quanh nói chuyện, nhất thời không thoát thân được.

Toàn bộ hội trường góc tối không bắt mắt chính là khu ghế dài dùng cơm, Lăng Thương Thiên một mình ngồi ở đó, buồn bực ăn gì đó. Khi còn bé lúc tâm trạng cậu ta không tốt, sẽ ăn bậy uống bạ, nhưng ăn thế nào cũng không béo, ăn xong không nhiều sẽ nhổ ra toàn bộ, cậu ta tựa như một cái máy nhai nuốt, một mực nhét đầy chính mình.

Từ lúc Lăng Thương Bắc và Liễu Tư Dực thành đôi xuất hiện, đến lúc nàng cùng Lăng Thiên Dục nhảy điệu Tango kia, trái tim Lăng Thương Thiên tựa như bị một đám kiến bò, chán ghét lại tra tấn, lúc ngứa lúc đau.

Cậu ta bị ngăn ở bên ngoài trái tim chị Ly, tại sao chứ? Cậu ta không rõ, cậu ta không cam tâm, cũng không phục. Rõ ràng cậu ta mới là người đầu tiên gặp nàng, tại sao?

Nếu đại ca và nhị tỷ đều thích nàng như vậy, có thể có một vở tuồng vì yêu chém giết có thể xem hay không?

Nhị tỷ sẽ nhìn đại ca cưới chị Ly vào cửa sao? Không thể nào, một người muốn cưới, một người ngăn cản. Lăng Thương Thiên không thể chờ đợi được, nhưng vẫn tức giận vì mình bị bỏ qua.

Cậu ta chắc chắn Lăng Thương Bắc không cưới được Liễu Tư Dực, ai có thể cho phép quá khứ của nàng? Cánh cửa Lăng gia, há lại dễ dàng vào như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta nở nụ cười.

"Tiểu Thiên~" Lý Hân Dao không biết đến lúc nào, Lăng Thương Thiên quá mức chuyên chú, không để ý.

Cậu ta ăn xong thức ăn trong miệng, mới nói, "Bác cả."

"Đã lâu không gặp con, sao lại cảm thấy sắc mặt con không tốt lắm?"

"Không có, con vẫn luôn như vậy, xanh xao vàng vọt." Lăng Thương Thiên miễn cưỡng cười cười, uống một ngụm nước, ở trước mặt trưởng bối, cậu ta nghiễm nhiên là một đứa trẻ ngoan.

Lý Hân Dao ngồi bên cạnh cậu ta, cười nói: "Con từ nhỏ đã thích yên tĩnh, gặp phải loại trường hợp này luôn trốn đến nơi này, con còn phải nhớ trước kia, đều là ai cùng con không?"

Lăng Thương Thiên mím môi gật đầu, "Con nhớ, là bác cả và bác hai." Khi còn bé cậu ta có chút khép kín, thích ở một góc không đáng chú ý, thậm chí trốn vào tủ quần áo, mỗi lần tìm được người không phải Lý Hân Dao thì cũng là Dư Tâm Ngữ.

"Xem ra trí nhớ của con cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi, không cần những người già như chúng ta quan tâm, bác cả cũng rất vui mừng." Lý Hân Dao hy vọng cậu ta có thể nhớ được một ít ân huệ đã từng có, đừng xử lý việc này quá mức cực đoan.

Kế hoạch của bà ấy và Liễu Tư Dực chính là, để cho cậu ta cảm thấy nhược điểm trong tay không có uy hiếp rất lớn, Lý Hân Dao muốn dùng toàn bộ Lý gia che chở Liễu Tư Dực.

"Cảm ơn bác cả đã quan tâm." Lăng Thương Thiên không hiểu vì sao bà ấy lại nói với mình những lời này.

Lý Hân Dao nhìn cậu ta một cái, cố ý hỏi: "Con thấy bạn gái đại ca thế nào?"

"Bạn gái? Bọn họ xác định quan hệ rồi sao?" Tốc độ nói của cậu ta hơi nhanh, sốt ruột biết đáp án.

"Ừ ~ gần như là vậy, nhưng bác cũng nói, con bé không làm con dâu bác thì làm con gái bác, dù sao bác cũng làm theo ý muốn của hai đứa nó."

Lăng Thương Thiên nhìn bà ấy, ngón trỏ bắt đầu gãi mu bàn tay, khi còn bé cậu ta căng thẳng sẽ có động tác này, qua nhiều năm như vậy vẫn không bỏ.

Chị Ly không thể thật sự gả cho đại ca, không thể! Ước nguyện ban đầu của cậu ta không phải như vậy, cậu ta chỉ là hi vọng dùng nàng ly gián đại ca và nhị tỷ, cậu ta không muốn nàng thuộc về bất luận kẻ nào.

Lý Hân Dao cúi đầu nhìn tay cậu ta, thừa cơ nói: "Lúc còn trẻ bác vẫn muốn có con gái, bây giờ hợp ý với Tư Dực, vẫn rất vui vẻ."

"Bác cũng không biết cô ấy bối cảnh gì." Lăng Thương Thiên muốn ám chỉ.

"Bối cảnh? Con bé không cần có bối cảnh, cho dù con bé xuất thân từ nông thôn, bác cũng không ngại."


"Cô ấy mở quán bar, nhưn g không nhất định chỉ đơn giản là sinh ra ở nông thôn."

"Ồ? Còn có thể là cái gì?" Lý Hân Dao cố ý hỏi ngược lại.

Lăng Thương Thiên mím chặt môi, cảm giác mình giống như bị dụ nói ra, chỉ là ứng phó cười cười, "Không có gì, không hiểu biết cô ấy, cũng không tiện nói cái gì, chỉ là ông nội thích hiểu tận gốc rễ , không biết ông..."

"Mặc kệ con bé có bối cảnh gì, bác đều có thể giúp con bé rửa sạch sẽ, người Lý gia bác muốn bảo vệ, bác không tin ai có thể làm hại được con bé." Lý Hân Dao trong bông giấu kim, trong giọng nói ôn hòa, ngầm lộ ra mũi nhọn.

Bác ấy đang cảnh báo mình sao? Lăng Thương Thiên không biết có phải mình mẫn cảm đa nghi hay không, Lý Hân Dao không thể nào biết nhiều như vậy.

Chẳng lẽ chị Ly đã nói hết cho bác ấy?

Nhưng nếu thật sự là như vậy, Lý Hân Dao dùng Lý gia che chở Liễu Tư Dực, như vậy nhược điểm trên tay cậu ta, liền có vẻ rất vô dụng.

Năng lực và thủ đoạn của Lý Hân Dao chưa ai thấy qua, nhưng Lăng Thương Thiên tuyệt đối không dám khinh thường.

"Tại sao bác lại thích cô ấy như vậy?" Cậu ta rất nghi hoặc.

Lý Hân Dao không nói tiếp, chỉ khẽ vuốt vai cậu ta, dịu dàng nói: "Bác cả cũng thích con mà, con ưu tú như vậy, khi còn bé cũng rất xuất chúng, hiện tại lại dùng trí tuệ dùng vào sự nghiệp."

"Bác cả quá khen rồi." Trên mặt Lăng Thương Thiên nổi lên một trận hồng triều, lại sinh ra áy náy.

Bác ấy nói dăm ba câu đã nói đến tâm khảm của mình, tâm tình Lăng Thương Thiên phức tạp, lại nhìn về phía chỗ nghỉ ngơi trên sô pha, Liễu Tư Dực đã không thấy bóng dáng đâu, ngược lại lại thấy Lăng Thiên Dục đi về phía nhà vệ sinh.

"Đừng ăn nhiều quá, bác cả đi tìm đại ca con trước."

Lăng Thương Thiên gật đầu, Lý Hân Dao yêu thương trước mắt, mỗi lời nói cử chỉ đều làm cho người ta thoải mái như tắm mình trong gió xuân, Lăng Thương Thiên kính trọng bà ấy, cũng có chút e ngại bà ấy.

Lý Hân Dao, cậu ta nhìn không thấu.

Sự tình dường như trở nên khó giải quyết, cậu ta cảm giác mình đang đánh mất tiên cơ, nhưng lại lâm vào hưng phấn kích động. Bởi vì càng có khiêu chiến, lại càng thú vị, cậu ta có thể tiếp tục tìm A Thấm, cũng có thể nhìn xem chị Ly của cậu ta đến tột cùng ảnh hưởng đến nhị tỷ lớn bao nhiêu.

Trong mắt âm trầm của cậu ta lộ ra vẻ xảo quyệt, mặt âm u bị gợi lên, Lăng Thương Thiên rất phấn khích, cùng lúc đó, đồ ăn nhét vào trong dạ dày bắt đầu bốc lên, làm cho cậu ta buồn nôn.

Trước gương nhà vệ sinh nữ, Liễu Tư Dực vén mái tóc nhỏ trên trán, lấy son môi từ trong túi ra, đang chuẩn bị trang điểm lại, cửa mở ra.

Nàng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, đó là mùi thơm tươi mát thanh nhã và quyến rũ mê người dung hợp, loại mùi vị mị hoặc sâu sắc không mang theo một tia tục khí này chỉ có trên người Lăng Thiên Dục mới có.

Trong gương chiếu ra dáng người cao quý gợi cảm của nàng, Lăng Thiên Dục khẽ vặn, khóa trái cửa.

Tầm mắt hai người giao nhau trong gương, ánh mắt Lăng Thiên Dục rực rỡ, quanh thân phảng phất còn khúc xạ ánh đèn sân khấu, làm người ta như si như say.

Cô nhìn Liễu Tư Dực, nở nụ cười quyến rũ. Bàn tay tô son của Liễu Tư Dực ngừng lại, nàng bỏ đồ vào trong túi vừa xoay người, đã bị Lăng Thiên Dục ôm vào trong lòng.


"Vậy là muốn chạy à." Cô kề sát bên tai Liễu Tư Dực, hô hấp hơi nóng, khiến Liễu Tư Dực tâm loạn như ma.

"Không ra ngoài sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Lăng Thiên Dục ngả ngớn cằm nàng, hơi híp mắt, mũi khẽ ngửi, mùi thơm của Liễu Tư Dực vẫn mê người như vậy.

"Biết chị nhớ em bao nhiêu không?" Môi Lăng Thiên Dục gần như ngậm chặt vành tai nàng, trái tim Liễu Tư Dực bị lay động, ngứa ngáy không chịu nổi.

"Em cũng không nói nhớ chị sao?" Lăng Thiên Dục một tay vòng quanh eo của nàng, muốn hôn sâu, vừa tiết nhớ nhung, giờ khắc này làm cho người ta không thể kháng cự.

Liễu Tư Dực bị cô trêu chọc nói không nên lời.

"Tư Dực ~" Nhịp thở của Lăng Thiên Dục có chút hỗn loạn, Liễu Tư Dực nắm cánh tay cô, cúi đầu né tránh, "Đừng làm loạn, hôm nay không thích hợp."

"Em lạnh nhạt chị, không giải thích còn cố ý tức giận chị, hiện tại bảo chị đừng làm loạn?" Lăng Thiên Dục từng bước ép sát, Liễu Tư Dực không tự giác lui về phía sau hai bước, để ở bồn rửa mặt.

"Sau này giải thích." Liễu Tư Dực nghiêng người về phía sau, nhẹ nhàng kháng cự, khiến Lăng Thiên Dục càng muốn ngừng mà không được.

"Vậy em hôn chị đi." Lăng Thiên Dục hơi ngẩng đầu, hô hấp trở nên kéo dài, ánh mắt mê say tràn ngập tình yêu, Liễu Tư Dực khẽ cắn môi dưới, ánh mắt bất giác rơi vào trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nàng cũng muốn, sao lại không muốn chứ? Mỗi ngày đều cảm thấy thời gian quá dài, khó khăn lắm mới đợi đến hôm nay gặp mặt, còn phải cố kỵ trường hợp.

Nàng thích Lăng Thiên Dục cố ý đến làm loạn, lại muốn ép mình giữ bình tĩnh.

"Thiên Dục ~" Liễu Tư Dực vuốt ve mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch, "Lần sau đi, son của chúng ta không cùng màu, không thích hợp hôn."

Lăng Thiên Dục:???

"Em!" Cô tức giận đến cứng mặt, "Lời khó hiểu phong tình như vậy em cũng nói được."

"Ở trong phòng vệ sinh liền giải phong tình hả?" Liễu Tư Dực nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Thiên Dục liền cảm thấy buồn cười, nhịn không được nhéo mặt cô, "Lần sau."

"Lại lần sau." Lăng Thiên Dục hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy eo của nàng, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ thắm quyến rũ của nàng, cô chỉ muốn hiện tại.

Mập mờ và nhiệt tình vây quanh Liễu Tư Dực, hai chân nàng có chút như nhũn ra, tay không tự chủ chống đỡ bồn rửa mặt, cuối cùng từ bỏ chống cự, chậm rãi ôm lấy cổ Lăng Thiên Dục.

Lăng Thiên Dục dán sát vào nàng, tay từ thắt lưng chậm rãi di chuyển lên, từ ngực mềm mại di chuyển tới xương quai xanh.

Thân thể Liễu Tư Dực mẫn cảm, được vuốt ve không khỏi run lên, đành phải ôm chặt Lăng Thiên Dục.

Môi Lăng Thiên Dục chuyển qua bên tai, cô khẽ nhếch đầu lưỡi, khẽ lẩm bẩm: "Nói yêu chị ~" Khí ngữ mê người khơi dậy sóng nhiệt trong lòng Liễu Tư Dực, nàng có chút thở hổn hển, kìm lòng không đặng nói: "Em yêu chị, rất yêu rất yêu."

"Vậy mới ngoan chứ ~" Lăng Thiên Dục vùi vào cổ nàng, tham lam hưởng thụ giờ khắc dịu dàng này.

Trong khắc chế phóng túng, lại trong phóng túng nhẫn nại, thể xác và tinh thần song trọng tra tấn, Lăng Thiên Dục ngừng xúc động muốn xâm nhập, cuối cùng chỉ lẳng lặng ôm nàng.

"Cộc cộc cộc, có người?" Ngoài cửa không đúng lúc vang lên thanh âm.

Liễu Tư Dực khôi phục lý trí, vỗ nhẹ lưng Lăng Thiên Dục, "Thật sự không thể làm loạn nữa."

"Mất hứng ~" Lăng Thiên Dục tức giận trừng mắt nhìn cửa, ngược lại nói: "Chờ một chút."

Bầu không khí bị phá hỏng, chỉ có thể rút ra từ trong chị đậm em đậm, Liễu Tư Dực xoay người soi gương, bên môi có màu đỏ ửng, nàng dứt khoát lau sạch son môi, không để lại dấu vết.

"Em đi ra ngoài trước, rồi chị lại ra." Liễu Tư Dực sửa sang lại tóc, hít sâu một hơi, vuốt tóc tới sau tai, bông tai sáng ngời tinh xảo tản ra quang mang khiêm tốn.

"Thật xinh đẹp." Lăng Thiên Dục lại dính lên, làm sao bây giờ mới tốt, cô chỉ muốn triền miên với Liễu Tư Dực, chẳng muốn làm gì hết.

"Được rồi được rồi, thật sự phải đi ra rồi."

"Vậy cùng đi ra ngoài." Lăng Thiên Dục sửa sang lại dung mạo, ôm lấy cánh tay nàng, cười nói: "Không chừng trong mắt người khác, chúng ta là có quan hệ chị dâu em chồng tốt nhất, đúng không?"

"Nghe lời, em đi ra ngoài trước." Liễu Tư Dực kiên trì ý kiến của mình, nhẹ nhàng đẩy Lăng Thiên Dục ra, xoay người đi tới cửa, ngoái đầu nhìn cô một cái, hơi hơi giơ tay lên, học theo bộ dáng trước kia của Lăng Thiên Dục, có chút vụng về so một lòng.

Lăng Thiên Dục cười càng sâu, cô khẽ liếm môi, ngọt ngào nhè nhẹ tràn ngập trong lòng.

Mới vừa đi tới cửa, Liễu Tư Dực chợt nghe thấy tiếng nhà vệ sinh nam truyền đến, nàng dừng bước nhìn. Thời gian dừng lại, Lăng Thiên Dục từ bên trong đi ra, "Đang đợi chị?"

"Không phải..." Mới vừa trả lời xong, Lăng Thương Thiên từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, ngẫu nhiên gặp Liễu Tư Dực hơn nữa bắt được ánh mắt của nàng, miễn bàn có bao nhiêu vui mừng, nhưng nhìn thấy Lăng Thiên Dục đứng ở bên cạnh nàng, lại cảm thấy khó chịu.

"Anh không sao chứ?" Liễu Tư Dực nhàn nhạt hỏi một câu, Lăng Thương Thiên liên tục lắc đầu, quả nhiên chị Ly vẫn quan tâm mình, nàng không lạnh lùng vô tình như vậy, nàng chỉ là mạnh miệng mềm lòng mà thôi.

Thấy Lăng Thiên Dục có chút địch ý, Lăng Thương Thiên có chút đắc ý: "Quan hệ giữa nhị tỷ và chị dâu tương lai thật tốt."

Lăng Thiên Dục cười khẽ: "Có phải chị dâu hay không còn chưa biết đâu."

"Nếu chị luyến tiếc, có thể tranh giành với đại ca, em trai rất ủng hộ chị." Lăng Thương Thiên cười đến âm trầm, cậu ta ước gì xem trò hay cướp người này, dùng thủ đoạn của nhị tỷ đánh cược với bác cả vẫn có thể chứ.

"Thứ tôi muốn không cần cướp, nhưng thứ cậu muốn chỉ có thể dựa vào cầu xin." Bỏ lại những lời này, Lăng Thiên Dục hờ hững rời đi.

"Cầu xin?" Lăng Thương Thiên bị chữ này làm tổn thương, cậu ta giương mắt nhìn Liễu Tư Dực, nàng cũng lạnh lùng xoay người rời đi, chưa bao giờ muốn bố thí sự dịu dàng với mình.

Bố thí chẳng lẽ cậu ta chỉ có thể dựa vào bố thí sao? Không phải, cậu ta muốn cho sự coi thường của các nàng phải trả giá thật lớn.

Đại ca có Lý gia không thể lộn xộn, nhưng nhị tỷ không có hậu thuẫn, muốn đánh bại cô, không cần tốn nhiều công sức, cậu ta chỉ cần động động ngón tay là được rồi.

Ha ha, chị Ly, chị đã vô tình cũng đừng trách em máu lạnh.