Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 26: Duyên phận của ai với ai.



Chương 26. Duyên phận của ai với ai.

"Thêm chút ánh sáng ở đây, camera chuyển sang bên trái một chút..."

Vùng ngoại ô ở Paris, Chu Đình Vũ đang cùng những người khác giúp người mẫu thử trang sức.

Dường như là để chào đón những vị khách nước ngoài, hôm nay mặt trời đặc biệt rất nóng, đứng dưới mặt trời đi tới đi lui, không bao lâu là có thể chảy mồ hôi khắp người.

"Đình Vũ! Đình Vũ!"

Khương Tử Doanh đứng dưới bóng cây xa xa gọi Chu Đình Vũ, "Tới đây một chút."

Chu Đình Vũ gật đầu, vòng qua nhóm đạo cụ đi về phía Khương Tử Doanh, dưới bóng cây lại là một thế giới khác, làn da nóng rang tức thì cảm nhận từng cơn mát lạnh, như là quạt điều hòa thổi tới.

"Vất vả rồi, uống nước đi."

Khương Tử Doanh lấy nước khoáng trêи bàn đưa cho cô, chỉ chỉ vào laptop trước mặt, "Em nhìn những tấm ảnh này xem, đạo diễn Trương vừa gửi cho tôi."

"Ừm, để tôi xem."

Chu Đình Vũ đứng bên cạnh Khương Tử Doanh, xem không rõ lắm bởi vì vấn đề góc độ và ánh sáng, dứt khoát cúi người xuống, hướng lại thật gần Khương Tử Doanh để xem.

Dàn ý của câu chuyện phim ngắn này là vào thời loạn chiến, một thợ làm trang sức không thành công và một tiểu thư xuất thân nhà quan danh môn gặp gỡ nhau vả lại còn vừa gặp đã yêu, cùng trải qua khoảng thời gian tốt đẹp, lại vì nội loạn mà phải đường ai nấy đi, lúc gần đi tiểu thư nhà quan đưa cho thợ trang sức một hộp gỗ đàn hương, bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi nạm ảnh chụp chung của hai người.

Tiểu thư nhà quan theo cha mình lên phía Bắc đi tới tiền tuyến, thợ trang sức thì cầm theo tác phẩm của mình du lịch bốn phương, dần dần có chút danh tiếng, sau đó, hai người vì nhiều nguyên nhân mà mất liên lạc. Mặc dù rất nhiều người suy đoán là tiểu thư nhà quan kia đã sớm chết nơi đất khách quê người, hoặc là gả làm vợ người ta rồi, nhưng thợ trang sức vẫn trung thành với trái tim cô đơn, sau khi chiến tranh hòa bình, anh ta quay lại quê hương mở một tiệm trang sức nho nhỏ, tin tưởng một ngày nào đó tưởng nhớ sẽ mang người yêu sâu đậm về bên anh ta.

Một buổi chiều gió nhẹ ấm áp nhiều năm sau đó, một bà lão tóc bạc dừng chân bên ngoài tủ kính, tầm mắt dừng trêи hộp trang sức cũ kỹ đã mục nát kia.

Nó được đặt trong lông nhung thiên nga mềm mại, tất cả khách hàng đều có thể thấy nó đầu tiên, trêи nắp hộp treo một khối đồng hồ bỏ túi kiểu xưa đã ngừng xoay, mà ở giữa hộp bày một chuỗi dây chuyền ngọc trai rực rỡ chói mắt.

Dòng chữ bên trêи nhãn mác là chữ viết quen thuộc viết: Cho dù đồng hồ có ngừng quay, thời gian đứng yên không tiến, cho dù thanh xuân đã già yếu, hồi ức đã mất đi sắc màu, nỗi nhớ của anh với em vĩnh viễn không ngừng lại.

Đôi mắt đục ngầu của bà lão dừng thật lâu trêи tấm hình trắng đen chụp chung trong đồng hồ bỏ túi, có liên quan đến hồi ức tươi đẹp đã qua, những đoạn tình yêu nồng nhiều trong đó như nước thủy triều đập vào mặt, nước mắt bà chậm rãi chảy xuôi xuống...

Trong hình, ba đôi người mẫu chia nhau đóng các vai thời thơ ấu, tuổi trung niên và tuổi già của nhân vật chính. Quần áo trang điểm cũng rất khác biệt. Lúc đầu, ảnh chụp đã thử nghiệm hai loại sắc thái, một trong số đó lấy màu xám làm chủ đạo, bên trong có loại cảm giác hoài cổ, cái kia thì tương đối tươi sáng, tập trung vào thể hiện tình yêu nồng nhiệt, tượng trưng cho thời gian có thể tàn, nhưng tình yêu không bao giờ dừng lại.

Lúc Chu Đình Vũ khom người xuống, Khương Tử Doanh ngửi được mùi thơm thoang thoảng trêи người cô, lại loại mùi hương cơ thể rất tự nhiên, vài sợi tóc trêи búi tóc cuộn tròn rơi xuống, cạ vào bên tai khiến cô không tự chủ được quay sang.

Sự chú ý của đối phương nằm trêи hình, vẫn chưa biết mình đang nhìn lén. Làn da cô trắng nõn, nhưng cũng không phải loại trắng bệnh, thoạt nhìn sắc thái rất thoải mái, rất khỏe khoắn. Bởi vì lý do vừa rồi bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời, trêи cổ Chu Đình Vũ thấm ra một tầng mồ hôi mịn, Khương Tử Doanh thấy giọt nước sáng long lanh chậm rãi trượt từ cằm xuống cổ, mô tả đường cong cổ duyên dáng của Chu Đình Vũ, dường như là một loại ám hiệu không tiếng động.

"Hình ảnh của mấy người mẫu này không tệ, nhưng mà ánh mắt của cậu trai kia phải dịu dàng hơn chút nữa, tập trung thể hiện tình cảm nồng nàn của thợ trang sức, mà không phải ngoan cường."

Đã nhận xét xong mà chưa thấy trả lời, Chu Đình Vũ thăm dò tính nhìn sang hướng Khương Tử Doanh, "Tại sao không nói chuyện, làm sao vậy?"

"À, không có gì."

Khương Tử Doanh đưa khăn giấy qua, "Em ra rất nhiều mồ hôi."

"Cảm ơn, tôi tự làm được rồi."

"Câu chuyện rất hay, tôi rất thích. Tuy rằng nói ra có chút khoe khoang, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, câu chuyện liên quan đến trang sức này làm tôi cảm động. Vì tình yêu chờ đợi suốt đời, mặc cho thời gian mục nát, thanh xuân già đi, tưởng niệm vẫn không dừng lại, rất đáng quý. Em nghĩ trong thực tế sẽ có người vì một người khác mà chờ đợi cả đời, yêu cả đời không?"

"Có lẽ muốn sống bên cạnh một người suốt đời rất khó, nhưng trêи thế giới này sẽ luôn có người chị muốn sống suốt đời với anh ta." Chu Đình Vũ mỉm cười, "Một câu chuyện như vậy có thể được coi là lời thức tỉnh những hy vọng tốt đẹp trong lòng mọi người ở thời đại tình yêu chóng vánh này đi."

"Vậy em..."

"Được rồi được rồi, kết thúc công việc kết thúc công việc, mọi người đi ăn cơm đi, buổi chiều tiếp tục!"

Đạo diễn Trương quyết định kết thúc công việc buổi sáng, Khương Tử Doanh nhìn thời gian vừa vặn, khép máy tính lại đứng lên, "Chúng ta đi ăn cơm đi, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, đề tài này khi nào rảnh rỗi lại tiếp tục nói tiếp."

"Ừm, tôi đi lấy túi xách."

Chu Đình Vũ vừa xoay người, đúng lúc nhϊế͙p͙ ảnh gia khiêng camera đi qua bên cạnh, cô lui về sau hai bước né tránh, không chú ý dưới chân dẫm lên một tảng đá, cả người mất thăng bằng.

"Cẩn thận!"

Khương Tử Doanh thấy thế vội tiến lên, khi nắm chắc tay Chu Đình Vũ đồng thời kéo Chu Đình Vũ vào trong lòng một cách tự nhiên, vậy mà Chu Đình Vũ đột nhiên dùng lực hất ra đẩy cô một cái, ngược lại Khương Tử Doanh không chút phòng bị nào suýt nữa té ngã.

"A, xin lỗi!"

Người ta có lòng tốt đỡ mình, bản thân lại phản ứng quá mức thiếu chút nữa đẩy Khương Tử Doanh ngã, không phải lấy oán trả ơn sao, Chu Đình Vũ run sợ hai giây lấy lại tinh thần, áy náy giải thích, "Thật xin lỗi... tôi phản xạ có điều kiện... tôi... không có thói quen dựa quá gần với người khác... Chị có bị đập vào đâu không?"

"Không sao, không có gì đáng ngại." Khương Tử Doanh rất rộng lượng lắc đầu, "Tôi biết rồi, em mau thu dọn đồ của mình đi, tôi chờ em ở đây."

"Ừm."

Khép máy tính bảng lại nhét vào trong túi, Khương Tử Doanh đeo kính mát lên, quang minh chính đại quan sát bóng lưng Chu Đình Vũ rời đi. Cho dù Chu Đình Vũ giải thích phản ứng như thế nào đi nữa, đều rất kỳ quái, cũng không phải cô bé gái chưa trải qua tình yêu, nếu đã từng yêu đương, tất nhiên sẽ từng có rất nhiều tiếp xúc thân mật với bạn trai, làm thế nào lại bài xích kịch liệt như vậy, vả lại mình là một người phụ nữ đầy hương vị phụ nữ, chỉ từ biểu hiện thì không nhìn ra được tính hướng, giữa phụ nữ với nhau vốn khá ám muội khá thân mật, khoác khoác cánh tay nắm nắm bàn tay rất bình thường, làm sao phản ứng lớn đến mức như vậy.

Không phải là cô ấy có trải nghiệm tương tự, hay là cô ấy có phản ứng... với phụ nữ.

Không có bất kỳ lý do nào, trực giác Khương Tử Doanh cho là vế sau, cũng có niềm tin rất lớn với trực giác, nói không được tại sao lại nghĩ Chu Đình Vũ là mình cùng một loại người, chỉ là từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh đã cảm thấy cô gái này đặc biệt, sau khi tiếp xúc, càng nghĩ Chu Đình Vũ có rất nhiều quan điểm và suy nghĩ tình cờ trùng hợp với mình, loại ăn ý này khiến Khương Tử Doanh đặc biệt vui mừng.

Trêи người Chu Đình Vũ nhất định có sức lôi cuốn kỳ lạ làm cho người ta muốn tới gần, khiến cho bạn kiềm lòng không đậu liên tục tiếp cận cô ấy, thích cô ấy, thậm chí còn muốn chỉ có bản thân sở hữu. Trong cõi U Minh có chú định, có thể người con gái này đúng là duyên phận mình luôn tìm kiếm, nếu không thì làm sao lại trong hơn mười người chỉ có cô ấy nhặt được khăn choàng của mình?

Ngón tay vuốt lên khăn choàng trêи cổ, Khương Tử Doanh thở dài, chỉ là cái "duyên phận" này không biết là phản ứng chậm hay là vốn không ghi nhớ chuyện về mình trong lòng, cô đeo khăn choàng này vòng tới vòng lui trước mắt Chu Đình Vũ mấy hồi, vậy mà đối phương không nhớ nổi chuyện lần đầu gặp gỡ của các cô trêи cửa thang máy.

Không sao, thế nào cũng còn nhiều thời gian, từ từ dẫn đường là được.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của cô chợt chuyển biến tốt hơn, có thể so với ánh mặt trời xán lạn trêи đỉnh đầu, dự báo thời tiết nói gần đây có ngày mưa dầm, tốt nhất là nhanh tới cơn mưa to, như vậy cô mới có thể mượn cớ vứt bỏ công việc ở chung với Chu Đình Vũ một mình.

Tổ chế tác thuê khách sạn gần trung tâm thành phố, cách nơi này còn khoảng cách xa. Bữa trưa đơn giản bình thường nhất, mọi người tùy ý lắp đầy bụng, lại tự tìm nơi nghỉ ngơi.

Lúc đầu Chu Đình Vũ cho rằng Khương Tử Doanh có cuộc sống cực tốt sẽ khó mà nuốt xuống bữa trưa thô này, ngược lại thấy dáng vẻ cô rất tự nhiên.

"Nhìn tôi như vậy làm gì, thế nào, cho là tôi sẽ trực tiếp vứt nó đi vì cơm quá khó ăn à?" Khương Tử Doanh nhướng lông mày, "Có điều kiện thì nên cho mình quyền lợi hưởng thụ, nhưng mà đến khi cần phải chịu khổ nhẫn nại, không phải tôi ăn không vô. Trước đây vì tham gia một cuộc tranh tài, tôi mâu thuẫn cãi nhau với cha mẹ mình. Cố ý muốn đến Pháp, tự mình lén trốn đi. Sau đó vì tiết kiệm chi tiêu đến khi tranh tài kết thúc, ở nước ngoài gặm bánh bao trọn một tháng, có thể khó ăn hơn nhiều so với cái này! Em biết không, năm đó, tôi chỉ có mười bảy tuổi."

Chu Đình Vũ cảm thấy kính nể, mười bảy tuổi, lúc mười bảy tuổi Khương Tử Doanh đã một mình lưu lạc ở Pháp, còn mình, mình và Hàn Linh Hi lúc ấy chỉ mới vừa tốt nghiệp tiểu học, đoán là người kia còn bị phạt mỗi ngày vì gây họa ấy chứ.

Nghĩ đến gương mặt coi thường lại vô cùng khó chịu của Hàn Linh Hi thời thơ ấu với thái độ khinh thị lạnh lùng kiêu ngạo kia. Thế mà Chu Đình Vũ không nhịn được cười ra tiếng.

"Đình Vũ, em đang... cười tôi?"

Lo lắng Khương Tử Doanh hiểu lầm, Chu Đình Vũ lập tức che miệng giải thích, "Xin lỗi, không phải tôi đang cười chị đâu, chỉ là vì chị nói những lời này, bỗng liên tưởng đến nhiều chuyện khá thú vị."

"Vậy à." Khương Tử Doanh lập tức hứng thú, "Chuyện gì thú vị vậy, có ngại chia sẻ chút không?"

"Là từng có một cô bé, vì không thích lúc nào cũng phải để phụ huynh ký tên bài tập, lúc mẹ cô bé phải giao tài liệu cho lãnh đạo phê duyệt, đã ký một trang toàn bộ tên của chính mình lên giấy."

Khương Tử Doanh cũng bật cười: "Tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra lòng trả thù lại mạnh nhất. Bé gái này là em sao?"

"Không phải, là một người bạn." Chu Đình Vũ đứng lên mở rộng cánh tay, chuyển chủ đề: "Tôi muốn đến bên kia nhìn một chút, chị từ từ ăn."

Khương Tử Doanh không khỏi thất vọng, nhưng lại không thể làm gì, mỗi lần nói tới vấn đề có liên quan đến Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ luôn nói hai ba câu ngắn gọn cho qua chuyện, xem ra nếu muốn tham gia vào quá khứ của cô, để cô mở rộng cửa lòng với mình còn cần thêm thời gian.

***