Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 27: Kẻ mạnh và kẻ yếu.



Chương 27. Kẻ mạnh và kẻ yếu.

Hắt xì!

Từ lúc rời giường đến giờ, Hàn Linh Hi đã nhảy mũi không dưới năm cái.

Chu Đình Vũ ra nước ngoài đã nhiều ngày mình vẫn luôn ngủ rất ngon, không có lý gì lại cảm lạnh, Hàn Linh Hi xoa xoa chóp mũi, nhất định là mấy bà tám trong công ty lại đang nói bậy về mình rồi.

Ở nhà nghỉ ngơi đã được bảy tám ngày, nhờ phúc của Chu Đình Vũ, dùng thuốc rượu kia chân cô khỏi rất nhanh, vứt cây nạng đi lại cũng không thấy cảm giác đau đớn nữa, định trả phép sớm về đơn vị. Cứ nghỉ ốm như thế nữa, nói không chừng lại có người nói mình chết, cô mới không để những người đó thấy mình xui xẻo như ý.

Vào nhà vệ sinh tắm một cái, xoạt xoạt tô tô chùi chùi sửa soạn dáng vẻ bản thân thật rạng rỡ. Hàn Linh Hi quay lại phòng ngủ thay bộ váy mình thích nhất, kèm với cái túi xách Đỗ Dật mới mua cho mình, sau đó đến tủ giày bên kia chọn giày với vẻ mặt sáng láng.

Tuy nói trước khi Chu Đình Vũ đi luôn dặn dò, không để cô mang giày cao gót. Nhưng mà đối với Hàn Linh Hi, nếu cuộc đời không có giày cao gót thì không phải cuộc đời hoàn chỉnh, làm sao mà thật sự nghe vào được. Dù sao chân đã ổn rồi, mang vào một ngày đêm có sao đâu, hơn nữa có thể Chu Đình Vũ đang ở nước ngoài ngàn dặm bận rộn đầu óc rối mù, lại phải hầu hạ bà chủ Khương, rốt cuộc suy cho cùng mình có mang hay không mang, mắt nào của cậu ta có thể thấy được.

Bỏ túi xách qua một bên, Hàn Linh Hi xoay người lại kéo cửa tủ, nụ cười tươi đáng yêu im bặt biến mất khi nhìn thấy trong tủ trống không, cô xoa xoa mắt, không tin được giơ tay ra sờ lên từng tấm ván, ngoại trừ sờ vào bụi đầy tay thì không thấy cái khác.

Không đúng, điều này không đúng mà, cô bị sái chân chứ không phải sái đầu óc, không đến mức mất trí nhớ chứ, rõ ràng trước đây bên trong đầy nhiều loại giày, chẳng lẽ là tự chúng mọc cánh bay đi rồi?

Vô cùng kinh ngạc mà mở cửa tủ bên phải, bên trong chỉ có hai đôi giày đế bằng, Hàn Linh Hi không cam lòng, lại giơ tay ra kéo cửa tủ bên trái, không nghĩ tới lại bị ngăn lại thiếu chút nữa bản thân bị quật ngã vì lực tác động, ngăn tủ bên trái vậy mà lại... bị khóa?

Sau khi tìm chìa khóa khắp thế giới vẫn không có kết quả, Hàn Linh Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tên khốn kiếp Chu Đình Vũ này, nhất định là cậu ta làm, đúng nhất định là cậu ta làm, vậy mà tên này dám khóa giày mình lại! Cậu ta dựa vào cái gì mà làm vậy!

Tức đến nổ phổi mà gọi điện thoại tới khởi binh vấn tội, điện thoại của đối phương đã tắt máy. Hàn Linh Hi phát cáu máu xông lên não vốn không để ý đến vấn đề lệch múi giờ, gắng sức lôi cửa tủ hai mươi phút, sau khi không tìm được bất cứ công cụ gì có thể cạy khóa, mắt thấy sắp muộn, đành phải rút lui mà lấy đôi giày đế bằng ít cầu kỳ nhất còn sót lại.

Vậy nên khi cách giờ làm việc còn kém ba phút, các vị đồng nghiệp Kỳ Tư thấy trợ lý tổng giám đốc mà đã nhiều ngày các cô không thấy, khí thế bừng bừng hùng dũng hiên ngang vượt qua sông Áp Lục bước vào cửa công ty.

"Ôi? Chị Linh Hi, chị khỏe rồi à!"

Thực tập sinh Vương Tuấn làm trong công ty vừa đủ ba tháng nhìn thấy Hàn Linh Hi thì vô cùng vui vẻ, cũng không để ý Hàn Linh Hi có để ý mình không, chạy chậm theo đuôi, "chị Linh Hi, chị quay lại rồi, chị sẽ không quay lại, lời đồn này đã nổ tung trời..."

"Lời đồn? Lời đồn gì?"

"Thì là chuyện chị và Lý Lâm nhảy lầu đó." Vương Tuấn bất bình giùm Hàn Linh Hi, "Mấy cô nàng trong bộ phận tiếp thị kia đều nói do chị ép, các cô ta còn nói khó nghe hơn nữa, đúng là hơi quá đáng, lần này chị quay lại, để xem mấy người kia còn dám kiêu ngạo nữa không, em nói chứ chị nhất định phải..."

Bóng lưng liên tục đong đưa trước mặt bỗng dưng đứng im, Vương Tuấn tránh không kịp trực tiếp đụng vào, lúc này Hàn Linh Hi quay sang, đẩy người cậu ta đè lên tường.

Suy cho cùng chỉ là một thằng nhóc mới ra trường chưa từng va chạm xã hội, lại luôn ôm ấp sùng bái đối với Hàn Linh Hi, lúc này bỗng nhiên nữ thần Muse sát lại gần, trong đầu cậu ta vù một tiếng kϊƈɦ động đến cả người run rẩy, trong ánh mắt ngoại trừ đôi môi đỏ mọng như lửa mạnh của Hàn Linh Hi thì không nhìn thấy thứ khác.

Hàn Linh Hi lạnh lùng cao ngạo hỏi: "Những lời mấy cô ta nói, cậu tin không?"

"Tất nhiên em không tin! Chị vốn không phải người như thế." Vương Tuấn lập tức bày tỏ lập trường của mình: "Chỉ có người hiểu chị mới biết được chị tốt, chị Linh Hi, em vẫn luôn đứng về phía chị, không tin chị đi hỏi thử chị Kim đi!"

Hàn Linh Hi thỏa mãn gật đầu: "Cậu không tin, tôi cũng không tin, nếu chúng ta đều không tin, quan tâm mấy cô ta nói làm gì? Làm tốt công việc của mình, những thứ khác không liên quan gì đến cậu."

"Ơ?" Vương Tuấn nghi ngờ khó hiểu, "Vậy thì mặc kệ mấy cô ta nói bậy à, đây chính là phỉ báng!"

Nữ thần vốn không nghe cậu ta nói, đã thay đổi hướng tiếp tục đi tới. Vương Tuấn không cam lòng, còn muốn theo sau, dường như Hàn Linh Hi đã hiểu thấu cậu ta từ trước, không quay đầu lại mà nói ra: "Từ giờ trở đi, giao cho cậu vài nhiệm vụ. Thứ nhất, làm tốt chuyện của cậu đừng lo chuyện người khác. Thứ hai, đừng hỏi tôi Lý Lâm xảy ra chuyện gì. Thứ ba, đừng đi theo tôi. Thứ tư, đừng hỏi tôi kêu chị!"

"Ơ..."

Vương Tuấn hoàn toàn thất vọng, nói cũng đã nói đến nước này, nếu như không ngoan ngoãn nghe theo, sợ lại sẽ chọc Hàn Linh Hi không vui, cậu ta không thể làm gì khác hơn là dừng bước chân, bĩu môi đi tới bộ ngành của mình.

Hàn Linh Hi nghênh ngang dạo qua một vòng trong công ty đợi tất cả mọi người đã thấy mình gần đủ rồi mới cảm thấy vừa lòng mà quay lại bàn làm việc, nguồn gốc lời đồn là ở lòng đố kỵ, có thể được đố kỵ cũng là một loại bản lãnh, vẫn tốt hơn là bị người khinh miệt giẫm nát dưới chân lại không nhớ ra được tên bạn, Hàn Linh Hi cô kiên quyết không làm kẻ yếu.

"Linh Hi, em quay lại rồi!"

Hứa Hân đi lên cho mình một cái ôm thật lớn, "Em gái tốt của chị, em quay lại rồi, nhớ em muốn chết à, thế nào, chân lành chưa?"

"Được rồi được rồi, tất nhiên lành rồi, nếu không làm sao em đi làm lại được." Hàn Linh Hi mỉm cười, "Tiếu tổng có đây không."

"Tiếu tổng vẫn chưa tới, anh ấy..."

"Ơ, ai thế kia, tiểu Hàn?"

Giọng nói đột nhiên cắt ngang Hứa Hân, không biết Ô Tử Ba xuất hiện từ lúc nào, cười híp mắt xuất hiện đứng trước mặt Hàn Linh Hi, giơ tay muốn kéo cô, "Nào nào nào, để Ô tổng nhìn em một cái nào, nghe nói em đau chân, ở nhà nghỉ ốm khoảng mấy ngày, thế nào, ổn chưa? Anh có thuốc bổ đợi lát nữa đưa cho em về nhà ăn nhiều vào, nhất định phải bồi bổ thân thể thật tốt rồi đi làm lại!"

Hàn Linh Hi làm bộ sờ tóc, mặt không biểu cảm né tránh tay Ô Tử Ba, "Ha ha, cảm ơn Ô tổng đã quan tâm, tôi rất khỏe mạnh."

"Em có biết, Ô lão đại luôn yêu tài như mạng, nhân tài trong công ty bị thương, anh còn đau lòng hơn anh rể." Ô Tử Ba không kéo tay được, đổi thành chụp vai, "Đi, đến phòng làm việc của anh, chúng ta tâm sự."

"Ô tổng, việc đó hay thôi đi, tôi phải nhanh chóng làm công việc hai ngày này, Tiếu tổng sắp tới rồi."

"Ơ, anh ấy về rồi?" Ô Tử Ba nghe vậy lập tức thay đổi thái độ, "Ừ, vậy được rồi, em làm việc của em đi, không làm phiền em nữa. Anh quay lại trò chuyện ha."

Đợi Ô Tử Ba đi rồi, Hứa Hân tỏ rõ vẻ chán ghét nói ra: "Nhìn xem, dáng vẻ hắn ta đây là gì, thấy anh rể hắn cứ như chuột thấy mèo vậy, đợi anh rể đi rồi lập tức trêu hoa ghẹo nguyệt trong công ty, chẳng kiêng kỵ gì, thật đạo đức giả! Linh Hi à, em phải coi chừng chút, người như thế không chừng còn ý đồ xấu gì đó."

"Em biết rồi." Hàn Linh Hi cũng chán ghét, ở chung dưới mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lại có quan hệ thân thích với sếp lớn, Hàn Linh Hi cô không thể chọc vào, tránh thế nào cũng chỉ có thể tránh nhất thời.

------------------------------------------

Giờ cơm trưa, Hứa Hân và Tiếu Mặc đi ra ngoài tiếp khách, Hàn Linh Hi đến nhà ăn nhân viên gọi món rồi tìm vị trí khắp nơi, nhìn xung quanh thấy được Lý Lâm trong một góc.

Sắc mặt cô gái kia ố vàng môi khô nứt, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt không biết đang suy nghĩ gì, bộ dáng thất hồn lạc phách kia còn như bệnh tật hơn so với mình.

"Đây là làm sao?"

"Linh Hi, cô quay lại rồi?"

Lý Lâm nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Hàn Linh Hi ánh mắt sáng lên, lại lập tức ảm đạm xuống, "Linh Hi, thật ngại, có mấy người trong công ty đang nói xấu cô, tôi thật xin lỗi, đều là do tôi mang phiền phức tới cho cô, còn nữa, cám ơn cô... giữ kín bí mật giùm tôi, tôi thật sự không nghĩ là cô sẽ đồng ý."

"Nói xấu sau lưng là chuyện trêи người mấy cô ta, bọn họ muốn nói gì thì mặc sức nói đi." Hàn Linh Hi thờ ơ nhún vai: "Ngược lại là cô, sắc mặt tiều tụy như vậy, xảy ra chuyện gì rồi."

"Tôi, tôi phá thai rồi."

Lý Lâm vươn tay ôm bụng: "Mấy hôm nay có chút di chứng, đau bụng. Bác sĩ nói nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý ăn kiêng."

"Đây là ý của chính cô?"

"Phải, là ý của tôi." Lý Lâm gật đầu: "Linh Hi, cô nói đúng, anh ta không đáng để tôi trả giá nhiều như vậy. Hơn nữa tôi mất đi trái tim anh ta, tôi đau khổ hay vui vẻ anh ta đều sẽ không để ý, tôi cần gì phải tự lừa mình dối người. Nếu như ngay cả bản thân tôi cũng không biết yêu thương mình, thì còn ai quay lại yêu thương tôi. Đứa bé này là ngoài ý muốn, mặc dù tôi nợ nó, thế nhưng tôi thật sự chưa chuẩn bị tinh thần tốt để chào đón nó, nếu như sinh nó ra lại không chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ càng nợ nó, chỉ có thể phá đi."

Cô ta xoa khóe mắt, "Cho nên, tôi quyết định nghe lời cô, điều chỉnh tâm lý, bắt đầu lại, trong khoảng thời gian này, trước tiên dồn hết tinh lực vào trong công việc, tin rằng thời gian lâu ngày, cuối cùng tôi cũng có thể buông được."

Vậy thì đúng rồi, sớm nên như vậy, cái loại đàn ông này, vứt là được rồi. Hàn Linh Hi rất đồng ý với suy nghĩ của Lý Lâm bây giờ, chỉ là trạng thái tinh thần của cô thật sự không được tốt lắm, hơn nửa đêm ra ngoài sợ là có thể dọa con nít sợ mất.

Trước mặt có thêm một hộp sữa tươi, Lý Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi không giải thích gì thêm, chỉ nói: "Làm phụ nữ không dễ dàng gì, đầu tiên phải biết thương bản thân mới có thể yêu người khác. Gần đây cô chú ý điều dưỡng nhiều vào, bồi bổ thân thể cho tốt, mới có sức làm việc."

Lúc trước bản thân nói rất nhiều tiếng xấu về cô ấy, trái lại cô ấy lại giúp mình. Lý Lâm cảm động không thôi, hai mắt lấp lóe lại muốn rơi lệ: "Linh Hi, cám ơn cô, tôi... trước đây tôi sai rồi, không nên nghĩ xấu về cô như vậy. Đều là do lòng dạ hẹp hòi quấy phá, cô... cô đừng giận tôi."

"Làm gì vậy, cô đừng nhìn tôi như vậy, quá dọa người." Hàn Linh Hi bị ánh mắt của Lý Lâm làm cả người không được tự nhiên, "Chỉ là tôi không thích uống sữa tươi thôi, tiện tay đưa cho cô. Nhanh ăn đi, ha."

***