Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 70: Đóa hoa.



Chương 70. Đóa hoa.

Chụp quảng cáo cho Seven đã đến giai đoạn kết thúc, còn lại 60 giây show đi sàn chữ T, nghĩ đến chuyện làm xong công việc cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thật là tốt, Hàn Linh Hi thở phào thật mạnh, rốt cuộc có thể thoát khỏi quấy rầy của con nhóc ranh kia rồi.

Tâm trạng của tiểu Vân cực kỳtương phản so với Hàn Linh Hi, đã nhiều ngày Chu Manh Manh luôn đi bên cạnh Hàn Linh Hi, trong mắt cô ta không ngừng đố kỵ, càng coi Hàn Linh Hi là cái đinh trong mắt, có cơ hội sẽ luôn tìm Hàn Linh Hi gây rối, nhưng đối phương vốn chẳng có xem cô ta ra gì.

Vương Duyệt vô cùng coi trọng quảng cáo lần này, đứng dưới đài quan sát, bảy người mẫu không những phải chú ý biểu cảm tư thế bước chân, còn phải chú ý khống chế tiết tấu bước đi. Anh ta tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của các cô, căn cứ hiệu quả chỉnh thể để người mẫu thay trang phục.

"Dừng dừng lại đi, đến đây cũng không tệ, tiểu Vân, cô đang làm gì vậy, thất thần? Chú ý biểu cảm của cô đi, cứngquá đó, nhìn Hàn Linh Hi phía sau cô kìa, mặc dù cô ấy không chuyên nghiệp, lại làm rất tốt, cô làm sao thế?"

"Tôi..." Tiểu Vân không ngờ sẽ bị chỉ mặt gọi tên phê bình, còn đem ra so sánh với Hàn Linh Hi, trêи mặt cô ta nóng bừng, cắn môi dưới hung hăng liếc Hàn Linh Hi róc xương lóc thịt, Hàn Linh Hi trực tiếp bỏ qua ánh mắt này, xoay người đi xuống sàn.

"Được rồi, tập trung tinh thần chút, cô đi đổi bộ màu trắng đi, còn Anna nữa, cô mặc bộ váy đó, những người khác nghỉ ngơi chút đi đợi các cô ấy thay xong lại đi ra lần nữa, nhìn xem hiệu quả của chúng ta có hoàn hảo hơn không."

Tiểu Vân nhận váy, thở phì phì cầm tới phòng thay đồ để đổi. Cô ta đẩy cửa đi vào thì thấy trong giá áo có bóng người, lục lọi trong quần áo có vẻđang tìm gì đó, tưởng là chị Nam người đại diện của mình, sau đó đóng cửa lại, bộc phát cơn tức.

"Đúng là quá nực cười mà, người mẫu chuyên nghiệp thì không dùng, vậy mà lại đi tìm một người bình thường đến làm thay thế bổ sung, rốt cuộccái bà già đó có gì tốt, trưởng phòng Vương cứ bảo vệ bà ta khắp nơi, tuổi thì một bó to, vốn không nên tham gia giới model chứ..."

Thấy đối phương không đáp lời, tiểu Vân mất hứng hỏi: "Chị Nam, em nói chuyện rốt cuộc chị có nghe hay không vậy, chị đang làm gì thế!"

Lúc này bóng người lấp lóe lục lọi trong đống quần áo dừng lại, vài giây sau, cô mới thẳng người dậy từ giá áo, lượn ra đi đến dưới ánh đèn. Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, lúc này tiểu Vân mới phát hiện mình nhận lầm người.

"Nhà thiết kế làm ra tác phẩm, cũng cần có người tốt để mặc, tâm hồn không đẹp, mặc đồ xinh đẹp hơn nữa cũng vô ích. Một người chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người khác, chính cô ta có thể xuất sắc chỗ nào vậy?"

Giọng nói của cô gái xa lạ không lớn, âm điệu bình ổn, thế nhưng hàm nghĩa trong lời này lại vô cùng sắc bén, như là đối diện có một bạt tai tát vào mặt tiểu Vân.

Trước giờ chưa từng thấy, thoạt nhìn cô ta không giống như nhân viên làm việc ở Kỳ Tư, chưa cho phép đã chạy đến phòng thay đồ để lục lọi, giờ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, thật bất lịch sự.

Tiểu Vân nhíu mày lại, chất vấn: "Cô là ai, tại sao lại ở chỗ này?"

Cô gái cong cong khóe môi, "Thì là người trong miệng cô, là bà già thôi."

"Tiểu Vân, tiểu Vân em có trong đây không?"

Chị Nam vội vàng đẩy cửa vào, thấy tiểu Vân thì thở phào nhẹ nhõm, "Ôi trời, bà cô nhỏ của tôi em đến đây sao không nói với chị một tiếng, sao còn chưa thay đồ nữa?"

Tầm mắt rơi vào người cô gái bên cạnh, ánh mắt cô ta lập tức biến thành kính trọng, cười rạng rỡ, "Ôi ôi, ai vậy kìa, cô Kiều? Nghe tên đã lâu! Vậy mà có thể gặp cô ở đây, hôm nay cô tới là..."

"Đến xem thử."

Cô gái trả lời ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, cô liếc nhìn tiểu Vân, rồi nhấc chân đi ra ngoài.

"Vậy cô cứ thoải mái, có gì cần thì cứ gọi!"

Chị Nam nhìn theo hướng cô rời khỏi, vỗ ngực kinh ngạc, "Ôi chúa tôi, chị thấy ai đây, vậy mà Kiều Khả Hâm lại tới, vậy chuyện mọi người nói là thật rồi?"

"Chị Nam, cô kia là ai thế?" Tiểu Vân bĩu môi, lẩm bẩm: "Đúng là bất lịch sự..."

"Con bé ngốc này, nói bậy bạ gì đâu à." Chị nam oán trách trừng cô ta, "Đây là cô Kiều, Kiều Khả Hâm, em chưa từng nghe tên cô ấy, dù vậy chắc từng nghe tên Lucy Ngô nhỉ, ngôi sao của làng thời trang, tính cách của bà phù thủy ấy tuy cổ quái, nhưng trang phục thiết kế đúng là có phong cách riêng, không biết có bao nhiêu người muốn mặc, Kiều Khả Hâmnày là học trò cuối cùng của Lucy Ngô, thật tò mò cô ấy có bản lãnh gì mà có thể được bà phù thủy Lucy Ngô đó nhận làm học trò..."

Chị Nam thao thao bất tuyệt, giương mắt nhìn tiểu Vân, "Gần đây Kiều Khả Hâmmới về nước với Lucy Ngô, cô ấy vừa lấy giải thưởng nhà thiết kế tiên tiến, bên ngoài nói Seven định dùng số tiền lớn mời mọc Kiều Khả Hâm đến Seven làm việc, hôm nay cô ấy có thể xuất hiện ở đây, chắc là bàn được tám chín phần mười rồi. Này, tiểu Vân, vừa rồi em... không làm gì với cô ấy đấy chứ? Mấy người này đều là người có địa vị trong giới không thể đắc tội, đắc tội cô ấy, thì việc đuổi người mẫu nho nhỏ ra khỏi giới chỉ cần dùng đầu ngón tay thôi đấy."

Tiểu Vân chết lặng, cô không nghĩ tới cô gái này lại có địa vị thế, vậy vừa rồi...

------------------------------------------

"Ôi, cô Kiều, cô đến rồi!"

Vương Duyệt nhìn thấy Kiều Khả Hâm xuất hiện thì cực kỳ vui mừng, kéo cô đến sàn T, "Không ngờ là cô thật sự đến đó, mau xem giúp tôi, còn có chỗ nào phải đổi không?"

Ánh mắt Kiều Khả Hâm xem lướt qua một vòng các cô gái trêи sàn, vừa rồi cô ở ngay chỗ này, chỉ là nhìn các người mẫu đi catwalk từ xa, không vội xuất hiện.

"Cô, chính cô."

Vương Duyệt nhìn men theo ngón tay của Kiều Khả Hâm sau đó thấy là Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi cũng kinh ngạc, cái cô gái xa lạ này đột nhiên chui ra từ đâu vậy, sếp lớn Seven thị sát công việc à? Chưa từng nghe Vương Duyệt nhắc tới.

Đưa bộ trang phục vừa chọn được trong phòng thay đồ cho Vương Duyệt, Kiều Khả Hâm cười nói với anh ta: "Để cô ấy mặc bộ này."

Người mẫu xung quanh khe khẽ bàn luận: "Trời, dựa vào gì mà để chị ta mặc..."

Chu Đình Vũ sửng sốt, đó là váy dạ hội màu đỏ sẫm, màu sắc mạnh mẽ lại không phải trọng điểm làm cô chú ý, mà là nửa bộ thiết kế trêи quá táo bạo khoa trương, trước sau đều là cổ chữ V chẽ sâu cắt chéo, nếu để Hàn Linh Hi mặc vào, chẳng phải sẽ lộ hết lưng ra sao.

Cô chần chừ nói: "Sợ là không hợp lắm, cô ấy không phải người mẫu chuyên nghiệp..."

"Những thứ xinh đẹp nên được để ý." Kiều Khả Hâm trả lời nhàn nhạt, cô được Seven mời tới, tất nhiên biết quảng cáo ghi hình lần này có một người không phải người mẫu chuyên nghiệp, đối tượng vừa rồi cô nhóc kia than phiền trong phòng thay đồ, nói vậy là cùng một người, chỉ có điều biểu hiện của cô ấy biết tròn biết méo, Kiều Khả Hâm rất hài lòng.

"Tôi vừa xem cảm giác ống kính của cô ấy rất tốt, khống chế bộ trang phục này, không có vấn đề chứ?"

"Không có vấn đề, tôi có thể." Hàn Linh Hi lên tiếng trước, cô gửi một ánh mắt cho Chu Đình Vũ, ý bảo đối phương không cần lo lắng, cầm váy đi thay.

Lúc lần thứ hai lên sàn, Hàn Linh Hi nhanh chóng trở thành tiêu điểm trêи sàn T, phượng hoàng đứng thẳng duyên dáng, đôi mắt sáng liếc nhìn. Mép váy rũ xuống đong đưa theo cơ thể của cô, mỗi một lần xoay người, đều ảnh hưởng đến tầm mắt của Chu Đình Vũ.

Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi chăm chú, thu hết dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô vào trong mắt, giương khóe miệng, lại sinh lòng tiếc hận. Thật muốn lấy đóa hoa kiều diễm này làm của riêng cất giữ, nhưng hương thơm ngát trời sinh của cô vẫn sẽ dụ người chú ý. Liệu sẽ có một ngày nào đó đóa hoa này sẽ không thỏa mãn với đất đai bình thường mà hướng đến không gian lớn hơn không, cho đến lúc đó, mình vẫn giữ được cậu ấy sao?

Lấy điện thoại ra chỉnh thành chức năng quay video, cô nhẹ nhàng ấn xuống, thu hết mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Hàn Linh Hi vào trong điện thoại.

Tiểu Vân đi lại theo tiết tấu âm nhạc, đến vị trí lúc đầu đã được chỉ định rồi dừng lại, khoe tư thế, khóe mắt liếc nhìn quét sang Chu Manh Manh, lại liếc Hàn Linh Hi một cái, cô sinh lòng oán hận. Người đó đúng là lấy hết danh tiếng mà.

Xoay người đổi vị trí gặp đúng dịp, tiểu Vân chạm mặt Hàn Linh Hi, lúc đối phương đi tới cố gắng đưa chân ra.

Tuy rằng Hàn Linh Hi biểu hiện ra dáng, nhưng lực bước chân lại không ổn, mang giày cao gót lâu tự nhiên dừng lại sẽ không ổn, cho dù cô may mắn không té ngã cũng phải lảo đảo vài bước chân lộ hàng tại chỗ, xem cô ta còn dám kiêu ngạo không.

Dự đoán bàn tính đã không thành công, lúc đi ngang qua với cô, mắt cá chân gặp lực cản, tiểu Vân không làm Hàn Linh Hi vấp té, ngược lại mất cân bằng tự té, bịch bịch ngồi xuống mặt đất.

Vương Duyệt buồn bực hét to: "Dừng dừng lại! Tiểu Vân, cô xảy ra chuyện gì vậy hả!"

Hàn Linh Hi đứng nghiêm, mắt nhìn từ trêи cao xuống, cô đã sớm nhìn ra mấy chuyện xấu đối phương muốn làm, tuổi còn nhỏ mà lại thù rất dai.

Vươn tay, cô hời hợt nói: "Nhóc con, bước đi cẩn thận dưới chân chứ, có muốn chị dìu nhóc dậy không?"

Gương mặt tiểu Vân đỏ lên, cô ta đẩy tay Hàn Linh Hi ra, cắn răng tự mình đứng lên: "Không cần!"

"Ồ." Hàn Linh Hi lấy tay về, "Nhờ phúc cô, mọi người lại phải làm lại lần nữa."

"Chị..."

Bị ê không thể nói ra miệng, tiểu Vân vừa thẹn vừa giận, Chu Manh Manh đi tới kéo cô ta, "Cậu không sao chứ? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, không tập trung gì cả."

"Không có gì." Tiểu Vân lắc đầu, có vẻ hơi uất ức, nguyên nhân mình không tập trung, lẽ nào Chu Manh Manh thật sự không rõ sao?

Hàn Linh Hi nhìn tương tác giữa hai người này vào trong mắt, thở dài bất đắc dĩ, cô không muốn xen vào loại quan hệ phức tạp rối rắm này.

"Được rồi được rồi, đứng ngay ngắn lại hết cho tôi, tập trung chú ý, làm lại lần nữa."

Vương Duyệt đỡ trán ảo não không thôi, mắt thấy có thể làm một lần trót lọt, lại phải bắt đầu lại,hiệu quả về cơ bản còn tạm, không thể làm gì khác hơn là đến lúc đó chào hỏi với chuyên viên cắt nối biên tập, để anh ta xử lý thời gian bị dư.

Kiều Khả Hâm nâng cằm đứng bên cạnh không lên tiếng, lấy ánh mắt người ngoài đánh giá phản ứng của mọi người, cái cô bé tính cách không tốt này, vừa rồi không oán giận đủ trong phòng thay đồ, ở trước mặt mọi người lại duỗi chân làm người ta vấp té, đúng là cực kỳ ngông cuồng. Nơi có con gái thì có chiến tranh, ganh đua sắc đẹp, mỗi bên thể hiện bản lãnh, cuối cùng có thể đứng trêи đỉnh được bao nhiêu người? Cô không chấp nhận loại phương thức cạnh tranh kiểu này.

Nhìn bóng hình trời sinh xinh đẹp trước sàn T, Kiều Khả Hâm không khỏi nhớ đến một số chuyện trước kia, những hồi ức... đã quá xa xưa.

***

s1.truyenhd.com dạo này cứ lỗi hoài mình không up chương mới được, mấy bạn sang wordpress xem tạm nhé. Link trong trang hồ sơ. Bên ấy up chương mới mỗi ngày :v