Sáng sớm ánh nắng mặt trời êm dịu chiếu vào trong cửa sổ, chiếu rọi bóng các cây hoa cỏ trêи bệ cửa sổ xuống sàn nhà. Bên ngoài có gió thổi lay động lá cây vang lên tiếng rì rào, bị thủy tinh ngăn cách, biến thành tiếng vù vù nhẹ nhàng.
Kính coong kính coong.
Chuông cửa vang lên không ngừng, đánh thức người đang trong giấc mộng, Hàn Linh Hi hơi mở mắt trong ʍôиɠ lung. Đây là ngày cuối tuần đầu tiên sau khi kết thúc công việc ghi hình quảng cáo cho Seven, đêm qua cô đặc biệt ngâm đôi chân đau nhức sưng phồng trong nước nóng thật lâu, nghĩ rốt cuộc có thể ngủ ngon giấc rồi, nhưng sắc trời còn sớm, ai lại nhấn chuông cửa lúc này chứ, đúng là quấy rối mộng đẹp của người ta mà.
Ổ chăn mềm mại âm ấm như tấm võng lớn bao trùm làm cô thoải mái, Hàn Linh Hi còn buồn ngủ, không muốn rời giường. Cô híp mắt xoay người, cảm giác có chút mát lạnh, chân nhỏ trắng nõn lộ ra bên ngoài tự động thu vào.
Lúc này Chu Đình Vũ cũng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô mở cặp mắt ra nhìn Hàn Linh Hi một lúc, kéo tấm chăn bị trượt xuống lên trêи cổ cô cho tốt, rồi đứng dậy ở rộng cửa.
Bởi vì chuyện công việc, Chu Đình Vũ cũng không có nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày liên tục, dậy thì dậy rồi, nhưng vẫn còn buồn ngủ, cô che miệng ngáp một cái, đi đến cửa trước vặn chốt cửa.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài chính là Trương Phượng Lan, tay trái bà đang cầm theo một túi nilon, tay phải thì cầm một giỏ thức ăn, thấy Chu Đình Vũ mở cửa ra rất vui vẻ, cười tủm tỉm chào hỏi: "Chào buổi sáng Đình Đình, vừa tỉnh ngủ à? Dì đến thăm con với Nhiễm Nhiễm chút. Dì còn..."
"Dì Phượng Lan?"
Chu Đình Vũ nhìn chằm chằm Trương Phượng Lan sững sờ vài giây, vậy mà rầm một cái đóng thẳng cửa lại.
Trương Phượng Lan không hiểu ra sao, ăn cái chặn cửa này thật khó hiểu, hôm nay cô bé vẫn luôn ngoan ngoãn lịch sự trong ấn tượng của bà làm sao vậy, không phải nên đón mình vào nhà sao, sao lại đóng cửa, thấy cô mặc trêи người quần áo ở nhà, không phải là con ma ngủ giật mình đấy chứ?
Bà không thể làm gì khác hơn đành phải đập đập cửa kêu la với bên trong: "Này Đình Đình, con mở cửa ra đi, mở cửa đi chứ, Đình Đình..."
Bên trong nhà, Chu Đình Vũ vội vã đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng gọi bên tai Hàn Linh Hi: "Linh Hi, Linh Hi, mau tỉnh dậy, dì Phượng Lan tới rồi."
"Gì vậy... đừng phiền mà..."
Hàn Linh Hi nhíu mày lầm bầm, vẫn chôn trong chăn không muốn động, Chu Đình Vũ biết cô gái này mơ ngủ, thương yêu thì thương yêu, nhưng việc khẩn cấp giờ là gọi cô thức dậy, tối hôm qua Hàn Linh Hi ngủ lại ở phòng mình mà đợi lát nữa dì Phượng Lan thấy cô đi ra từ phòng ngủ của mình, không phải sẽ cảm thấy rất kỳ lạ sao.
Dịu dàng gọi đối phương không chịu dậy, Chu Đình Vũ dứt khoát vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp mũi Hàn Linh Hi, hiệu quả lập tức rõ ràng, Hàn Linh Hi mở mắt lập tức, cô bị Chu Đình Vũ bóp mũi khó chịu, gạt tay cô ấy ra mơ màng nói: "Cậu làm gì vậy?"
Vẻ mặt của Chu Đình Vũ nghiêm túc nói: "Mình nói, mẹ cậu tới."
"Ai, ai tới cơ?" Hàn Linh Hi vẫn còn xoa mắt, động tác bỗng dừng lại, nhảy thẳng từ trêи giường dậy. "Cái gì, mẹ mình?! Bà ấy vào chưa?"
Chu Đình Vũ lắc đầu, "Bị mình nhốt ngoài cửa rồi, cậu nhanh lên đi, mình còn phải nghĩ cách giải thích thế nào với dì ấy nè."
Trương Phượng Lan xuất hiện quá đột ngột, hành động vừa rồi hoàn toàn là theo phản ứng bản năng, đoán chắc vị trưởng bối này giờ vẫn đang buồn bực đây.
Hàn Linh Hi thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại tóc để nguyên quần áo mặc ra ngoài phòng ngủ, đón Trương Phượng Lan bị nhốt ngoài cửa vào.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây, còn không nói trước lời nào nữa."
"Con không về nhà mấy ngày rồi, mẹ tiện đường ghé thăm các con chút thôi." Quả nhiên, Trương Phượng Lan vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Chu Đình Vũ, "Đình Đình, sao vừa rồi đột nhiên con đóng cửa lại vậy?"
Chu Đình Vũ cười xấu hổ: "Con xin lỗi dì, con phản xạ có điều kiện, trong nhà ít có khách đến, mặc đồ ngủ có hơi ngại ạ..."
"Giời, dì nhìn con với Nhiễm Nhiễm lớn lên, trước mặt dì còn có gì ngại nữa, đều là người trong nhà mà, thoải mái thì tốt hơn chứ." Trương Phượng Lan không có đa nghi, bà bỏ túi lên bàn, "Hai các con đều mới rời giường nhỉ, nhanh rửa mặt đi, mẹ mang bữa sáng đến. Còn có chút rau dưa thịt cá đó, để trong tủ lạnh các con giữ lại mà ăn."
"Dì, để con giúp dì." Trong nhà chỉ có một buồng vệ sinh, Chu Đình Vũ có ý bảo Hàn Linh Hi đi trước, cô giúp Trương Phượng Lan dọn đồ.
Trong giỏ đồ ăn có vài hộp thịt bò, mấy túi bánh sủi cảo đông lạnh, còn thừa lại là rau củ tươi mới mua ở chợ sáng nay. Chu Đình Vũ vừa phân loại cất vào tủ lạnh, đã bị Trương Phượng Lan kéo đến cạnh bàn ăn.
"Nào nào nào, Đình Vũ, đây là cháo gà tơ nóng hổi đấy, dì nhớ lúc nhỏ hai con thích ăn nhất, hai đứa nhỏ vậy mà có thể ăn hết một cái bát to đấy." Trương Phượng Lan lấy ra một hộp đồ ăn trong túi, nhét muỗng vào tay Chu Đình Vũ, "Vẫn là ngay cái tiệm của ông lão ở đầu đường làm, giờ thuộc về con ổng quản lý, con nếm thử xem ăn ngon không, cẩn thận nóng."
Chu Đình Vũ nhận muỗng, múc một chút đưa đến bên môi, mùi thơm ngát mềm dẻo, mùi vị gần như giống như đúc trong trí nhớ của mình. Thời gian trôi qua, tất cả đều đang thay đổi, đã nhiều năm rồi cô không có đến tiệm cháo kia ăn cháo, hôm nay vẫn có thể thưởng thức được mùi vị quen thuộc, như xuyên qua thời gian, về lại lúc còn nhỏ vậy.
"Dì, vị ngon lắm, vất vả cho dì sáng dậy sớm còn phải mua đồ ăn sáng cho bọn con nữa."
"Trời, khách sáo với dì con làm gì lát nữa ăn nhiều thêm nha."
"Đình Vũ, mình xong rồi, cậu đi đi."
Hàn Linh Hi rửa mặt xong vừa cột tóc vừa đi ra ngoài, ngửi được mùi cháo thì cảm thấy đói bụng, đi vài bước đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, ăn như gió cuốn không kịp đợi.
"Mẹ, mẹ mang món ngon gì đến vậy, thơm quá."
Trước mặt mẹ thoải mái quen rồi, Hàn Linh Hi cũng không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp cầm lấy cái muỗng vừa rồi Trương Phượng Lan đưa cho Chu Đình Vũ.
Trương Phượng Lan ngăn cô lại: "Này, Nhiễm Nhiễm, sai rồi, đó là cháo của Đình Đình."
Ngậm một ngụm cháo nóng vào trong miệng, Hàn Linh Hi mơ hồ không rõ trả lời: "Dạ? Không sao đâu, không phải còn nữa sao, giống nhau mà."
"Giống nhau?"
Tay Trương Phượng Lan đưa đồ ăn dừng giữa không trung, bà nghi hoặc nhìn chằm chằm con gái nhà mình, con nhỏ này từ nhỏ đã hay xoi mói, cả ngày ghét cái này ghét cái kia, đừng nói là đồ người ngoài đụng qua cô sẽ không động vào, ngay cả mẹ ruột cô cũng không ngoại lệ, nhưng bây giờ, sao lại không ngại chia sẻ một chén cháo với người khác, nó và Chu Đình Vũ đã thân đến mức này rồi sao.
Lúc bất chợt thốt ra Hàn Linh Hi cũng cảm thấy không hợp lý, cô nhận lấy ánh mắt khác thường của Trương Phượng Lan ném tới, hơi ngừng lại, sờ cằm một cái nói quanh co giải thích: "À, con nói, dù sao thì con đã ăn rồi, vậy để cái hộp chưa mở kia cho cậu ấy đi, nếu không, vậy không được tốt lắm đâu..."
"Bây giờ con biết khiêm nhường lắm nhỉ, đây đều là Đình Đình giúp à?" Trương Phượng Lan rất hài lòng với cách giải thích này của con gái mình, cảm thấy vui mừng vì quyết định sáng suốt ban đầu của mình, xem ra bà để Hàn Linh Hi dọn đến ở với Chu Đình Vũ là đúng, người xưa có nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả nhiên là lời chí lý.
"Đây là đúng rồi, không phải mẹ đã sớm nói với con rồi sao, Đình Đình là đứa bé tốt, con làm bạn tốt với con bé, còn có thể học được rất nhiều thứ."
"Tất nhiên, con bé này là mẹ nhìn lớn lên, có tính gì là mẹ rõ nhất, từ nhỏ con bé đã là người rất độc lập, thành tích học tập giỏi, lại nghe lời rất lễ phép, mấy chị em rất hâm mộ, đều nói bà Năm giáo ɖu͙ƈ con cái rất thành công."
Trêи mặt Trương Phượng Lan khó nén vẻ hâm mộ, nhìn lại Hàn Linh Hi, bỗng nhíu mày, "Con nhóc con đó, không biết cạnh tranh hăng hái vào, nếu như hôm nay ra nước ngoài là con, mẹ cũng được cái khoe khoang trước mặt bạn bè rồi."
"Mẹ nuôi con gái ra để khoe khoang trước mặt người khác à? Hư vinh." Hàn Linh Hi chẹp chẹp miệng, thăm dò hỏi, "Vậy, mẹ đã thích cậu ấy như vậy, cũng để cậu ấy làm con gái mẹ thì mẹ thấy sao?"
"Thật sự là con gái mẹ thì tốt rồi, đoán chắc Ngọc Chi đau lòng lắm~" Trương Phượng Lan cười ha ha, "Chỉ có điều mẹ đã sớm xem con bé là con gái để đối đãi rồi, không chênh lệch lắm."
"Me~~~ Vậy đâu có giống."
Đôi mắt Trương Phượng Lan ngỡ ngàng: "Sao không giống nhau?"
"Ừm..." Hàn Linh Hi nói không ra lời, nên mở miệng thế nào với mẹ đây, để cô và Chu Đình Vũ yêu nhau, hai nhà tự sinh tự dùng thân càng thêm thân? Theo đạo lý mà nói thì là chuyện tốt, chỉ có điều kết hợp với vấn đề giới tính. Chỉ sợ nói ra mẹ không thể chấp nhận, đến cuối cùng là ép mình với Chu Đình Vũ xa nhau.
"Được rồi, không có gì."
Bị con gái dụ, Trương Phượng Lan bất mãn lải nhải, "Này cái con bé này, nói được một nửa sao không chịu nói cho hết ghét chưa."
"Dì, hai người đang nói gì vậy ạ?"
Chu Đình Vũ kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Hàn Linh Hi, Trương Phượng Lan lập tức bưng bữa sáng tới, "Phần vừa rồi của con lỡ bị Nhiễm Nhiễm ăn rồi, cái này cho con, mau ăn đi. Vừa rồi dì với nó đang nói tới con, Linh Hi nói là rất thích con."
Hàn Linh Hi liếc một cái, hừ một câu, "Con rất thích cậu ấy."
"Được rồi, hai các con vừa ăn vừa mẹ nghe nói đây."
Thể hiện tư thái trưởng bối, Trương Phượng Lan hắng giọng một cái, nói liên tục, "Hôm qua mẹ có nói chuyện phiếm với Ngọc Chi, con cái của mấy bạn bè họ hàng chúng ta ai cũng kết hôn rồi, rất nhiều đứa đã làm mẹ, Đình Đình, con và Nhiễm Nhiễm tính thế nào, nói với chúng ta chút đi, cũng để dì với Ngọc Chi tính luôn."
"Mẹ, mẹ nói mấy cái này chi vậy." Hàn Linh Hi cảm thấy mất hứng, "Nói tới chưa kết hôn, không phải Đỗ Dật còn chưa kết hôn à?"
"Nó là đàn ông, lớn chút cũng không sao, con là nữ, có thể giống nó à? Đình Đình đó, bằng cấp để trưng, điều kiện bản thân lại tốt, dễ tìm người hơn con, con nói con xem chừng hai năm nữa thì có ưu thế gì?"
Bị nói tệ đến vậy, Hàn Linh Hi nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ đang kỳ thị giới tính đó."
Chu Đình Vũ liếc Hàn Linh Hi, nói với Trương Phượng Lan: "Dì, chuyện này con cũng nói với mẹ con rồi, con hy vọng có thể thuận theo tự nhiên, không phải vì cưới xin mà đi kết hôn. Rất nhiều người chạy theo mục đích đó, hầu hết đều xảy ra vấn đề."
"Đúng vậy, gần đây công việc bận bịu đủ thứ, con và Đình Vũ không còn khoảng trống để lo cái này, không phải trước đây mẹ nói con không làm việc đàng hoàng, giờ con làm việc giỏi, lại muốn con sao nữa."
"Không muốn con sao nữa hết, công việc quan trọng, vấn đề tình cảm cũng cần coi trọng." Trương Phượng Lan sớm đoán được con gái sẽ lấy công việc ra mượn cớ, vui vẻ nói, "Chỉ gặp mặt thôi, không làm chậm trễ gì đâu, mẹ với dì Ngọc Chi đã bàn bạc rồi, con với Đình Đình quan hệ tốt vậy mà, vậy các con cùng đi đi."
Hàn Linh Hi bị nghẹn cháo, vỗ ngực giậm chân nửa ngày mới nuốt xuống, cô lấy khăn giấy qua lau khóe miệng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm mẹ mình: "Cái gì? Mẹ bảo cậu ấy đi xem mặt với con?!"