Hoa Hướng Dương Và Mèo

Chương 7: Con cưới Bắc Thần Đông cho mẹ



Tan học, Bắc Thần Đông vừa định đi về thì lại gặp giáo viên Anh nhờ bê đồ xuống thư viện, liền kêu Chu Tần Lạc xuống trước, mình thì ở lại giúp.

Nhà hai đứa ngay cạnh nhau, lại gần trường nên đi học hay đi về đều là đi bộ cùng nhau.

Chu Tần Lạc ngoan ngoãn đứng chờ ở cổng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ồn ào trong hẻm gần đó.

Một đám học sinh đứng ở trong, xem chừng có vẻ lớn tuổi hơn Chu Tần Lạc, vây quanh một con mèo. Một đứa trong số ấy cầm điếu thuốc lá trên tay đưa lại gần tai con mèo làm nó giật mình kêu ré lên định bỏ chạy. Mấy tên khác túm đuôi nó lại mà cười lớn. Tên cầm điếu thuốc vẫn chưa dừng lại, liền chọc mấy chỗ trên người nó.

"Chúng mày bị điên à?"

Nghe thấy tiếng động, đám học sinh quay sang nhìn ra ngoài.

Chu Tần Lạc nhìn vào trong thấy mấy chỗ lông của con mèo đã bị tàn lửa bén xoăn tít lại. Con mèo nhân lúc người ta không chú ý liền chạy vụt đi.

Chu Tần Lạc nhíu mày lại, khoanh tay đứng nhìn.

"Một lúc không có học, đi hùa nhau trêu một con mèo, lại còn dám hút thuốc."



Tên cầm thuốc lá ban nãy đứng dậy đi đến gần Chu Tần Lạc cúi người xuống phả một hơi khói ra.

"Nhóc con, khá khen cho sự dũng cảm của mày. Nhưng mày vừa mới làm anh đây mất hứng đấy, còn dám bảo anh đây vô học thì mày đùa với lửa rồi."

Chu Tần Lạc vẫn nhăn mặt, nhổ nước bọt một cái rồi giẫm mạnh vào chân tên đó.

"Bố mày thách."

Mấy tên còn lại thấy một màn như vậy liền lao lên. Chu Tần Lạc không học võ, chỉ học được mấy chiêu trên phim, lại được cái người nhỏ con, dễ dàng lách qua người chúng nó mà đấm trúng vào bụng một tên.

Nhưng giây sau đã bị một đứa khác ghì cổ xuống đường mà đánh.

Bắc Thần Đông xuống cổng không thấy bạn đâu, vừa lúc nghe thấy tiếng trong hẻm, chạy vào thì đúng lúc thấy cảnh này liền lao lên tẩn cho mỗi đứa một cú vào mặt. Bắc Thần Đông tuy nhỏ tuổi hơn nhưng người lại đô cao, sức lực vô cùng lớn. Đám học sinh kia muốn chống trả cũng không được, đành ngoan ngoãn cúi đầu xin tha, đứa nào đứa nấy mặt mày nhăn nhó chạy vụt đi.

"Người thì như cái kẹo mà đòi chọi với đá."

"Phắc, ông đây chỉ là chưa ăn sáng."

"Được, được, tại ông chưa ăn. Nhưng mà trước tiên thì xử lý mấy vết thương này đã."

Bắc Thần Đông nhặt cặp sách lên, lấy ra mấy miếng băng cá nhân dán lên má, lên cổ rồi lên cánh tay của Chu Tần Lạc.

"Sao ông mang nhiều thế?"



"Bộ có tuần nào là ông không dùng à?"

"..."

Chu Tần Lạc không phản bác, căn bản là không thể cãi được. Nó ngồi ở nhà thì đập đầu vào cửa, bước hụt cầu thang, làm vỡ đồ đạc. Bước chân ra đường được 5 bước thì mém chút nữa bị xe tông, đi 10 bước thì vấp đến 8 lần, đánh nhau thì không giỏi nhưng lúc nào cũng mạnh mồm nhất lao lên đầu tiên.

Bắc Thần Đông y như rằng biến thành bảo mẫu trông trẻ, trong cặp lúc nào cũng có băng cá nhân cùng với dầu gió.

Ngô Thiên Tuyết day day trán ngồi trên sofa nhìn đứa con của mình dán băng cá nhân từ mặt đến thân.

"Đi học để lĩnh hội kiến thức mà anh lĩnh được mấy cái vết thương này về à? Vừa mới đầu năm, đi học chưa được tháng đã đem tàn tích về nhà. Xúi quẩy, đốt vía đốt vía."

"Mẹ xua đuổi con trai mẹ đấy à?"

"Đúng đấy, tôi đuổi anh đi đấy. Không khéo tôi còn chưa kịp già đã phải đi nhặt xác của anh về mai táng vì cái tội đánh nhau này mất thôi."

"Bắc Thần Đông bảo kê con này, sợ gì chứ."

Bắc Thần Đông đứng bên cạnh nhăn mặt.

"?"

"Nó cũng sắp chán ghét anh rồi. Anh cứ như này ai mà chịu nổi cái tính của anh, cẩn thận kẻo ế cả đời."

Chu Tần Lạc đứng phía sau Bắc Thần Đông dẩu mỏ lên mà cãi.

"Con trai mẹ không ế được, đẹp trai như này cơ mà. Với lại, không lấy được vợ thì con cưới Bắc Thần Đông cho mẹ, chắc chắn không để bố mẹ một mình đâu."

Bắc Thần Đông xoay người lại cốc lên đầu nó một cái.

"Ông bị thần kinh à?"

"Ông mà cứ cốc đầu tôi như vậy nhỡ tôi bị ngu thật thì sẽ bắt ông chịu trách nhiệm."

Ngô Thiên Tuyết day day trán nhìn hai đứa nhóc đứng cãi nhau.

"Dừng, dừng ngay. Chu Tần Lạc, đi lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Thần Đông có ăn luôn ở đây không, tối rồi đấy?"

"Dạ thôi ạ, cháu về nhà luôn ấy. Cháu ở đây sợ người nào đấy lại đè cháu ra thì dở."

Bắc Thần Đông nói xong túm lấy cặp rồi chạy về nhà, mặc kệ Chu Tần Lạc đứng phía sau gào lên như muốn chửi rồi lại im lặng ngoan ngoãn về phòng khi nhìn thấy Ngô Thiên Tuyết cầm dép lên.