Hoa Hướng Dương Và Mèo

Chương 8: Valentine



Một mùa Valentine lại đến. Mấy cửa hàng bánh kẹo lại thi nhau nhập socola về bán, xem chừng chưa khi nào được đắt hàng như này.

Bắc Thần Đông cùng Chu Tần lạc vừa đến lớp đã thấy bàn mình chật ních mấy hộp socola cả trên mặt bàn lẫn trong ngăn bàn.

"..."

Chu Tần Lạc ngó sang bên cạnh, Hứa Dĩ Văn, Trình Lâm và Lâm Phóng cũng cầm mấy hộp socola, xem chừng con trai lớp này nổi tiếng thật.

Trạch Tinh Húc vậy mà cũng nhận được một hộp, lại còn kèm cả thư tình.

"Đệch, ông khá thật đấy Tiểu Trạch, vừa mới chuyển đến đây chưa được một tuần đã được người ta thầm mến rồi."

Hứa Dĩ Văn với người lên cầm lấy hộp socola mà cảm thán.

Đinh Giai Kỳ vừa mới đến lớp đã hiếu kì chụm đầu vào chỗ bọn họ.

"Vãi, thư tình à? Đọc đi đọc đi xem nào."

Trình Lâm cầm lá thư lên hắng giọng một cái.

"Chào cậu Trạch Tinh Húc. Có thể cậu không biết mình nhưng mà chúng ta đã từng gặp một vài lần ở thư viện. Mình biết có hơi đường đột nhưng mà mình muốn bày tỏ tình cảm với cậu, mong là cậu có thể chấp nhận nó."

"Ai gửi vậy?"



"Tiểu Mặc, bên A5,..."

"..."

Trình Lâm đập bộp một cái xuống bàn.

"Phắc, ông đúng là số hưởng đấy Trạch Tinh Húc, vậy mà lại được hoa khôi của trường tỏ tình. Cmn, nữ thần của tôi vậy mà lại thích ông, không công bằng tí nào."

Trạch Tinh Húc im lặng nhìn mấy cặp mặt xung quanh rồi lại gãi đầu. Lúc sau liền cầm lấy lá thư cất lại vào hộp socola rồi đứng lên đi ra ngoài.

Chu Tần Lạc cùng mấy đứa còn lại tò mò đi theo, vậy mà lại đi sang lớp người ta, cứ thậm thà thậm thụt đứng ngoài cửa ngó vào trong.

Trạch Tinh Húc cầm hộp socola ái ngại nhìn bạn học trước mặt.

"Cảm ơn cậu đã tặng quà, nhưng mà mình không thể nhận được, xin lỗi cậu."

Nói rồi cúi người chạy vụt về lớp. Đám học sinh lớp bên kia được dịp sôi nổi, trố mắt nhìn một cảnh vừa diễn ra. Đám người Chu Tần Lạc thấy cô học sinh kia sắp rưng rưng thì kéo nhau chạy về lớp.

"Đệt, Tiểu Trạch, ông mới làm cái gì vậy?"

Một cậu học sinh béo vừa mới bước vào lớp còn chưa kịp hiểu gì đã thấy lớp đang xôn xao liền quay sang hỏi Chu Tần Lạc thì bị nó lắc qua lắc lại đến run người.

"Trạch Tinh Húc từ chối thư tình của hoa khôi Tiểu Mặc, đem cả hộp socola sang lớp người ta trả rồi. Đm ông nghe rõ chưa Lăng Thừa Vũ? Nó từ chối thư tình của hoa khôi trường chúng ta đấy."

"..."

"Vãi, Trạch Tinh Húc, ông làm thật à?"

"Đường Diệp, ông ngồi nhích sang tí đi, chiếm hết chỗ tôi rồi."

Bắc Thần Đông nhăn mặt đẩy đứa bạn mình sang, hai đứa chen chúc nhau trên cái ghế bé tí tẹo.

"Ông vậy mà sang cả lớp người ta để từ chối luôn á?"



"Không phải đùa đúng không?"

Đúng là tin sốc, bàn học của Trình Lâm và Trạch Tinh Húc ngay lập tức bị vây kín.

Trạch Tinh Húc gãi gãi đầu.

"Tôi không thích cậu ấy, không thể nhận được."

Trình Lâm đập bộp một cái vào lưng cậu ta tặc lưỡi.

"Mẹ, đúng là người có không cần, người lần không ra."

"Nhắc mới nhớ, cmn, Bắc Thần Đông, Chu Tần Lạc, hai người các ông nổi tiếng thật đấy, vậy mà lại được nhiều người để ý đến vậy."

Bắc Thần Đông nhăn mặt lôi hết đống socola ra đặt trên bàn.

"Tôi cho mấy người hết đấy, ăn hết đống này có khi bị tiểu đường mất. Hơn nữa, tôi không nghĩ là mình dám ăn socola nữa..."

"Thật, giờ nhìn socola tôi muốn ói lắm rồi..."

Chu Tần Lạc gật đầu đồng tình.

Nói đi đâu xa, mới vừa Valentine năm ngoái, Chu Hiểu Di muốn tự tay làm socola để tặng cho người ta nên lên mạng tìm mấy công thức nấu ăn, sẵn tiện nhà có 2 đứa nhóc liền lôi chúng nó ra thử nghiệm. Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc ở nhà nguyên một ngày chỉ để ăn hết đống socola mà cô làm ra. Nếu ngon thì không sao, đằng này vị nó thật sự là khó tả, hai đứa vừa ăn vừa nhăn mặt mà không dám phản kháng. Cuối cùng Chu Hiểu Di đành phải dẹp cái bếp lại mà đi mua luôn socola ngoài tiệm.

Lớp học thêm buổi tối 9 giờ mới tan học, Trạch Tinh Húc trở về nhà vui vẻ đi lên phòng.

Cậu mở cặp sách ra, lấy từ trong đó ra một hộp socola hạnh nhân rồi bóc một viên bỏ vào miệng.

"Ngọt quá."

Ở chỗ khác, tại phòng học 12A6, vì để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp mà đến tối vẫn có giáo viên và học sinh ở lại lớp học.

Dương Hạo Thiên ngồi chăm chú làm bài, hình như trong lòng đang vui vẻ, miệng thi thoảng khẽ cong lên một cái. Bạn của anh ngồi bên cạnh cũng không nhìn nổi.

"Cậu bị cái gì nhập à? Làm gì mà cười như thằng ngu thế? Ủa, khoan đã... Vãi, đang ăn socola đấy à? Không phải là được người ta tặng đó chứ?"

Dương Hạo Thiên không trả lời chỉ gật đầu, vẫn giữ nét cười trên môi.

Anh lại nhớ về hình ảnh đáng yêu lúc chiều, không khỏi vui vẻ.

"A... anh, cái này..., cái này là để cho anh... ừm..."

"Về tận đây để tặng anh à?"

"Kh... không phải vậy, là... là tiện tay làm... Anh không muốn nhận thì thôi..."

"Sao lại không nhận, đưa đây. Đổi lại, cái này là cho em, nấu nướng không giỏi lắm nên mua tạm ở ngoài tiệm đấy, lúc trước em nói thích socola hạnh nhân mà."

"..."

"Được rồi, về lớp học đi, sắp trống rồi, em không muốn bị thầy hiệu phó bắt gặp rồi gọi lên phòng nói chuyện đâu đúng chứ?"

"A... vâng... vâng... Em về trước đây. Anh nhớ phải ăn hết đấy, không được để thừa... Với lại,... không được chê đâu đấy..."

"Được, sẽ ăn hết. Đi chậm thôi, ngã bây giờ."