“ Tôi..... ” Giang Bối Duyên luống cuống không biết nên đáp lại ra sao, lời muốn oán hận anh vô tâm cuối cùng cũng không thể thốt ra được. Cô vốn dĩ luôn biết, nhưng cô tự mình dối người, tự lừa rằng mối quan hệ của cô sẽ là mưa dầm thấm lâu, và với anh, với một con người mà nói, sao lại có thể vô tâm vô tình đến như vậy.
“ Tống Lạc Xuyên, tôi hỏi anh, chỉ một điều cuối cùng thôi ” Ngữ khí cô mang theo tiếng khóc, tuyệt vọng xen lẫn cùng van cầu không thành lời.
Giây lát yên lặng, Tống Lạc Xuyên phiền muộn thở nhẹ “ Được, cô hỏi đi ”
Giang Bối Duyên cánh môi khẽ nhấp nhẹ, cảm xúc thấp thỏm xen lẫn chờ mong, cô cười nhẹ nhàng, dưới sơ tình của bình minh, mái tóc ở gió thổi cuốn bay “ Trong mắt anh, tồn tại ai khác, đúng không? Người anh yêu, không phải tôi ”
“ Đúng vậy ”
Một lời dứt khoát trả lời cho mọi vấn đề, thẳng thắn không chút do dự hay che giấu. Giang Bối Duyên khóe môi cứng đờ, nụ cười của cô trở nên sượng sùng hơn rất nhiều.
Tống Lạc Xuyên vẫn tiếp tục nói, sau bao nhiêu năm, đây là lần anh chủ động nói nhiều đến như vậy, đếm được trên đầu ngón tay, Giang Bối Duyên yêu anh, từ diện mạo cho đến giọng nói. Từ khí chất cho đến cử chỉ, anh là tổng tài trong lòng cô, là thế giới người thắng, còn cô, là hôn thê mà anh chán ghét.
Thật bất công!
Công bằng ở đâu, năm tháng qua, thanh xuân của cô, tình yêu của cô!!
Giang Bối Duyên ngập trong bi thương cảm xúc, Tống Lạc Xuyên thanh âm vẫn đang nói, chưa bao giờ, chưa từng bao giờ, Giang Bối Duyên lại ghét giọng nói của anh đến như vậy.
Làm ơn, câm miệng đi!!!
“ Giang Bối Duyên, hôn nhân của chúng ta là vụ lợi, tôi rót vốn vào Giang gia, để Giang gia thoát khỏi vấn đề phá sản, nếu không có hợp đồng kia, cô nghĩ bản thân mình có được danh dự và địa vị cho đến bây giờ hay không? Thương trường, không phải nơi để chơi bài tình cảm ”
“ Tôi cũng chiều theo ý cô, muốn có con, cứ việc, nhưng muốn dùng thân thể để làm con bài ép bức, khiến cô thất vọng rồi, tôi.... ”
Còn chưa để anh nói dứt lời, Giang Bối Duyên hét lên, cắt ngang lời của Tống Lạc Xuyên “ Câm miệng! Đủ lắm rồi! Anh im đi!! ”
“ Ồ ~ ” Tống Lạc Xuyên ý vị mà cảm thán, hắn ung dung thổi nhẹ tách cà phê nóng, hương thơm vờn tại chóp mũi, phiêu du ve vãn mà chẳng gây gắt gì. Nó khiến cơn tức giận đang dâng trào bởi nói chuyện với Giang Bối Duyên giảm đi, một kẻ hắn không để trong mắt, dù cho có làm bất cứ điều gì, kể cả có lấy lòng hay dịu ngoan, cũng chỉ khiến hắn phiền.
Huống gì là một ngoạn vật cố gắng đạt được sự chú ý dù hắn chẳng cần, dù đã bao lần cảnh cáo, vẫn bỏ mặc ngoài tai.
Tự suy tự biên diễn ra hắn sẽ thay đổi, tưởng tốt đẹp quá!
Từ điện thoại, truyền đến tiếng khóc, và sau đó là tiếng cười, Giang Bối Duyên bị cảm xúc lấn át đi lý trí “ Tống Lạc Xuyên, tôi là vợ anh!!! Tôi cũng là một con người, anh rốt cuộc có hiểu hôn nhân là gì hay không?! ”
“ Tôi sẽ là người cùng anh đi đến cuối đời, là vợ anh! Tôi.... ”
“ Nhưng tôi không cần ” Tống Lạc Xuyên đã nghe đủ những lời trách cứ đến từ Giang Bối Duyên, anh từ lần này cho đến lần khác dội lên cô một gáo nước lạnh, đem nhiệt tình của Giang Bối Duyên dập tắt, ấy vậy mà anh, một chút cũng chẳng thay đổi, buồn cười cực điểm!
Tống Lạc Xuyên không nghe cô nói gì nữa, cam chịu tư thế, vẫn luôn là như vậy, hắn cười khẩy “ Thật phiền phức, Giang Bối Duyên, cô nghĩ mình là ai vậy, trung tâm thế giới, hay cái rốn của vũ trụ? Cô tham lam quá rồi đấy ”
“ Nếu cô không an phận được, ủy khuất như vậy, vậy thì hai ta ly hôn đi, tôi trả cô sự tự do và đền bù cho cô những năm qua, tôi sẽ chuẩn bị, bí thư Văn đưa đến cho cô sau, hiện tại tôi rất bận, cúp máy đây ”
Sau khi đã nói xong lời trào phúng, Tống Lạc Xuyên cúp máy, mày hắn đã nhăn lại thành một đoàn, một đôi bàn tay trắng ngón như ngọc vươn từ phía sau đến. Cốt cách đốt ngón tay thon dài, chẳng cần nhìn thấy gương mặt, đã bị đôi bàn tay này hấp dẫn ánh nhìn, Tống Lạc Xuyên buông điện thoại vứt trên bàn, dựa lưng ở sopha. Ngửa đầu tùy ý để bàn tay ấy niết nhẹ hai bên thái dương, chẳng bao lâu.
“ Cô ta tự sát rồi ” Âm thanh không thuộc về Tống Lạc Xuyên nói.
“ Ừ ” Hắn biểu tình vẫn như cũ bất di bất dịch, mi mắt còn chẳng giật nhẹ khi nghe thấy thông tin ấy, Tống Lạc Xuyên nhẹ nhàng cảm thụ đầu ngón tay thuần thục mát xa.
Thanh âm kia lại đang nói, ở căn phòng khách sạn cao tầng, trong suốt cửa kính, bình minh xuyên qua kiến trúc của căn phòng, sopha nơi Tống Lạc Xuyên sáng bừng sinh ý. Gương mặt tuyệt mỹ của người phía sau vẫn còn chìm trong bóng tối, từ thanh âm kia mà đoán chừng, sườn mặt mơ hồ của một thiếu niên.
“ Tôi giúp anh thay đổi nhật ký cuộc gọi, ngụy tạo một chút chắc cũng bớt việc ”
“ Thay đổi như thế nào ” Tống Lạc Xuyên tựa đầu lên thành ghế, ánh mắt đối thẳng, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt kia, không chút bụi bẩn vẩn đục, khiến hắn như nhìn thấy biển xanh, còn ảo tưởng ra được bản thân chìm vào cái ôm của biển.