Trải qua sau bao nhiêu năm, đôi mắt thiếu niên vẫn như cũ khiến hắn thoải mái tột cùng, không hề là sự tham lam không đáy, nếu đem ra so sánh với Giang Bối Duyên, hắn thà đem cô ta ép chết càng sớm càng tốt chứ chẳng kiên nhẫn đến bây giờ.
Giang Bối Duyên đúng thật chừng mực không nhiễu loạn Tống Lạc Xuyên, nhưng ánh nhìn tha thiết và ám chỉ rất nhiều, luôn khiến hắn cảm giác thực sự phiền. Có lẽ là bởi vì cốt truyện và ảnh hưởng bởi những lần tiếp xúc với các thế giới trước khí vận chi nữ.
Thiếu niên dời đi tay, lướt nhẹ trên da ghế sopha, uyển chuyển bước đi từ phía sau đi lên, từ bóng tối bước ra ánh sáng, làn da như ngọc, gương mặt phải dùng đến xinh đẹp để miêu tả. Mi cong mũi cao, dưới nắng mai, thiếu niên như thiên sứ hạ phàm vậy, làn da trắng nõn mịn màn lóa sáng, như được bao hạ bởi đặc ân của đất trời, mái tóc dài quá đến vai, tinh tế vén về phía sau, búi hờ bằng dây vải, buộc đến mềm mại.
* Phịch.
Tiếng sột soạt khi ngồi lên trên ghế sopha, thiếu niên vắt chéo chân, cực tự nhiên ngồi ở ghế sopha đơn, nếu bí thư Văn tại đây, nhìn thấy có người hành động bất lịch sự như vậy ở trước mặt Tống Lạc Xuyên, còn không bị hắn đen mặt đuổi đi, chắc sẽ cảm thấy tổng tài nhà mình bị đánh tráo.
Thiếu niên đệ đầu khuỷu tay ở hai bên ghế, học dáng vẻ đắc ý ngạo mạn ở nơi nào đó mà tái hiện cho Tống Lạc Xuyên xem, vừa trả lời cho câu hỏi của hắn “ Chỉ một chút thay đổi nhỏ thôi ”
“ Đem lịch sử cuộc gọi biến thành cuộc gọi nhỡ, để người ta tin rằng Giang Bối Duyên vì không gọi được cho anh mà tuyệt vọng, biến đó trở thành cọng cỏ đè chết lạc đà, bớt đi một số vấn đề không cần thiết, anh thấy như thế nào? ”
Thiếu niên cận kẽ miêu tả hành vi nhỏ mà mình đã làm, mặc dù đã ngụy trang thành bộ dáng thành thục, nhưng vẫn giấu không được bộ dạng đắc ý đấy, Tống Lạc Xuyên đáy mắt mang theo ý cười xem thiếu niên. Non nớt dung mạo và thú vị tính cách, đúng là làm tâm trạng thoải mái khi trò chuyện cùng.
Tống Lạc Xuyên không khó để nghe ra được đắc ý cùng chờ mong được khen ngợi từ cậu, hắn phụ họa mà cười vài đạo thanh âm, đôi bàn tay hắn vỗ vào nhau, tùy ý lại nghiêm túc gật đầu “ Làm rất tốt, cảm ơn cậu ”
Thiếu niên híp khẽ mắt, hưởng thụ lại không dám lố lăng, an tĩnh co lên hai chân, tự mình ôm lấy đùi, cậu đặt cằm tựa lên đầu gối, đôi mắt vẫn còn mơ màng hơi nước, khẽ ngáp một ngụm.
Quần áo trên người cậu là mềm mại, quần dài màu trắng xám, áo hoodie khoác bên ngoài, trong còn có sạch sẽ áo sơ mi, trẻ trung mà lại thoải mái, thiếu niên chớp chớp đôi mắt “ Anh còn tức giận à ”
“ Không ” Tống Lạc Xuyên đáp, như hoài nghi, hắn hỏi “ Sao cậu lại nghĩ vậy? ”
Tống Lạc Xuyên như thay đổi một con người khác khi nói chuyện với cậu thiếu niên này, ngữ điệu không hề lạnh lẽo mà còn kỳ quái mang theo trêu chọc “ Tôi nghĩ người tức giận lúc này nên là cậu mới đúng ”
“ Tôi tức giận làm gì? ” Thiếu niên ngốc ngốc ngẩng lên đầu, nhẹ nghiêng sang một bên mà nói.
Ý thức lại đây, thiếu niên vẻ mặt ghét bỏ, tại mi mắt nheo lên như đánh giá Tống Lạc Xuyên “ Tôi lại chẳng phải tiểu tam, đừng nói mấy lời gây hiểu lầm như vậy ”
Tống Lạc Xuyên nhún vai, tỏ vẻ chính hắn cũng bất đắc dĩ.
“ Mà cô ta chết sớm quá nhỉ ” Thiếu niên lại mở đầu nói trước, cậu chán muốn chết mà nhìn Tống Lạc Xuyên, nam nhân trước mặt một bộ ung dung, cả hai như thể đối với cái chết của Giang Bối Duyên nằm trong dự đoán, đem ra bàn luận, tựa như chiến tích, hai kẻ máu lạnh không hơn không kém.
“ Nếu cô ta tự mình thanh tỉnh, thì đâu đến nước này ” Tống Lạc Xuyên âm âm trắc trắc nói, hắn mỗi khi nhắc đến Giang Bối Duyên, vẫn luôn không che giấu được chán ghét trong giọng điệu của mình.
Thiếu niên thấy hắn khó chịu, càng được đà thoải mái, vui sướng khi người gặp họa mà hắc hắc cười “ Dễ gì được ”
“ Phải rồi, bao giờ thế giới khởi động lại? ” Tống Lạc Xuyên bất chợt hỏi.
“ Hưm.... để xem ” Thiếu niên tự hỏi vài giây, sau đó đáp “ Tầm chừng Giang gia phá triệt để ”
“ Vậy thì mau ” Tống Lạc Xuyên đạt được đáp án, hắn thở dài mà nhìn đi nơi khác, khoảng không và cuối cùng dừng ở khung cảnh của thành phố bên ngoài, những căn nhà và công ty cao lớn, khách sạn nằm trong trung tâm thành phố, phòng tổng thống của đỉnh tầng, sang quý kiến trúc cùng hắn như họa lên địa vị, giàu sang là hắn, hắn làm chủ.
Tống Lạc Xuyên lòng có tâm sự. Ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thái dương chính hắn.
“ Anh khó chịu? ” Không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở, thiếu niên duỗi duỗi chân, ngoan ngoãn thẳng tắp đặt trên mặt đất, chân trần trắng nõn dẫm trên thảm mềm, hai tay đặt ở trên đùi.
“ Một chút ”
“ Vì sao? ” Cậu lại hỏi.
“ Có rất nhiều điều chưa nói rõ, Giang Bối Duyên phải có kết quả khác, nhưng sau những gì anh nhân nhượng, thì cô ta hoàn toàn khiến anh thất vọng ”
“ Ồ ” Thiếu niên vẻ mặt cái hiểu cái không, xinh đẹp đồng tử khẽ chuyển, cậu hừ khẽ “ Con đường cô ta chính mình lựa chọn, có thể làm được gì để ngăn cản đây? Bằng vào chính sự do dự của anh mà cô ta vẫn tự tại cho đến bây giờ, cảnh cáo rất nhiều lần rồi, kết quả đâu? ”
“ Thật sự thất vọng đấy ”
Thiếu niên tiếng nói mỉa mai, cuối cùng nhìn anh “ Tiếp theo, cùng chờ sự ghê tởm kia nào, haha! ”