Hoa Mận, Thật Sẽ Nở Trên Cung Trăng Sao?

Chương 7: 1 tháng.



“ Tôi thật không hiểu nổi ” Thiếu niên thôi cười, một bộ khó chịu muốn đấm người nhìn Tống Lạc Xuyên “ Rõ ràng những lần trước đó anh đều hoàn thành nhiệm vụ rất mau, lần này lại do dự lâu đến như vậy, vì sao a? ”

Tống Lạc Xuyên “ Thử cho một cơ hội xem như thế nào ”

“ Kết quả? ”

“ Như cậu thấy đó ” Tống Lạc Xuyên chậm rì rì đáp, không ai, hắn lúc này là đang chột dạ, hiển nhiên điều này không lọt khỏi tầm mắt của thiếu niên, dù sao làm bạn đồng hành, thì làm sao lại không nhìn ra.

“ Thất vọng chưa? ”

“ Vô cùng ” Tống Lạc Xuyên vuốt tóc, những sợi mềm mại lông tóc khi không dùng gel vuốt vào lối, khi cọ nhẹ vào lòng bàn tay, ẩn ẩn một chút ngứa ý, hắn tựa đầu nhìn trần nhà bên trên “ Anh tưởng, lần này khác ”

“ Chỗ nào? ” Cậu hỏi.

“ Thời gian ” Hắn đáp.

Không chờ thiếu niên hỏi, hắn tiếp tục giải thích “ Nhớ không, tôi cùng cậu đã dựa theo kế hoạch mà Tống Lạc Xuyên mong muốn, cứu giúp Giang gia không lụi bại, bắt buộc kết hôn mà không chứa tình yêu bên trong, trở thành người thừa kế không thể thay đổi của Tống gia, mọi thứ vô cùng đơn giản, trừ việc thay đổi tâm tư Giang Bối Duyên ”

Cậu gật đầu “ Hiển nhiên, khiến một người si mê anh đến mức đem anh trở thành sinh mệnh mà trân quý, đâu dễ gì thay đổi đâu, vấn để quan trọng là thay đổi không được! ”

“ Xem đi, anh đúng như hợp đồng, giúp Giang gia, làm bệ đỡ cho bọn họ, thuận theo tâm ý mà thực hiện hôn ước, dốc tâm dốc sức chỉ có công việc và công việc, cuối cùng bị chửi máu lạnh vô tâm, có được danh tiếng tốt dữ! ”



Tống Lạc Xuyên thở dài ra một hơi, thái dương ẩn hiện lên đường gân, nhè nhẹ giật như đang thể hiện điều bất mãn khi nhắc đến Giang Bối Duyên, hắn vuốt mặt, một hớp uống cạn ly cà phê nguội lạnh đi đôi ba phần.

* Cạch!

Tiếng va chạm thật mạnh bởi đáy cốc sứ và mặt bàn.

Tống Lạc Xuyên hít vào thật sâu, hắn nhắm khẽ rồi mở bừng mắt. Ánh mắt chứa phần kiên định và quyết đoán, một chút lạnh lẽo mà tĩnh lặng quen thuộc, hắn đứng lên, đi lướt qua hàng quầy đồ uống, tiện tay cầm lên điện thoại và áo khoác, hướng về phía cửa phòng, không nghe thấy tiếng bước chân lẽo đẽo theo sau, Tống Lạc Xuyên quay đầu, hắn nhướng mày “ Còn ở đó làm gì? Không đi? ”

“ Ò ” Cậu nghe thấy liền nhanh chân đi theo Tống Lạc Xuyên, từ thang máy trong suốt xuống bên dưới đại sảnh, nhìn hình ảnh kính chỉ phản chiếu mỗi bóng dáng Tống Lạc Xuyên, hắn thấy nhưng như đó là điều bình thường, chuyên dụng thang máy dành cho hội viên Vvip, một đường xuyên suốt thông thuận.

Cố Doãn đôi bàn tay bắt sau đầu, vươn vai rồi lại dán một bên mặt nhìn ra bên ngoài, cậu nhịn không được cảm thán “ Anh đúng là mệnh thiên chi kiêu tử, không tổng tài cũng là dạng siêu siêu có tiền, thật tốt ”

Tống Lạc Xuyên ngước mắt khỏi giao điện tin nhắn, nhìn thiếu niên ‘ Nuôi được miệng ăn của cậu từ tích phân cho tới tiền lương còn gì ’

“ Hân hạnh nha ~ ” Cố Doãn không ngượng ngùng mà nhận, còn rất vui vì điều đó là đằng khác.

Tống Lạc Xuyên lắc đầu không trách, hắn tiếp tục xem những gì đang náo nhiệt ở tổng công ty, Giang Bối Duyên tự sát tạo nên một làn sóng náo nhiệt. Rất nhiều nghi vấn và giả thuyết đều đặt ra, còn đang hướng đến phía Tống Lạc Xuyên, nghi ngờ hôn nhân của hai người có vấn đề, vậy cho nên mới xảy ra cớ sự của hôm nay.

Sớm đã có chuẩn bị, Tống Lạc Xuyên lập tức cho người đem tin thất thiệt ém đến triệt để, mặc dù không thể tránh được việc cổ phiếu suy giảm, nhưng nó không khiến hắn tổn thất bao nhiêu.



Trước mắt là khủng hoảng do truyền thông gây ra, còn có cả bên cổ đông ngầm chướng mắt hắn đã lâu. Chuẩn bị đều đã lên kế hoạch trước, đều thỏa đáng không nói sai lầm, Tống gia nhưng không lơ là cảnh giác, hắn bao hạ một bàn cờ lớn.

Trước đến nay luôn nhắm mắt tùy cho Giang Bối Duyên tự do, ở trước mặt hắn xuất hiện và muốn để chính cô đánh mất hi vọng với hắn, mà Tống Lạc Xuyên đã lầm. Nào có đơn giản như vậy, cuối cùng con đường mà Giang Bối Duyên chọn, vẫn là cái chết.

Tống Lạc Xuyên dựa theo lời hệ thống nói mà thúc đẩy tiến độ, đem Giang gia triệt để phá sản.

Cũng không cần sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, từ lâu trước kia, Giang gia đã không là danh gia vọng tộc, nó chỉ ở tầm trung mà thôi, bởi nhờ bám vào, hút máu của Tống gia nên vững đến hiện tại. Nhờ có Giang Bối Duyên, vậy nếu Giang Bối Duyên chết đi, hắn cũng không cần dùng lý do gì để trợ giúp Giang gia, không có hắn, không có nguồn vốn khổng lồ luôn luôn rót vào, chỉ bằng mắt cũng thấy được sự chật vật của Giang gia.

Hành động của hắn chỉ sau tang lễ không lâu, hắn dành ngần ấy năm nhịn Giang Bối Duyên, thứ hắn không thiếu chính là thời gian, Tống Lạc Xuyên thư thoải trở lại đi làm, và tan làm, tránh hoàn toàn sự cầu chờ của Giang gia.

Ông nội chết đã lâu, ba mẹ thì được hắn đưa ra nước ngoài du lịch vòng quanh thế giới, trong vòng 1 tháng chưa đến, Tống Lạc Xuyên đem mọi thứ về với quỹ đạo, nhận lấy tin tức từ bí thư Văn, hắn khẽ à một tiếng.

Và.... không có sau đó.

Bí thư Văn đặt trên bàn những gì đã tra được về Giang gia những ngày gần đây, rồi lui ra ngoài, Tống Lạc Xuyên vân mãi vùi đầu phê duyệt hợp đồng và sửa lại dự án thầu cùng những thứ khác, quản thúc một công ty lớn cùng chi nhánh, hơi đâu mà rảnh ngẩng đầu đọc mấy thứ đó.

Đại khái thì khá thảm, hết rồi, nghiệp báo hay gì đó cũng không đến tay Tống Lạc Xuyên quản, ngược lại thì.

Thiếu niên an tĩnh nhìn người.... à không, linh hồn oán hận của Giang Bối Duyên đang chửi rủa Tống Lạc Xuyên, rất có hứng thú mà ăn vặt uống trà sữa, cậu ăn hết một nửa, mới hỏi “ Cô ta không mệt sao? ”

Tiếng nói chỉ mình Tống Lạc Xuyên mới nghe được, hắn tiếp tục ký duyệt và loại bỏ vài dự án lỗi, vài chỗ sửa lỗi, dù bận vẫn ung dung  ‘ Mặc kệ cô ta đi ’
— QUẢNG CÁO —