Tụy: hanh, vương cách hữu miếu. Lợi kiến đại nhân,
Hanh, lợi trinh. Dụng đại sinh, cát, lợi hữu du vãng.
Dịch văn:
Thuận lợi, vua đến nhà Thái miếu, ra mắt kẻ đại nhân, giữ vững đạo chính thì lợi. Lễ vật cúng lớn thì tốt, sự nghiệp tiến đi được lâu dài.(*)
(*) Quẻ Trạch Địa Tuỵ (theo nguồn Tử Vi Cổ Học)
Giải nghĩa: Nước đầm tụ mặt đất, người người tranh đấu lẫn nhau, nguy cơ mai phục tứ phương, phải thuận thiên hành sự, phòng ngừa chu đáo, hoà thuận vui vẻ, chung tay tăng thêm sức mạnh, an cư lạc nghiệp.
Mấy hôm nay, bến cảng Vị Lăng náo nhiệt hiếm thấy, toàn bộ khách điếm lớn nhỏ trong trấn đều cháy phòng cả, lý do rất đơn giản, vì sông đóng băng rồi. Tất cả thuyền bè không thể di chuyển, mọi người đều bị vướng chân lại nơi này, bao gồm cả Tạ Trường Yến.
Phu xe chen vào đoàn người nghe ngóng hồi lâu mới quay lại nhăn mặt nhíu mày bẩm báo với hai mẹ con trên xe: "Phu nhân, nghe nói trong thời gian ngắn băng không tan ra được đâu, chỉ có thể đợi thôi. Hay là, tìm khách điếm nghỉ chân trước đã?"
Tạ Trường Yến tò mò hỏi: "Mùa đông những năm trước cũng thế này sao?"
"Không, mọi năm không hề đóng băng, nhưng chả phải bệ hạ cho xây kênh đào sao, thượng lưu đổi dòng, không chảy theo đó nữa, cứ thế làm tắt sông. Trời chuyển lạnh thì đóng thành băng."
Lúc phu xe dừng trước cửa khách điếm Bách Tường rộng nhất trên trấn thì nghe người bên trong đang kêu gào oán giận việc này, nói kênh đào như thú dữ hung hãn, vừa khổ dân tốn tài vừa chặt đứt đường sống của người ta.
Tạ Trường Yến ngồi trong xe, tâm trạng phức tạp.
Lúc này, ông chủ khách điếm đang tiễn một nhóm khách ra ngoài: "Xin lỗi xin lỗi, thật sự là không còn phòng trống nào nữa, các vị đến chỗ khác xem sao..."
Phu xe nghe vậy quay đầu hỏi: "Phu nhân, làm sao đây?"
Trịnh thị đáp: "Đi chỗ khác xem xem."
Ai dè, ông chủ tiễn những người kia đi rồi quay đầu thấy xe ngựa của họ bèn giơ tay ngăn lại: "Trên xe có phải là Tạ phu nhân ở Ẩn Châu?"
Phu xe dừng ngựa, cảnh giác nhìn hắn: "Làm gì?"
Ông chủ mỉm cười nói: "Phòng của phu nhân tiểu nhân đây đã chuẩn bị xong rồi, chờ người đến thôi. Mời vào, mời vào."
Tạ Trường Yến và Trịnh thị quay sang nhìn nhau.
Tạ Trường Yến nói: "Vào đi."
Phu xe đánh xe đi theo ông chủ ra hậu viện khách điếm. Bên trong có một căn viện độc lập, trước cửa trồng một cây mai hiếm làm toát lên sự thanh tĩnh thoát tục của nơi này.
"Đây là phòng tốt nhất ở Vị Lăng rồi đấy, xin phu nhân cứ dọn vào ở, có việc gì cần cứ nói với A Tường." Ông chủ gọi một người làm trong khách điếm tới, căn dặn vài câu, lúc đang định cáo từ thì Tạ Trường Yến bước xuống xe, gọi hắn lại: "Là ai đặt căn viện này cho chúng ta?"
Ông chủ nhìn Tạ Trường Yến, nở nụ cười rạng rỡ: "Là một vị khách có mèo nằm trên vai, ngài ấy đưa hẳn mười lượng vàng cơ, các vị muốn ở tới mùa xuân năm sau cũng không thành vấn đề ha ha ha."
Có mèo nằm trên vai, trong đầu Tạ Trường Yến hiện ngay lên gương mặt quan tài của Mạnh Bất Ly.
Không ngờ hắn vẫn âm thầm bảo vệ nàng, còn đến trước sắp xếp chỗ ở cho nàng. Đây, đây là nhận lệnh của người nào?
Đáp án đã thấp thoáng trong lòng nhưng Tạ Trường Yến lắc đầu cố ép mình xoá nó đi.
Căn viện gồm bốn gian phòng, đủ cho nàng, Trịnh thị và hai tì nữ của Tạ gia dẫn theo tới Ngọc Kinh lúc trước. Hai phòng ngủ chính rất rộng rãi sáng sủa, nhất là gian của Tạ Trường Yến, mở cửa sổ giơ tay ra là có thể chạm vào cành mai.
Nàng ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cây mai một lúc.
"Này là... sắp chết rồi sao?" Nàng bẻ một nhánh cây, nhìn chỗ bị gãy, nhánh cây gần như không còn nước.
"Sao ngươi biết?" Một giọng nói bỗng vang lên, sau đó, một bàn tay giơ ra giành lấy nhánh mai.
Tạ Trường Yến quay người.
Đó là một cô nương trẻ có khuôn mặt rất bình thường, mặc một bộ tăng y màu ánh trăng rộng rãi, dáng người cực kỳ duyên dáng. Cô nương đó đang nở nụ cười với nàng.
Tạ Trường Yến chắc chắn mình chưa bao giờ gặp người này. "Cô là?"
"Ngươi trả lời ta trước đi, sao lại nhìn ra nó sắp chết?"
"Mai ở Đại Yên giá cả đắt đỏ, cũng rất khó trồng, đặc biệt là mùa đông ở phía Bắc, mai trồng ở đây không sống được. Khách điếm này trồng cây mai to thế trong viện, cây mai sợ lạnh..."
Nàng mới nói đến đấy mà cô gái mặc tăng y đã tròn xoe mắt: "Cây mai sợ lạnh? Không phải mai không sợ sương tuyết giá lạnh sao?"
Tạ Trường Yến cười: "Hoa mai cảnh chịu được rét nhưng dẫu sao cũng không phải tùng bách. Tuyết mà rơi, cây này chịu rét không nổi. Vả lại trước khi tuyết rơi là mùa khô hạn kéo dài, nước tưới không đủ nên rễ cây bây giờ đã khô mất rồi."
Cô gái tăng y gật gù: "Ra là thế." Nàng ấy cười cười nhìn Tạ Trường Yến, "Ai cũng nói Tạ gia ở Ẩn Châu học thức uyên bác, không ngờ hoàng hậu tương lai tới cả cái này cũng hiểu."
Tạ Trường Yến bỗng ý thức được nguy hiểm, "Cô... là ai?"
Cô gái nọ bày ra tư thế lật ngựa ngã người, gian xảo nháy mắt với nàng.
Cảnh tượng gặp thích khách trong đêm tuyết dưới trăng lập tức hiện lên trong đầu Tạ Trường Yến. Là nàng ta? Nàng ta là thích khách đêm đó? Người vẫn luôn trốn trong bóng tối?
Nhất thời, Tạ Trường Yến thẳng người, hai tay siết chặt, chân nhích dần về phía chiếc ghế gần nhất, tính toán xem nếu nhấc ghế lên đập qua thì có bao nhiêu phần thắng.
"Lỗ mãng e là không an toàn đâu nha." Cô gái lười nhác dùng nhánh mai vẽ một vòng tròn.
"Cô muốn làm gì? Ta, ta không phải là hoàng hậu nữa rồi!"
"Ta biết mà. Ta không giết tiện dân, thế nên bây giờ ngươi rất an toàn." Cô gái mặc tăng y nhìn cành mai, ánh mắt lấp lánh, "Ngươi còn biết chuyện thú vị gì nữa không, kể ta nghe đi."
Này là thú vui ác ý gì đây?!
Tạ Trường Yến nhìn quanh, giờ này hẳn là mẹ đã ngủ, chưa đến giờ cơm thì tì nữ sẽ không tự tiện đi vào, như vậy, nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài là không khả thi rồi, phải tự mình nghĩ cách thôi.
Giống như một bàn cờ mới đang mở ra trước mắt nàng, đối thủ lần này cũng thâm sâu khó lường như Chương Hoa.
Một khi nghĩ sự việc thành bàn cờ thì trái tim thấp thỏm không yên của nàng lập tức trấn tĩnh lại. Loại ý thức tự bảo vệ này được rèn luyện từ hàng vạn lần đánh cờ.
Tạ Trường Yến cắn cắn môi, "Cô muốn nghe cái gì?"
"Nghe... Thế này đi, ngươi đoán xem ta là ai. Nếu ngươi đoán trúng ta sẽ cho ngươi một phần quà nho nhỏ, thế nào?"
Tạ Trường Yến phát hiện cô gái này có khuôn mặt bình thường nhưng biểu cảm rất sinh động, mỗi cái nhướn mày nhếch môi đều cho người ta cảm giác không thể rời mắt.
"Nếu đoán sai thì sao?" Nàng bất giác ngừng thở, không biết nếu ván cờ này thua thì sẽ có kết cục ra sao.
Tạ Trường Yến bàng hoàng: "Mẹ ta không còn là cáo mệnh nữa rồi!" Chẳng phải cô nói không giết tiện dân sao?
"Thế à, vậy thì bắt mẹ ngươi?"
"Ngươi!" Bàn tay của Tạ Trường Yến siết chặt rồi buông ra.
Cô gái tăng y cười hì hì, vẻ mặt vô hại thân thiện nhưng Tạ Trường Yến biết người này nhẫn tâm độc ác tới mức nào, chắc chắn có thể làm ra chuyện này.
Nàng hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống, thả lỏng cơ thể. Nếu đã không thoát được vậy thì liều thôi.
Cô gái tăng y thấy nàng ung dung như thế thì mỉm cười, đôi mắt cong cong, không giống thích khách mà chỉ như một người bạn thân thiết.
Ánh mắt Tạ Trường Yến quét qua một lượt trên người nàng ấy, đang lúc suy tư thì nàng ấy tặc lưỡi mấy cái, sáp tới xoa mặt nàng: "Tiểu cô nương, ai dạy ngươi nhìn người khác như vậy hả? Nhìn mà khiến lòng người ta ngứa ngáy..."
Tạ Trường Yến gạt tay nàng ấy ra.
Cô gái cười ha ha, chẳng hề nổi giận. Tạ Trường Yến lên tiếng: "Tăng bào của cô đã cũ, mặc cũng được nửa năm rồi, dù mới giặt giũ sạch sẽ nhưng tay áo bên phải đã được vá lại."
Cô gái nghe vậy thì cầm tay áo lên xem, quả nhiên có một đường vá.
"Chỉ vá áo là chỉ tốt nhưng tay nghề thì kém xa." Nghe tới đây, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cô gái tăng y bỗng phì cười.
"Trời đông lạnh thế này mà cô mặc rất ít, thế nhưng bàn tay vừa sờ mặt ta lại ấm áp, cho thấy cô không sợ lạnh, cô biết võ công. Phật châu trên tay cô chế tạo từ thép của Trình quốc. Luyện thép phức tạp, giá thành cao, khi chế tạo binh khí chỉ dùng ở phần bén nhọn, còn cái của cô là dùng cả thép làm thành phật châu." Đương nhiên cũng có Yên vương dùng thép làm bàn cát.
"Ta đoán đó hẳn là vũ khí của cô. Nếu đêm đó cô dùng phật châu bắn lên ngựa mà không phải dây cản ngựa thì bây giờ ta đã không còn trên đời rồi."
Cô gái cười ha ha: "Ai nói ta muốn giết ngươi?"
"Ta biết, bởi vì ta là tiện dân mà."
Cô gái tăng y không đáp, nàng xoay xoay nhánh mai, ý cười nhạt đi đôi chút.
"Đế giày cô dính đầy bùn đất nhưng đều đã khô, cho thấy cô vào phòng ít nhất nửa canh giờ rồi, vào trước ta. Nửa canh giờ trước là lúc Mạnh Bất Ly đặt phòng giúp ta... Cô theo dõi huynh ấy tới đây?" Nàng ấy có thể theo dõi nàng và Chương Hoa trong đêm tuyết dưới trăng thì hiển nhiên cũng có thể theo dõi Mạnh Bất Ly.
Cô gái chậm rãi nói: "Còn gì nữa không?"
"Cô theo dõi Mạnh Bất Ly chắc không phải để tìm ta đâu nhỉ? Nếu ngay từ đầu mục tiêu của cô là ta thì trực tiếp theo dõi người không biết võ công như ta chẳng phải dễ hơn theo dõi Mạnh Bất Ly rất nhiều sao. Cô quen Mạnh Bất Ly, lại giả dạng thế này... Ta nghĩ, ta biết cô là ai rồi." Ánh mắt Tạ Trường Yến sáng lấp lánh như mặt gương đồng soi chiếu tất cả.
"Ồ, ta là ai? Nói rồi đó nhé, nếu mà đoán sai thì mẹ ngươi..."
Không chờ nàng ấy nói hết, Tạ Trường Yến đáp: "Thu Khương."
Cô gái tăng y thôi cười. Lúc không biểu cảm, gương mặt nàng không có điểm gì nổi bật, không chút sinh khí tựa như một bức tượng đá.
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm trong tay áo của Tạ Trường Yến từ từ buông lỏng, đến giờ phút này nàng thở phào.
Nàng đoán đúng rồi.
Người này quả nhiên là Thu Khương.
Tân phu nhân của "Phong Tiểu Nhã thật sự".
Thật ra những suy luận phía trên chỉ là một mặt mà thôi, nàng đoán ra thân phận của nàng ấy là nhờ vào khứu giác. Bởi vì ngay từ lúc bước vào phòng nàng đã ngửi được hương hoa khương, nhưng trong này không hề có hoa khương. Nàng ngờ ngợ không biết có phải mình ngửi nhầm hay không, có thể là hương hoa mai, thế nên nàng mới nhìn cây mai một lúc lâu. Mãi đến khi nàng ấy đến gần, mùi hoa khương mới trở nên rõ ràng.